Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 46: Chế giễu



Diễm An An trong lòng có chút cảm khái nhưng vẫn cố bình thản đáp lời.

" Căn nhà này là Nguyệt Nhung phu nhân tặng tôi đấy, xem như là tiền bán con đấy cái giá không tệ một chút nào ?"

Nghe được hàm ý chăm chọc từ trong câu nói kia của Diễm An An Lạc Vũ cũng không có sắc mặt gì mà chỉ bình thản hỏi.

" Con của em có cái giá đó sao ? Nếu như không phải là con cháu nhà họ Lạc thì chỉ là một thằng bình thường mà thôi căn bản không lật được lên sóng gió gì."

Nói đến đây sắc mặt Lạc Vũ lại nghiêm túc hẳn lên ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Diễm An An nói.

" Em dâu nói xem nếu như nhà họ Lạc này không có tiền thì liệu An An của chúng ta có giữ lại đứa bé hay không ? Có cam tâm làm một người làm hay không ?"

Diễm An An căn bản là chỉ nói cho vui miệng rút đi bớt một chút oán giận vì bị những người này ức hiếp mà thôi, nhưng nghe cái tên này nói một cách nghiêm túc như thế thì cô có chút ngoài ý muốn.

Nhưng rất nhanh Diễm An An lấy lại tinh thần điềm tĩnh đáp.

" Tôi chẳng phụ nhận nếu như nhà anh không có điều kiện thì chắc tôi sẽ bóp chết đứa nhóc từ trong trứng nước rồi, vậy nên giá trị của mấy người mới làm cho sinh ra được đấy. Nếu như không có điều kiện thì trên đời này ai lại chịu nỗi cái tính điên cuồng của em trai anh chứ."

Nói đến đây sắc mặt Diễm An An lại nở một nụ cười ngây thơ trong sáng đến mức cực điểm, nếu như không chính tai nghe thấy thì chẳng ai tin câu nói hung ác lúc trước được phát ra từ miệng cô .

Diễm An An nhìn vào Lạc Vũ nghiêm túc nói.

" Nhưng mà tôi thật sự rất sợ chết, nếu như một ngày nào đó tôi cảm thấy được sự uy hiếp đến sinh mạng thì chắc chắn phải trốn rồi. Dù gì tiền nhiều thì cũng cần có mạng để hưởng mà, anh có đúng hay không ?"

Nói đến đây thì hai người đều trầm mặt chẳng mở miệng thêm lời gì , có thể nói Lạc Vũ và Diễm An An đều thẳng thắng trong những thứ mà bản thân đang nghĩ chẳng cần phải ấm ủ trong lòng mà nảy sinh âm mưu hại người.



Đi dạo một vòng Diễm An An cũng đã chán cô liền duy chuyển ra bên ngoài thì bầu trời đã về chiều bầu không khí có chút mát mẽ và dễ chịu.

Diễm An An hít sâu một hơi khuôn mặt khá dễ chịu nói.

" Tôi dạo xong rồi, chúng ta về nhà có được không ?"

Lạc Vũ gật đầu đáp.

" Được."

Nói xong hai người liền bước ra ngoài Diễm An An thuận tay đóng cửa lại rồi lên xe nhanh chóng phóng đi, ngồi trên xe khuôn mặt Lạc Vũ có chút ngưng trọng nhưng vẫn nghiêm túc nói.

" Hiếm lắm mới gặp được một người thành thật thẳng thắng như em , xem như cũng như gọi là có quen biết bản thân tôi có lời khuyên cho em. "

Giọng nói Lạc Vũ có chút ôn hòa.

" Nước nhà họ Lạc rất sâu phân chia lợi ích rõ ràng đây mưu mô, nếu như em không chịu được thì rời đi mới là cách tốt nhất. Dù sao thì em không có chỗ dựa không thể nào có thể ở bên Lạc Tu Minh được."

Diễm An An không ngờ rằng cái tên Lạc Vũ còn có một mặt như thế này cái đầu nhỏ liền gật nhẹ xem như là đã tiếp thu lời hắn nói.

Còn về phần chuyện của Lạc Vũ với vợ hắn thì để hai người tự xữ lý với nhau dù sao cũng sống chung phòng, nếu như cô xen vào nói xấu nhiều khi lại bị phản tác dụng thì không hay lắm.

" Khét.."

Chẳng biết là đã trôi qua bao nhiêu thời gian chiếc xe ô tô đac dừng trước căn biết thự sang trọng mà màng đêm cũng đã buông xuống, Diễm An An gật đầu với Lạc Vũ một cái thay lời cảm ơn rồi nhanh chóng vào bên trong.