Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 45: Đi Dạo, Xem Nhà



Lúc trước Diễm An An đã từng nghe câu nói như thế này từ trên miệng của Lạc Tu Minh nhưng khi đó cô chẳng tin là mấy mà cho rằng hắn đây là tự dát vàng lên mặt mình mà thôi.

Nhưng hôm nay lại nghe Lạc Vũ khẳng định về tính cách của cái tên kia một lần nữa thì trong lòng cô nhẹ nhỏm hơn không ít, có nói như thế nào đi nữa thì bị hắn đánh vẫn không tránh khỏi được nhưng mà cô tránh né bớt đau khổ là được.

Diễm An An vẫn âm trầm nói.

" Tính cách anh ta bị rối loại hay sao ? Tại sao lại điên như thế ?"

" Khụ..khụ..."

Lạc Vũ nghe thấy câu hỏi này của Diễm An An bất giác ho lấy một tiếng sắc mặt có chút buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc lên tiếng.

" Không phải, chỉ là nó không chịu nỗi đả kích tình cảm năm đó mà thôi."

Lời nói cũng chỉ dừng tại đây mà thôi Lạc Vũ cũng không muốn nói nhiều về việc em trai của mình, nếu như Lạc Tu Minh thật sự có tình cảm với Diễm An An thì sẽ tự khắc mở miệng mà thôi.

Mà Diễm An An thấy Lạc Vũ không muốn nói về vấn đề đó nữa liền đổi chủ đề khác.

" Lần sau anh muốn đối phó với Lạc Tu Minh thì tránh tôi ra cơ được không ? Tôi thật sự rất sợ chết."

Vừa nói Diễm An An lại tập trung thưởng thức những món ăn trên bàn nào có bộ dạng khiêm tốn hay hiền thục gì chứ càng giống như người bị bỏ đói hơn.



Mà thấy hình dáng này Lạc Vũ liền lắc đầu ngao ngán nói.

" Được, mà cô không có người nhà hay sao ? Tại sao gần một năm ở đây tôi không thấy cô nói chuyện với họ."

Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho sắc mặt đang bình tĩnh của cô bất giác trầm xuống vẫn không ngẩn đầu mà chỉ lạnh lùng đáp.

" Người nhà là thứ gì ? Tôi trước giờ chưa nghe qua."

Dứt lời thì bầu không khí liền trở nên âm trầm chẳng ai mở miệng nói thêm gì chỉ còn lại tiếng bát đũa vang lên, thấm thoát một khoảng thời gian nữa lại trôi qua hai người đã dùng xong bữa trưa và ánh mặt trời đã hướng về phía tây.

Sau khi thanh toán xong Lạc Vũ liền hướng ánh mắt về phía Diễm An An hỏi.

" Hiện tại chúng ta về nhà hay cô có muốn đi đâu dạo một chút hay không ?"

Diễm An An thành thật đáp.

" Lâu lắm mới có dịp ra ngoài, hay anh đưa giúp tôi đến một nơi mà được."

Vừa nói hai người lại duy chuyển nhanh chóng đã xuống tới bã giữ xe, ngồi trong chiếc xe ô tô sang trong Diễm An An đưa địa chỉ cho Lạc Vũ mà nói.

" Đây là địa chỉ, anh đưa đến giúp tôi."



Lạc Vũ nhận thấy địa chỉ của Diễm An An cũng không nói gì mà nhanh chóng phóng xe lao đi đến địa chỉ mà mình biết, thấm thoát thời gian lại trôi qua một lác lâu chiếc xe ô tô sang trọng đã dừng trước một căn nhà nhỏ nằm ở mặt đường ở một hẻm nhỏ trong góc thành phố vắng vẽ.

Nhìn kỹ vào bên trong thì căn nhà hai tầng có chiếc cổng màu trắng bao bọc được làm bằng gỗ trông rất đẹp mắt, tuy là bằng gỗ nhưng hệ thống cách cửa là mật mã vân tay nên khá hiện đại.

Đúng vậy, đây là ăn nhà mà Nguyệt Nhung phu nhân có Diễm An An hôm nay cô có dịp nên đến thăm, Diễm An An chậm rãi bước tao bên trong bằng dấu vân tay của mình.

Xuất hiện trước mắt cô là một khoảng sân rộng được trồng vài bóng cây cao lớn để lấy bóng mát nhìn kỹ thì phía dưới lại có một chiếc xích đu nhỏ trong rất đẹp mắt. Mà hai bên đường lại có cây cỏ dại mọc thành hàng rất hợp với thiên nhiên.

Mở cửa bước vào trong căn nhà thì là phòng khách gồm bộ ghế sofa nhỏ phía dưới góc là nhà bếp được sắp xếp gọn gàng, mà phía đối diện là một căn phòng nhỏ kèm theo một nhà vệ sinh và cầu thang lên tầng hai.

Diễm An An duy chuyển là phía sau thì để ý có một hồ bơi nhỏ nước trong xanh nhìn xa hơi là những vách tường cao ngăn cách bao bọc ngôi nhà thật kín đáo mà riêng tư.

Theo sự ước tính của Diễm An An thì căn nhà này tầm hai trăm mét vuông tuy nhỏ trong mắt mấy người lắm tiền kia nhưng đối với cô mà nói cho dù là làm mười năm cũng không mua nỗi.

Diễm An An chậm rãi bước lên tầng hai xuất hiện trước mắt cô là hai căn phòng có diện tích như nhau đang nằm hướng song song, phía cúi phòng lại là một chiếc nhà kho nhỏ ở gọn một góc trông rất ưa nhìn.

Diễm An An cảm thấy căn nhà này nộ thất rất đầy đủ chỉ là rộng quá một mình cô sống cảm thấy rất trống rãi, mà qua hình ảnh này Diễm An An mới hiểu được khoảng cách của cô và Lạc Tu Minh xa đến mức nào. Tại sao những người kia lại bảo cô thật sự không xứng.

Đang trầm tư suy nghĩ lại có âm thanh phía sau trên đến.

" Căn nhà này thật không tệ nha, rất gần với nhà chúng ta đang sống."