Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 23



Ngày hôm sau tỉnh lại Tịch Tây tâm tình rất tốt, 10 giờ sáng làm việc xong quyết định ra phố mua nguyên liệu nấu ăn. Mặc dù là mười giờ hơn, nhưng mặt trời lại nóng đến làm cho người chịu không được, hai bên đường người đi thưa thớt, tới tới lui lui mọi người đề che dù, duy chỉ có Tịch Tây không biết sống chết tay không đi bộ đến cửa hàng gần S đại.

Đến nơi cậu vội vàng lấy điện thoại ra lật xem lời ghi chép, bên trong có ghi lại những thứ Lăng Mộc Phong phân phó cậu đi mua, sâm Mỹ, củ từ, gà tre, táo đỏ, cánh gà, xương sườn, cà chua, bắp cải, một lon sữa chua…

Bên trong hơn mười thứ Lăng Mộc Phong dặn hôm nay mua, Tịch Tây tối hôm qua lúc ghi lại chỉ cảm thấy là quá nhiều, cửa hàng cách trường học cũng không xa nặng một chút vẫn có thể mang trở về. Nhưng đây chẳng qua là một chuyện, cậu ngược lại đã quên cậu có thể nhận biết được nguyên liệu nấu ăn hay không. Đúng vậy, cậu cũng không muốn là kẻ phá hoại phòng bếp, hắn cho rằng những vật kia cậu có thể nhận thức bao nhiêu thứ?

Ngoại trừ thường xuyên có thể nhìn thấy cà chua, sữa chua còn những thứ khác cậu căn bản không biết chúng là cái dạng gì, cứ như vậy tìm được thì cũng hơi khó.

Cửa hàng cách S đại không xa, chung quanh lại là khu dân cư, cho nên cửa hàng này quy mô rất lớn, các loại hàng hóa cái gì cần có đều có Tịch Tây căn bản không cần lo.

Nhưng là, có là một chuyện, có thể tìm được hay không lại là một chuyện khác ah, dù cho bây giờ trong cửa hàng mát mẻ thoải mái dễ chịu nhưng tìm hai ba thứ xong cậu lại đổ đầy mồ hôi, cả gương mặt chất phác khổ bức, ánh mắt ai oán.

Lăng Mộc Phong đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn, khóe môi cười thâm ý vô hạn. Hắn lúc này cởi bỏ bộ quân phục uy vũ nghiêm trang, trên người là một bộ quần áo trắng thoải mái. Áo cổ hình chữ V rộng mở, thiết kế khéo léo để lộ xương quai xanh tinh mỹ khêu gợi, xinh đẹp đến làm cho người ngước nhìn. Mà bên dưới áo chữ V ẩn chứa lực lượng cơ bắp, dưới chân là quần vải trắng cùng đôi giày trắng.

Hắn lúc này một thân tuyết trắng, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt khuynh đảo chúng sinh, trên mặt đeo kính đen nhiễm lên một cỗ nho nhã thời thượng, khóe môi có chút ý cười giống như là xuân thủy thiển đạm, đẹp đến không cách nào hình dung.

Hắn xuất hiện tại nơi này mới năm phút đồng hồ, mà người xung quanh như có như không đã tụ tập lại, không khí thay đổi, bên tai vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Cái này nhân sinh thật là đẹp mắt, chẳng những dáng người cao ngất ngay cả mặc quần áo cũng có phong phạm, như thế nào cũng có cảm giác thời thượng, có phải minh tinh hay người mẫu không ah…”

Các loại suy đoán càng lúc càng nhiều, có người thậm chí xuất ra máy chụp ảnh, Lăng Mộc Phong nghe tiếng động quay lại, con ngươi sau thấu kính nhìn đến hướng phát ra thanh âm cửa chớp (âm chụp ảnh) lại có chút híp mắt liền quay đi.

Tiểu nữ sinh cầm máy ảnh tại lúc Lăng Mộc Phong nghiêng đầu trái tim đập mạnh, khuôn mặt hiện hồng, không dám nhìn lại Lăng Mộc Phong, nhưng lúc chạm đến ánh mắt sau thấu kính lại bỗng dưng rụt cổ, bả vai đều phát run lên.

Thật đáng sợ, một người lớn lên tốt như vậy tại sao có thể có ánh mắt sắc bén đến thế, thật sự như một bả dao găm thẳng tắp hướng vào nàng, sức lực không lưu tình chút nào, phảng phất như trên người hắn nếu thực sự có dao găm thì sẽ thật sự… Tiểu cô nương bị dọa, đợi Lăng Mộc Phong đi xa về sau nàng mới thở phào nhẹ nhỏm, vỗ ngực đem trái tim nhỏ bé ổn định lại.

Lăng Mộc Phong trên mặt biểu lộ không thay đổi, bên môi cười nhẹ, một bộ ưu nhã hướng tới chỗ Tịch Tây đang chăm chú nhìn lên kệ hàng hóa, trong ánh mắt tiếu ý càng sâu.

Nếu là ngày bình thường, hắn hiện tại khẳng định vẫn còn tại S đại nghiêm túc thị sát huấn luyện quân sự, nhưng hôm nay hắn lại nghĩ ra ngoài một chút.

Hắn nói Tịch Tây nhiều thời gian rảnh kỳ thật hắn cũng thế, nói như thế nào hắn đều là thủ trưởng sớm đã trải qua giai đoạn thời thời khắc khắc phải luyện tập, hắn hiện tại kỳ thật rất tùy tâm sở dục, Tổng tư lệnh trước khi hắn dẫn mấy trăm huynh đệ tới đây đã từng nói qua công việc làm không cần quá để ý, nếu hắn thích có thể tùy ý đi lại, cho dù là về nhà ở vài ngày cũng không sao cả.

Lăng Mộc Phong lúc ấy cũng là cười cười, hắn biết rõ Tổng tư lệnh cảm thấy để cho hắn thống lĩnh mấy trăm huynh đệ đến huấn luyện quân sự cho một ít sinh viên có chút đại tài tiểu dụng, đối với hắn nhất định rất áy náy.

Kỳ thật đối với Lăng Mộc Phong mà nói những điều này đều không sao, hắn không muốn làm ai có thể bắt buộc hắn? Mà tới đây hay không kỳ thật cũng phụ thuộc vào một câu nói của hắn mà thôi.

Hắn rất chú trọng quân kỷ, tác phong quân đội sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tố chất quân nhân, ở phương diện này hắn không thể coi thường, cho nên dĩ vãng hắn đều làm gương tốt nghiêm chỉnh kiềm chế bản thân.

Hôm nay thật sự là ngoài ý muốn, không hiểu sao lúc hắn đi thị sát lại vừa vặn chứng kiến Tịch Tây muốn đi ra ngoài. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là làm việc hắn phân phó rồi, nghĩ như vậy hắn cảm thấy không cùng đi thì thật sự đáng tiếc.

Thay một bộ quần áo ngày thường hay mặc ở nhà, tránh khỏi ánh mắt huynh đệ hắn liền đi theo Tịch Tây.

Hắn tính toán thời gian đến cửa hàng muộn hơn Tịch Tây 10 phút, cho nên lúc hắn đến cửa hàng chung quanh đầy người, nhưng không có một người nào là cậu.

Hắn cũng là không gấp, khó được hào hứng cũng không thể cứ như vậy hủy, vì vậy chậm rãi trong biển người tìm được.

Quả nhiên, chỉ cần có tâm không có gì là tìm không thấy, sau vài phút, người đã ngay tại trước mắt.

Hắn có tính thích sạch sẽ, nhiều người hắn sẽ cảm thấy khó chịu, mà vừa rồi hắn thật sự rất khó chịu, nhưng nhìn thấy người phía trước đầu đầy mồ hôi đột nhiên hắn ngược lại cảm thấy không sao cả, nhấc chân liền hướng tới phía đó.

Vươn tay nắm một cánh tay của cậu, dưới tay xúc cảm rắn chắc co dãn, vô hạn mỹ hảo. Gương mặt khuynh đảo chúng sinh không thanh không sắc để sát vào tai của cậu, cười nói, “Đang tìm cái gì, tìm lâu như vậy?”

“Hô!” Đột nhiên thanh âm bên tai thật sự hù đến Tịch Tây rồi, liếc hắn một cái, trang phục trên người hắn lại để cho ánh mắt của cậu mở to, khó hiểu nói: “Sao anh lại tới đây, huấn luyện quân sự còn có một tiếng đồng hồ nữa cơ mà?”

Trải qua tối hôm qua một cuộc điện thoại Tịch Tây lần này cùng Lăng Mộc Phong nói chuyện tự nhiên hơn, buổi sáng hai người chạm mặt tại sân huấn luyện quân sự còn nhìn nhau mấy lần, mặc dù trong nội tâm còn có thấp thỏm không yên còn có bị khí tràng của hắn áp chế, đáy lòng cũng vì nhiệt khí vừa mới bên tai nổi lên chút da gà, nhưng thật sự đã tự nhiên hơn.

Nghĩ vậy, Tịch Tây lại vô ý liếc hắn một cái, lọt vào trong tầm mắt mỹ hảo lại để cho cậu càng thêm đổ mồ hôi. Hắn nghĩ, đây là hẳn là bởi vì cậu lần đầu tiên thấy hắn mặc loại quần áo không phải quân phục mà cảm động đến ngạc nhiên a.

Bất quá nói thật, Tịch Tây vẫn cho là Lăng Mộc Phong mặc quân phục đẹp nhất, một bộ quân trang uy nghiêm phối hợp ngạo khí cao quý trời sinh, mỹ hảo nói không nên lời.

Nhưng, nhìn trước mắt Lăng Mộc Phong một thân hưu nhàn Tịch Tây thu hồi ý nghĩ trước đây, chỉ cảm thấy có một câu nói rất chuẩn ah, không có thích hợp nhất, chỉ có thích hợp hơn!

“Tôi không tới cậu sẽ tìm thứ này muốn bao lâu?” Lăng Mộc Phong tự tiếu phi tiếu cúi đầu liếc cái rổ trên tay cậu, bên trong chỉ có hai ba đồ vật đáng thương. Hắn cũng không có ý định buông ra cánh tay cậu, chỉ là thay đổi vị trí thành nắm cổ tay mà thôi, “Hơn nữa buổi sáng ăn có một ít vậy không no được, hiện tại tôi đã cảm thấy đói bụng, nếu giữa trưa lại không có đồ ăn sẽ không làm được gì đâu.”

Tịch Tây bị hắn nói như vậy rất khó xử, cũng không có phát giác cổ tay của mình bị người nắm, bên cạnh lấy điện thoại ra liền nhíu mày đồng tình, “Tôi thật đúng là sẽ không mua những vật này, những thứ này là cái gì ah, rất khó tìm…”

Lăng Mộc Phong thật sự rất muốn bấm tay gõ đầu của cậu một chút, nhưng hắn vẫn nhịn được, bên môi vui vẻ hoà nhã, ngữ khí lại rất đồng tình nói: “Tôi đã sớm đoán được có thể sẽ như vậy rồi.” Nói cách khác đây chính là nguyên nhân hắn tới đây.

Tịch Tây liếc hắn một cái, trong lòng cảm thấy hắn có chút quái dị, nhưng là không biết quái dị ở đâu, chỉ là chỗ cổ tay đặc biệt nặng, cậu giật giật mới phát hiện bị Lăng Mộc Phong nắm được. Cậu tưởng rằng Lăng Mộc Phong trong lúc vô tình nắm lấy cũng không để ý, chỉ là trong lòng vẫn là 囧, muốn rút tay ra, “…”

Lăng Mộc Phong đương nhiên cảm thấy cậu xấu hổ cùng không tình nguyện, con ngươi tĩnh mịch vài phần, không để lại dấu vết thả ra, “Không biết đó là cái gì, cậu không biết tìm người bán hàng hỏi sao?”

“Ha ha, cái này còn có thể hỏi người ah…” Tịch Tây sờ lên lỗ tai, cười ngây ngô.

“Cậu trước kia không có tới mua đồ?” Lăng Mộc Phong vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Đương nhiên là có.” Tịch Tây vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng, “Chỉ là đồ tôi muốn mua tôi đều biết, không cần người khác hỗ trợ.”

“…” Lăng Mộc Phong nghiêng mắt nhìn cậu, dứt khoát buông tha cho cái đề tài này.

Bất quá ngoại trừ xấu hổ vừa nãy, Tịch Tây vẫn là rất vui vẻ khi Lăng Mộc Phong xuất hiện, bởi vì chuyện cậu lo lắng đã không còn nữa, Lăng Mộc Phong vài phút liền mua xong đồ vật cần mua.

Tịch Tây chuyển đồ trong giỏ xách sang xe đẩy, lại lấy điện thoại di động ra đối chiếu một chút, đã mua hết. Cậu lúc này mới muốn hỏi có thể trở về chưa, Lăng Mộc Phong lại đem đồ đạc giao cho nhân viên, nện bước cao quý hướng sang thang cuốn bên cạnh đi đến.

Đó là thang cuốn tự động lên tầng năm.

Tầng năm bán đồ gia dụng và nội thất, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đổi ghế sofa trong phòng cậu sao? Cái nhận thức này lại để cho Tịch Tây tâm can nhỏ bé đau đớn, cái ghế sô pha kia kỳ thật mới dùng hai năm ah, là cậu dùng nửa tháng tiền lương mua đấy, cũng không quá tệ, làm sao tới trong mắt Lăng đại thủ trưởng là muốn đổi nha?

Mới nghĩ như vậy hai người đã đến tầng năm, vừa tiến vào liền có nhân viên hướng dẫn tiến lên hỏi thăm, Lăng Mộc Phong không thích có người ở bên nói nàng đi xuống, chính mình hưu nhàn ở một bên rất nghiêm túc xem.

Cuối cùng hắn chọn một bộ màu đen, nhìn qua rất lý tính, thiết kế cao quý tự nhiên, đang quyết định trước hỏi Tịch Tây có thích hay không. Tịch Tây khẽ giật mình, nghĩ đến Lăng Mộc Phong cường thế thật cũng không cho là hắn đây lại có thể cho cậu quyền lựa chọn, rủ xuống cái đầu nói ‘rất tốt’ hai chữ sau không nói gì nữa.

Lăng Mộc Phong nhìn cái đầu đen bóng của cậu vài giây, quyết định mua bộ ghế sofa này, gọi cho nhân viên chuyển đến S đại một đi không trở lại.