Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

Chương 39: Trời xui đất khiến



Nếu thời gian thật sự có thể đảo ngược, trở về sáu năm trước, Tạ Hoài Chu cũng vẫn sẽ không mang theo Cố Cẩn Diệc cùng rời đi.

Vì chờ đón hai người chỉ có vực sâu vạn trượng mà thôi.

Thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không, không nói một lời nào với Cố Cẩn Diệc mà cứ thế rời đi.

Tạ Hoài Chu dừng một chút, sau đó mới nói với Cố Cẩn Diệc: "Người tôi liên lạc không phải là Tạ gia, mà là thuộc hạ của tôi. Bởi vì tôi nghi ngờ người động tay với máy bay, là cha ruột của tôi."

"Vốn dĩ tôi nghĩ là mọi việc ổn định sẽ cử người tới đón em, để em ở biệt thự của tôi. Chờ tôi xử lí tốt chuyện của Tạ gia, rồi mới tính tiếp."

Thời điểm Tạ Hoài Chu lên phi thuyền và rời đi, hắn không nghĩ rằng mình yêu Cố Cẩn Diệc nhiều đến như vậy.

Omega này chỉ là một sai lầm trong cuộc đời hắn. Hắn không phải Phó Trầm xuất thân từ một ngôi sao vô danh nào đó, mà là một sản phẩm của cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tạ và Thương gia, Tạ Hoài Chu.

Không ai dạy cho hắn biết tình yêu là như thế nào. Ông bà ngoại của hắn đã hạnh phúc cả đời, nhưng với hắn thì nó giống như một sự kiện ngẫu nhiên mà thôi.

Tạ Hoài Chu không nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc như vậy.

Cố Cẩn Diệc muốn một hôn lễ, định cư ở một hành tinh xa xôi, mở một cửa hàng hoa, tất cả dường như chỉ là một giấc mơ buồn cười. Hắn vĩnh viễn đều không thể cho được.

Vì vậy, tốt hơn hết hãy để mọi thứ dừng lại ở thời điểm này.

Hắn có thể bù đắp cho Cố Cẩn Diệc. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Tạ Hoài Chu sẽ không cùng Cố Cẩn Diệc lập nghiệp trêи một ngôi sao xa xôi nào đó, cũng không cùng Cố Cẩn Diệc kết hôn, mà hắn sẽ cho Cố Cẩn Diệc một tinh cầu nhỏ.

Năm đó hắn còn quá trẻ tuổi tự phụ, không hiểu như thế nào là tình yêu, cho nên dễ dàng mà phủ nhận hết thảy về Cố Cẩn Diệc.

Cho nên, Tạ Hoài Chu đã phải trả một cái giá không thể cứu vãn.

Hôm nay, Tạ Hoài Chu nhớ lại suy nghĩ của mình sáu năm trước, chỉ cảm thấy thật ngu xuẩn lại khinh cuồng.

Cố Cẩn Diệc cũng cười khẽ một tiếng: "Em thật là cảm động. Anh không trực tiếp nói chia tay với em, mà chỉ có suy nghĩ vậy thôi."

Mà anh đối với Tạ Hoài Chu mà nói, cũng chỉ là cái suy nghĩ không đáng kể kia.

Nhưng Cố Cẩn Diệc không muốn dây dưa những chuyện này nữa, chỉ là lẩm bẩm hỏi Tạ Hoài Chu: "Vậy thì tại sao anh lại không đến?"

Khi Cố Cẩn Diệc hỏi điều này, một tiếng sấm vang lên bên ngoài cửa sổ. Cơn mưa đầu hè lẽ ra không lâu như vậy, nhưng từ đêm qua đến hôm nay vẫn chưa tạnh.

Trong tiếng sấm này, Cố Cẩn Diệc lại nói: "Nếu anh đến sớm hơn, có lẽ em sẽ không đợi anh nữa."

Tạ Hoài Chu yên lặng nhìn anh.

Cố Cẩn Diệc đã ngừng khóc, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, hàng mi dính vào nhau ướt đẫm, nước mắt trêи mặt vẫn còn chưa khô.

Tạ Hoài Chu chợt nghĩ, khi Cố Cẩn Diệc đợi hắn trong viện điều dưỡng, hẳn là cũng đã khóc rất nhiều.

Khi đó, Cố Cẩn Diệc còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, không có người thân, sức khỏe lại yếu, lần đầu tiên yêu đương lại gặp phải một kẻ khốn nạn như hắn, quả thật là xui xẻo.

Trời cao đúng là chưa từng thiên vị Cố Cẩn Diệc, ngược lại đã nhiều lần khiến anh phải đau khổ.

"Bởi vì khi tôi bước xuống phi thuyền, chờ đón tôi không phải người của ông ngoại, mà là cha ruột của tôi." Tạ Hoài Chu bình tĩnh mà kể lại chuyện cũ.

"Tạ Duẫn Thành không muốn trao quyền thừa kế cho tôi. Tình nhân của ông ta đã mang thai nên Tạ Duẫn Thành muốn loại bỏ tôi. Vì vậy, ông ta cho người động tay động chân với máy bay, hi vọng tôi sẽ chết ngoài ý muốn. Nhưng ai mà nghĩ được, mệnh của tôi quá lớn, không những không chết, mà còn gặp được em."

"Khi đó, nhà họ Tạ gần như nằm trong tay ông ta. Tôi liên lạc với thuộc hạ cũng bị ông ta tra ra được cho nên lúc phi thuyền của tôi cập cảng, cha tôi dẫn người tới bắt tôi đi."

"Tôi bị giam cầm sáu tháng. Lúc đó Tạ Duẫn Thành luôn muốn tôi từ bỏ quyền thừa kế của mẹ. Mãi đến khi được ông ngoại cứu ra, tôi mới được tự do."

Tạ Hoài Chu dừng lại ở đây.

Hắn cũng không có ý muốn lấy khoảng thời gian này ra để bán thảm, cho nên đơn giản mà sơ lược như vậy.

Nhưng Tạ Hoài Chu đã từng vô số lần mà nghĩ tới, nếu hắn được cứu ra sớm hơn, nếu hắn không bị Tạ Duẫn Thành bắt được, kết cục của hắn và Cố Cẩn Diệc có khác đi không?

Không bao lâu sau khi bị Tạ Duẫn Thành giam cầm, Tạ Hoài Chu nhận ra bản thân không thể buông bỏ được Cố Cẩn Diệc. Nếu việc ngoài ý muốn này không xảy ra thì có lẽ hắn và Cố Cẩn Diệc đã sớm kết hôn.

Nhưng thế giới này chẳng có chữ nếu.

Chỉ có một mớ hỗn độn, trời xui đất khiến.

Tạ Hoài Chu nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không kìm lòng được, nhẹ nhàng đụng vào tay của Cố Cẩn Diệc.

Tay của Cố Cẩn Diệc rất xinh đẹp, lại quá mức mảnh mai, bọc trong lòng bàn tay hắn cũng chỉ có một nắm nho nhỏ.

Khi ở trong viện điều dưỡng, Tạ Hoài Chu đã cảm thấy Cố Cẩn Diệc quá gầy.

Cố Cẩn Diệc nói dối hắn rằng chỉ là thân thể suy yếu, chăm dưỡng lại thì sẽ ổn.

Tạ Hoài Chu đương nhiên tin.

Nhưng sau khi được ông ngoại cứu ra, nằm hai tháng trêи giường bệnh, Tạ Hoài Chu mới biết được, trong những ngày bị giam cầm, người yêu bị hắn vứt bỏ ở viện điều dưỡng kia, vẫn luôn chờ đợi hắn.

Cũng chính lúc đó Tạ Hoài Chu mới biết được, Cố Cẩn Diệc đã ở giai đoạn cuối của bệnh di truyền. Bởi vì chờ hắn mà chậm trễ việc phẫu thuật, bệnh càng nặng hơn, được một người bạn đưa vào bệnh viện cấp cứu, thiếu chút nữa đã không qua khỏi.

Ở một nơi mà Tạ Hoài Chu không biết, Cố Cẩn Diệc, thiếu chút nữa đã có thể chết.

Tạ Hoài Chu nhắm hai mắt lại, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng nước mắt vẫn từ khe hở giữa hàng mi rơi xuống, rơi trêи mu bàn tay của Cố Cẩn Diệc.

"Xin lỗi, vì đã không thể đi đón em." Tạ Hoài Chu nói, "Hại em sinh bệnh, hại em chậm phẫu thuật... Tôi xin lỗi..."

"Là tôi lừa em... Xin lỗi..."

Lần này Cố Cẩn Diệc không rút tay về.

Anh thẫn thờ nhìn vệt nước mắt trêи mu bàn tay.

Anh đã nghe rất nhiều lời "xin lỗi" sau sáu năm đến muộn.

Nhưng điều Cố Cẩn Diệc nghĩ trong lòng bây giờ lại là Tạ Hoài Chu đã phải chịu đựng bao nhiêu sự tra tấn khi bị cha ruột của mình giam cầm trong sáu tháng như vậy.

Anh vẫn là không có thuốc nào chữa được.

Bản thân đã một chân suýt chút nữa bước chân vào quỷ môn quan, mà vẫn không có tiền đồ như thế.

Cố Cẩn Diệc ngửa cổ ra sau, mệt mỏi đến mức không nói nên lời.

"Sau đó thì sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Sau đó, giống như một quyển tiểu thuyết tranh đấu đầy cẩu huyết.

Sau khi Tạ Hoài Chu xuống giường bệnh, hắn không ngừng đối đầu với cha ruột của mình.

Có Thương gia chống lưng, Tạ Hoài Chu giết chết đứa em ngoài giá thú còn chưa sinh ra của mình, tìm kiếm một số bằng chứng phạm tội mà Tạ Duẫn Thành vẫn luôn che giấu, bao gồm cả việc đầu độc mẹ hắn và thành công đưa Tạ Duẫn Thành vào một nhà tù bí mật.

Khoảng thời gian này, Tạ Hoài Chu không liên lạc với Cố Cẩn Diệc.

Bây giờ đã quá muộn, đón Cố Cẩn Diệc về bên người lúc này chỉ gây thêm nguy hiểm cho Cố Cẩn Diệc.

Thời điểm Tạ Hoài Chu cùng Tạ Duẫn Thành tranh đấu nguy hiểm nhất, hắn tặng Cố Cẩn Diệc "quà chia tay" có giá trị khổng lồ.

Quà là do người của ông ngoại tự mình đem đến trước mặt Cố Cẩn Diệc.

Đó không phải là quà chia tay, mà là một phần bảo đảm cuối cùng Tạ Hoài Chu để lại cho anh.

Hắn có thể sẽ chết, có thể sẽ không còn gặp lại Cố Cẩn Diệc nữa.

Ít nhất sau khi hắn ra đi, Cố Cẩn Diệc có phần tài sản này có thể rời khỏi Cố gia, dành phần đời còn lại của mình để mở một cửa hàng hoa ở một hành tinh nho nhỏ nào đó.

Tạ Hoài Chu năm tay Cố Cẩn Diệc, cảm thấy bản thân mình hồi đó thật sự rất ngu xuẩn.

Hắn nói "Tôi đã nghĩ rõ ràng rồi, nếu tôi thua, tôi sẽ chết, em có thể quên tôi mà bắt đầu một cuộc sống mới."

"Nếu tôi thắng, tôi sẽ tự mình tìm em để giải thích. Em hận tôi cũng được, không cần tôi cũng được, tôi đều sẽ quấn lấy em."

"Nhưng vì sao... Tôi thắng rồi, em lại đính hôn với Sở Mịch Vân?"

Một câu cuối cùng này, Tạ Hoài Chu hỏi thật sự rất nhỏ.

Nhưng lại giống như một viên đạn mà đâm xuyên qua trái tim hai người.

Bởi vì hiện tại bọn họ đều đã biết, Cố Cẩn Diệc cùng Sở Mịch Vân đính hôn đều chỉ là giúp đỡ lần nhau.

Nhưng Tạ Hoài Chu năm đó lại không biết.

Tạ Hoài Chu năm đó, đứng bên ngoài bệnh viện nhìn Cố Cẩn Diệc cùng Sở Mịch Vân đi khám thai, không biết.

Hắn tận mắt nhìn thấy Cố Cẩn Diệc vì Sở Mịch Vân bung dù, cẩn thận che chở, là người chồng dịu dàng tri kỉ nhất.

Hắn cũng không biết cái thai của Sở Mịch Vân không phải là của Cố Cẩn Diệc.

Trong đầu Tạ Hoài Chu đã suy nghĩ được một trăm cách khiến Sở Mịch Vân chết đi mà không ai biết. Đến cha ruột của mình hắn còn không nương tay, một cái beta nữ bình thường kia thì có là gì.

Từ tận đáy lòng, hắn cảm thấy Sở Mịch Vân đáng chết.

Cô ta cướp người yêu của hắn, hẳn là phải chết không có chỗ chôn.

"Tôi nghĩ tới rất nhiều biện pháp để chia rẽ hai người. Nhưng tôi có tư cách gì mà đoạt lại em từ cô ta?" Tạ Hoài Chu như hỏi chính mình, "Thời điểm em cận kề cái chết, bên cạnh em là cô ta mà không phải tôi."

"Tôi nhìn em vì cô ta bung dù, cùng nói chuyện phiếm, giống như em đã làm với tôi lúc đó. Vất vả lắm em mới có một gia đình, có một đứa con, có được hết thảy những khát vọng từ nhỏ. Nếu như tôi hủy diệt hết thảy, có phải kiếp này em sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi không?"

Không ai hiểu rõ hơn Tạ Hoài Chu, rằng Cố Cẩn Diệc muốn có một gia đình đến mức nào.

Vì vậy, hắn không làm gì cả.

Hắn không đến dự lễ đính hôn của Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân, mà đến lễ kết hôn của hai người.

Không ai biết rằng, omega đang mặc bộ lễ phục trắng tinh, dịu dàng như hoa mộc lan kia, đã từng ngủ say trong vòng tay hắn.

Cố Cẩn Diệc cuối cùng đã kết hôn, nhưng không phải với hắn.

Tạ Hoài Chu cùng khách mời theo dõi hai người đọc lời thề hôn nhân nguyện không rời không bỏ mà trái tim lại như rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Hắn cho rằng chính mình có thể làm một vị thánh, để cho người yêu mình tự do mà sống.

Nhưng Tạ Hoài Chu thực sự đã đánh giá bản thân quá cao.

Một năm sau, hắn mắc phải chứng thiếu hụt tin tức tố, còn gọi là "Chứng mất bạn đời".

Đây là toàn bộ câu chuyện của Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc trong suốt sáu năm.

Yêu mà không được, có rồi lại mất.

Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng đã trở thành bạn đời hợp pháp. Hai người làm tất cả những điều thân mật nhất, nhưng hiện giờ ngay cả một cái ôm cũng là một điều xa xỉ.

Điều duy nhất mà hắn có thể làm, dưới cơn mưa dài dai dẳng này, là vạch trần tội ác của mình.

- /-

Sau khi Tạ Hoài Chu nói xong, Cố Cẩn Diệc không đáp lại.

Anh cứ dựa người vào gối, giống như một tác phẩm điêu khắc bên ngoài hoàn hảo, nhưng bên trong đã sớm mục nát.

Sáu năm qua, Cố Cẩn Diệc một khắc cũng không buông tha. Anh vẫn luôn nhớ tới dáng vẻ của Phó Trầm. Khi đêm khuya tĩnh mịch, anh hết lần này đến lần khác nhớ lại, vì sợ một ngày nào đó sẽ quên mất gương mặt này.

Anh đúng là người khẩu thị tâm phi nhất thế gian này.

Anh nói không yêu Phó Trầm nữa nhưng trái tim lại luôn tan nát vì hắn.

Giờ thì cuối cùng Cố Cẩn Diệc cũng có câu trả lời, biết tại sao mình lại bị vứt bỏ.

Người mà anh yêu, giống như một cánh chim không có lối về, dừng lại trước mặt anh, mặc anh xử lí.

Nhưng trong lòng Cố Cẩn Diệc không có một chút nhẹ nhõm nào.

Anh chỉ cảm thấy, nhân sự vô thường, trời xui đất khiến.

Cố Cẩn Diệc nhắm mắt lại, nước mắt trào ra từ hai hốc mắt khô khốc.

Anh nghe Tạ Hoài Chu hỏi mình: "Sao em không chờ tôi thêm một chút nữa?"

Cố Cẩn Diệc mở bừng mắt, đầu tiên là nhìn trần nhà, rồi lại nhìn Tạ Hoài Chu.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa nên ánh sáng trong phòng rất tối, sắc mặt Tạ Hoài Chu vô cùng lạnh lùng.

Nhiều năm trôi qua, anh không phải là người duy nhất bị tra tấn, Tạ Hoài Chu cũng vậy.

Tạ Hoài Chu cúi người áp lên trán Cố Cẩn Diệc, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng con chữ như thấm vào máu thịt.

"Diệc Diệc, tôi đúng là một kẻ ích kỉ ti tiện. Là tôi vứt bỏ em, ruồng bỏ em, nhưng cũng là tôi canh cánh trong lòng vì sao em lại gả cho người khác."

"Em vì sao, lại không tiếp tục yêu tôi..."

Khi nhìn Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân bên ngoài bệnh viện, trong túi Tạ Hoài Chu có một chiếc nhẫn cầu hôn.

Nếu lúc đó hắn bước tới, nhẫn tâm một chút mà cướp Cố Cẩn Diệc đi, có phải bọn họ sẽ không cần chia lìa lâu như vậy không?

Cố Cẩn Diệc không trả lời câu hỏi này.

Giữa anh và Tạ Hoài Chu đã đủ vỡ nát rồi, không cần phải giẫm chân lên một lần nữa.

Bởi vì Cố Cẩn Diệc đồng ý lời cầu hôn của Sở Mịch Vân, là sau nhận được "quà chia tay" của Tạ Hoài Chu.

Nhưng lời này nói ra còn có ích gì nữa đâu?

Cố Cẩn Diệc không muốn dùng chuyện này để trừng phạt Tạ Hoài Chu.

Chỉ là sáu năm đau khổ của anh, phải dùng cái gì để mà xoa dịu bây giờ?