Sau Thủy đế, Thành đế, Quan đế, Ngôn đế đều là các thế hệ minh chủ, thu nạp người tài có đức, thể nghiệm quan sát dân tình, giảm lao dịch bớt sưu thuế, đường lối chính trị sáng suốt, các nước chư hầu giữ vững bổn phận, trung thành tận tâm với hoàng đế. Đông Triều trong tay các vị Đế này càng ngày càng trở nên cường đại và hưng thịnh. Giữa thời truyền tới tay Chí đế, Ích đế, Tề đế, Triệu đế, những vị hoàng đế này đều mười phần không tài cán, chỉ giữ gìn những cái đã có thôi âu cũng là điều khó. Tới Gia đế, Hỉ đế, Di đế, những người này thật chỉ giỏi việc hoang phí vô độ, ham thích an nhàn hường lạc, lơ đi chính sự, để triều chính rơi vào tay nhóm gian thần nịnh hót.
Về sau tới tay Lễ đế, ưa khoe khoang thể diện, thích chưng diện xa hoa, mỗi lần đi tuần đều yêu cầu tới hành cung xa hoa, hao tài tốn của. Hai lần huy động quân xuất chinh chiến Mông thành đều đại bại mà về, làm cho dân chúng trong nước lầm than, thanh âm oán hận nổi lên khắp bốn phương. Cùng lúc, các nước chư hầu cũng dần dần không thần phục. Đông Triều Đế quốc cường đại một thế nay ngày càng lụn bại. Đầu tiên là Ninh vương của Ninh quốc huy động quân đội nổi dậy, ý đồ đảo chính, muốn đuổi giết tới tận Đế đô. Mà Lễ đế cũng không đợi Ninh quân đuổi tới Kim Loan điện, thân thể sớm bị tửu sắc ăn mòn vì hoảng sợ quá độ mà qua đời tại Trì Long cung xa hoa. Cảnh thái tử thế chỗ hiệu Cảnh đế. Cảnh đế phát ra Huyền Tôn Lệnh, hiệu lệnh sáu nước chư hầu, chỉ huy quân cần vương tập hợp từ đại quân sáu nước, đẩy lui Ninh quân. Ninh vương bại trận mà chôn thân nơi chiến trận, nay đất phong vào tay tam đại quốc gia Bạch Phong, Hoàng, Hắc Phong lân cận.