Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 22



Vì vậy, Lăng đại thủ trưởng tiến dần từng bước chỉ dùng khí lực của một bữa cơm, thời gian một buổi nói chuyện…

Thủ trưởng đại nhân lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng) Tịch Tây tại vào tối hôm đó đã nhận thức, lời này nói ra vào lúc tối Tịch Tây nhận được điện thoại của Lăng Mộc Phong, khi đó là mười một giờ đêm. Công việc của giáo viên cố vấn mặc dù không quan trọng, nhưng vẫn là rất rườm rà, cậu phải quan tâm đến từng sinh viên, hết một ngày sẽ nhận được nhiều cuộc gọi của phụ huynh, hôm nay không nhiều người gọi, nhưng đều gọi vào buổi tối.

Phụ huynh của một nam đồng học gọi đến làm cho cậu không biết nên khóc hay cười, đối phương ấp úng, nói một tràng, nói cái gì xã hội bây giờ phát triển thật sự rất nhanh đấy, thói đời ngày sau thật đúng là chuyện gì đều có, vừa mới trên TV đưa tin một doanh nhân tại S thị dưỡng Tiểu Tam, cái kia Tiểu Tam còn là một nam sinh… Bác phụ huynh cứ thao thao bất tuyệt, ngữ khí giống như lo lắng vừa giống như lẩm bẩm tự nói dạo này thế đạo thay đổi ah, TV giải trí truyền thông cũng thiệt là, cái gì tốt không đi truyền bá lại muốn truyền bá những loại này…

Tịch Tây nghe được xấu hổ, xuất phát từ lễ phép cùng hàm dưỡng cậu thật cũng không có ngắt lời, chỉ là đang nghĩ trên đời này nam nhân bao dưỡng Tiểu Tam, nữ nhân dưỡng tiểu bạch kiểm đã là chuyện bình thường rồi, có cái gì phải ngạc nhiên hay sao?

Tịch Tây thật sự là ngây thơ, cũng không biết là chính cậu được bảo hộ được quá tốt hay là như thế nào, cậu chưa từng có nghĩ tới cái gì đồng tính luyến ái, thẳng đến khi chính mình bị Lăng đại thủ trưởng hoàn toàn bẻ cong mới lĩnh ngộ phụ huynh nhà kia hình như là đang chỉ điểm cậu đi…

Bất quá cũng may mắn hôm nay điện thoại đều vào buổi tối, bởi vì Tịch Tây giữa trưa ăn quá no, hơn nữa bị Lăng Mộc Phong một đoạn lời nói kích thích đến cả buổi chiều đều không biết giải quyết thế nào, trưa không ngủ được, bởi vì ghế sô pha đột nhiên thêm một người nằm, cậu là chủ nhân như thế nào không biết xấu hổ nằm ở trên giường khoái hoạt?

Nhẹ chân nhẹ tay ngồi ở một chiếc sofa khác, rót một chén nước, không có uống, trơ mắt nhìn chén nước nửa giờ, đến lúc lấy lại tinh thần Lăng Mộc Phong đã tỉnh, con ngươi sau thấu kính đen kịt thẳng tắp ôm lấy cậu.

Ánh mắt kia cực kỳ câu nhân, chén nước trên tay Tịch Tây thiếu chút nữa nghiêng đổ, nhúc nhích miệng muốn nói gì nhưng thủ trưởng đại nhân lại đứng lên, nhàn nhã tự đắc nói: “Ghế sô pha quả nhiên quá cứng.”

Bên cạnh là điều hòa vù vù thổi, Tịch Tây đột nhiên cảm thấy cái kia thật là lạnh ah.

Lăng Mộc Phong đi rồi Tịch Tây cảm giác thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, nằm chết dí trên giường ngủ một mạch đến tối hơn bảy giờ mới tỉnh lại. Khi đó cangtin trường học đã đóng cửa, cậu là kiểu không thể nhịn đói được, đến cửa hàng cạnh trường qua loa ăn hết một bát mì thịt bò mới hồi trở lại trường học.

Lúc trở lại tới trường học đã là hơn tám giờ rưỡi rồi, còn có không đến nửa giờ nữa huấn luyện quân sự sẽ kết thúc. Thời gian quá ngắn cũng không làm được cái gì,cậu tạm thời nhớ tới mình còn có luận văn cần đến thư viện tìm tài liệu, đến chín giờ vừa vặn huấn luyện quân sự kết thúc thì đến ký túc xá của lớp mình một chuyến, nhìn xem có cái gì cần cậu hỗ trợ không.

Cậu còn trẻ tuổi hơn nữa biết quan tâm người khác, mới vài ngày thôi nhưng cũng rất nghiêm túc đến thăm ký túc xá, vài lần tới mấy cái ký túc xá nam sinh cũng trò chuyện được vui vẻ. Nam sinh cái tuổi này đúng là huyết khí phương cương, một khi đã quen thuộc liền vấn đề gì đều nói, hỏi mấy điều nghi hoặc xong thì thản nhiên hỏi Tịch Tây có bạn gái chưa, có từng 419 (tình một đêm) hay chưa…

Tịch Tây 囧, bỗng dưng nhớ tới cuộc gọi buổi tối lập tức cảm khái, hiện tại phụ huynh cũng thật không dễ dàng ah! Cậu không giỏi đối đáp, các học sinh bảy mồm tám lưỡi mà nói chuyện cậu có chút chống đỡ không được, lấy cớ phải đi ký túc xá khác cụp đuôi chuồn mất.

Thăm hết bảy tám cái ký túc xá, cậu trở lại ký túc xá của mình đã là mười giờ bốn mươi rồi, cậu mở đèn lên rồi lấy điện thoại ra, sau đó đi đến sân thượng thu quần áo, lấy thêm áo ngủ liền tiến vào phòng tắm.

Lúc ở bên ngoài còn không có phát giác, bận rộn đến bận rộn đi một ngày, hiện tại yên tĩnh rồi, Tịch Tây tĩnh lập tức cảm giác mình toàn thân đều dính mồ hôi, rất khó chịu.

Đúng vào mùa này có thể tắm nước lạnh, thanh thanh lương lương nước trôi tại trên người mới cảm thấy hôm nay là tắm rửa, cũng chỉ có như vậy mới thoải mái.

Đương nhiên, một hồi tắm nước lạnh không được bao lâu, chưa đến mười lăm phút cậu đã mặc xong quần áo, trên tay cầm lấy khăn mặt sạch sẽ mềm mại lau mái tóc ngắn ẩm ướt đi ra phòng khách, vừa bước ra phòng khách thì điện thoại bị cậu ném ở trên bàn trà liền vang lên.

Cầm lấy, liếc lên màn hình.

Là một chuỗi con số, không có tên người gọi.

Số lạ.

Cậu nhíu mày, nghĩ thầm đã trễ như thế này rồi còn ai nhàm chán như vậy…

Bất quá cuối cùng cậu vẫn tiếp, uy một tiếng sau đó bên kia không thấy thanh âm, cậu tốt bụng đợi một chút, mười giây đồng hồ qua đi bên kia vẫn không có phản ứng, cậu nghĩ đối phương không phải gọi nhầm thì chính là tên biến thái nhàm chán!

Nhưng biến thái nhàm chán bên kia như là có Thiên Lý Nhãn, ngay tại lúc cậu vừa định ấn nút kết thúc trò chuyện bên kia liền truyền đến một cái thanh âm quen thuộc, “Tại sao lâu như vậy mới nghe?”

Đêm tối tĩnh lặng đều khiến thanh âm lộ ra rõ ràng, Tịch Tây nghe xong cũng biết là Lăng Mộc Phong.

Chưa từng nghĩ tới sẽ là hắn, khẽ giật mình, vừa định hỏi hắn tại sao có thể có số điện thoại của cậu Lăng đại thủ trưởng đã nói, “Ngày mai bắt đầu đến nhà cậu nấu ăn rồi, không có số điện thoại rất bất tiện.”

Tịch Tây tay lau tóc dừng một chút, “…”

Lăng đại thủ trưởng đối với Tịch Tây trầm mặc giống như rất bất mãn, truyền đến thanh âm lộ ra mệnh lệnh, “Nói chuyện!”

Tịch Tây giật giật dừng lại tay, nghe vậy cười khổ cầm khăn mặt trong tay hơi ẩm ướt vứt sang một bên, nghiêm trang nói: “Ah, hôm nay thời tiết thật tốt…”

Điện thoại bên kia Lăng Mộc Phong nghe vậy môi mỏng có chút nhếch lên, trong đôi mắt ánh lên như hồ thu, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Không thể phủ nhận, là Tịch Tây dùng câu nói bâng quơ này lấy lòng hắn, lại để cho tâm tình của hắn ngoài ý muốn tốt hơn, ngồi ở trên giường, thân thể thon dài nửa nằm, híp mắt, “… Tôi đã gọi cho cậu vài phút rồi.”

Đúng vậy, hắn lúc trở về đã gọi cấp dưới mở một cuộc họp nhỏ, hỏi thăm một chút tiến triển của huấn luyện quân sự, sau đó trở về gian phòng của mình làm một cái quyết định điều chỉnh ý định ngày mai cùng bọn họ nói, sau đó lại đi tắm rửa, đem quần áo đi giặt cho tới khi xong thì đã là mười một giờ mười phút.

Nhìn điện thoại đặt ở trên bàn, hắn liễm mục, trầm ngâm nửa ngày, vẫn là mở máy, nhấn một cái dãy số xế chiều hôm nay mới thêm vào. Điện thoại thông rồi, một ca khúc hát xong vẫn không có người tiếp.

Vừa rồi kỳ thật đã gọi vài cuộc điện thoại, nhưng là đều không có người tiếp, bị người bỏ qua là chuyện nhỏ, hắn nghĩ chính là cậu có phải lại la cà bên chỗ Khanh Khanh không…

Tâm nhộn nhạo, ánh mắt lập tức lạnh lùng thêm vài phần.

Điện thoại một người gọi một người không tiếp, tính nhẫn nại tốt đến thần kỳ.

“Vừa rồi vừa vặn đi tắm rửa.” Tịch Tây vô thức giải thích.

“Ân.” Có được giải thích, Lăng đại thủ trưởng đã hài lòng, sau đó, híp mắt, tay cầm điện thoại giật giật, con ngươi sau thấu kính hiện lên cái gì đó, thanh âm ôn hòa hữu lễ đề nghị nói: “Thời gian rảnh của tôi và cậu đều không trùng, để cho tiện, nếu không cho tôi một cái chìa khoá vào phòng cậu?”

Lăng Mộc Phong lý do rất đầy đủ, Tịch Tây giác quan thứ sáu là lập tức cự tuyệt đấy, nhưng nghĩ lại Lăng đại thủ trưởng xuất nhập phòng bếp, vất vất vả vả rửa tay nấu ăn cậu là không thể quá đáng, đã ăn chùa chẳng lẽ còn muốn người khác chạy theo thời gian của mình hay sao?

Nghĩ đến đường đường thủ trưởng đại nhân ngồi đợi trước cửa ra vào, Tịch Tây đã cảm thấy tội lỗi đầy mình. Hơn nữa, trong nhà cũng chẳng có cái gì, người ta thủ trưởng đại nhân chẳng lẽ còn muốn lấy đồ đạc của ngươi hay sao?

Suy nghĩ, Tịch Tây vẫn là gật đầu.

Lăng Mộc Phong cười, híp mắt, “Cứ quyết định như vậy đi.”

“Được…”

“Ân.”

Tịch Tây nghe tiếng nói trầm thấp nặng nề bên kia, nghĩ đến có phải nên tắt điện thoại hay không, nhưng là Lăng Mộc Phong lại truyền đến thanh âm, “Xế chiều hôm nay cậu đi đâu, không gặp được cậu.”

Tịch Tây không nghĩ tới Lăng Mộc Phong sẽ để ý chuyện cậu có đến chỗ huấn luyện hay không, không khỏi khẽ giật mình, nửa ngày mới nói: “Buổi chiều ngủ quên.”

“Buổi tối cũng ngủ quên?” Hắn đến địa điểm huấn luyện quân sự tuần tra mấy lần, buổi chiều không gặp, buổi tối cũng thế.

Trải qua một cuộc nói chuyện Tịch Tây cho rằng Lăng Mộc Phong mục đích chính là muốn chìa khóa, hiện tại đề tài hai người trò chuyện khác tới như vậy tự nhiên cậu cũng không có đa tưởng, rất nghiêm túc nói: “Tôi ngủ đến hơn bảy giờ, dậy rồi mới bắt đầu đi ăn, không kịp đến sân huấn luyện nhìn, chỉ có thể đến ký túc xá của bọn họ xem xét chút thôi.”

Lăng Mộc Phong thấy được cậu biết chiếu cố cái bụng hơn là công việc, có chút thoả mãn, “Rất tốt… Lớp học không có chuyện gì chứ?”

Nói đến lớp học Tịch Tây quả nhiên hào hứng, lời nói cũng nhiều, đối với điện thoại ba ba nói không ngừng, Lăng Mộc Phong hoàn toàn trở thành người lắng nghe.

Đêm hôm đó trò chuyện như thế nào chấm dứt Tịch Tây đã quên, chỉ cảm thấy tâm tình đặc biệt khoan khoái dễ chịu, về sau cậu xem lại thời lượng cuộc gọi, bên trên hiển thị chính là 46:58, há hốc miệng, có chút sợ sệt, cậu cơ hồ chưa từng cùng ai tán gẫu qua điện thoại lâu như vậy…