Bao Dưỡng Chuyện Nhỏ Này

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi lật đật nhìn về phía Quý Thi, Quý Thi tiêu sái phủ thêm một cái thảm, lúc xuống giường còn không quên chiếm tiện nghi trên người tôi, tôi thấy hắn choàng cái chăn che mông đi tới bên tường, giơ tay kabe-don* ở chỗ thiết bị phát đáp: “Ai?”

(*) Kabe-don là hành động chống tay vào tường.

chapter content


Quý Thi dáng cao, tay dài chân dài, làm động tác kabe-don rất là tuấn tú, đáng tiếc hắn bao dưỡng nghệ sĩ cao ngang hắn, kabe-don cũng chẳng có khoái cảm, Quý kim chủ hiến tặng hơi thở kabe-don tràn đầy hormone của mình cho thiết bị phát đáp, video call, gấu bông, dán vào bảng thông báo trên tường, bảng hành trình trong ngày, poster, mấy thứ kỳ quái hiếm lạ, không khỏi làm tôi nhớ đến thầy Trần hàng xóm cứ ôm con Husky ngồi trên ghế salon dọa tới dọa lui.

“Là tao, tao quên mang chìa khóa, tới chỗ mày ngủ nhờ một đêm.”

Thanh âm của đối phương truyền qua thiết bị phát đáp, có chút không chân thực, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là tay trống A Lam của LOTUS. Xong rồi, tôi vội vàng ra dấu cho Quý Thi, xin đại gia hắn tìm cớ đẩy bạn đi, hoặc ít nhất cũng cho tôi chút thời gian đi tránh.

Hiếm lắm Quý Thi mới lộ ra khí chất kim chủ, nén cười nói với thiết bị phát đáp: “Đến khách sạn mà ngủ!” Dứt lời còn quay đầu lại thản nhiên cười với tôi.

Nhưng hắn còn chưa nhảy lên giường, đối phương đã bắt đầu không chịu khuất phục nhấn chuông.

Cuối cùng kim chủ đẹp trai cool ngầu vẫn làm người ta thất vọng mà thua trận.

“Vậy em thì sao?!” Tôi gào lên. Thế này cũng quá không tôn trọng người được bao dưỡng rồi đó! Tôi theo bản năng nhìn về tủ quần áo của Quý Thi, không ngờ mình cũng có ngày trốn trong tủ đồ.

Quý Thi thấy tôi nhìn tủ quần áo, nhất thời cười không ngừng được, tiến lên duangduangduang* mở tủ quần áo, giới thiệu từng ngăn với tôi: “Bên này treo áo khoác may đo thủ công của anh, bên kia treo quần lót được may theo cách gia truyền… đều có nét đẹp riêng, cưng muốn vào ngăn nào?”

(*) Từ này xuất hiện trong video quảng cáo dầu gội đầu của Thành Long, không có trong từ điển và cũng không có nghĩa rõ ràng.

chapter content


Không vui chút nào.

“Đùa thôi,” Quý Thi kéo cửa tủ, “Cưng cứ ngủ ở đây, dưới lầu có phòng cho khách, anh không để cậu ta lên đây là được.”

Tôi thấy Quý Thi khom người mặc quần dài, nhân ngư tuyến* như ẩn như hiện, hắn cầm áo lót trắng dưới đất lên, mặc một nửa bỗng nhiên lại điên khùng cởi ra, cười hì hì lấy áo T-shirt của tôi mặc vào, còn hai tay kéo vạt áo T-shirt, như em gái nhỏ nói với tôi: “Đẹp trai không?”

(*) Chỉ hai đường ở hai bên bụng đến gần xương chậu tạo thành hình chữ V.

chapter content


“Xoay người một vòng.” Tôi nói.

Quý Thi liền khả ái xoay một vòng, sau đó hôn gió với tôi. Thật là một kim chủ không đi đường thường…

Tôi nằm trên giường, cả giường đều có mùi vị của Quý Thi, đương nhiên cũng có mùi vị của tôi, nhưng chắc chắn phần của Quý Thi nhiều hơn, tôi nằm một lúc thì dậy đổi ga giường, ga bẩn lại không thể ném vào máy giặt dưới lầu, không thể làm gì khác đành nhét nó vào WC. Tôi muốn tắm bồn, lại lo tiếng nước chảy kinh động người dưới lầu, lúc sau tôi nghĩ, tôi sợ cái gì chứ, đây là căn hộ cao cấp, điều kiện cách âm tốt kinh người, lúc Quý Thi đang tắm dù có quỷ khóc sói tru tôi cũng không nghe thấy, còn có thể ở bên ngoài thổ tào cái giọng rách nát của hắn. Cho dù tai của tay trống tiên sinh phát hiện có vấn đề, đó cũng là chuyện của Quý Thi, vì bảo vệ tiết tháo của mình, dù có phải ôm lấy bắp đùi A Lam khóc lóc dưới đất, cũng phải bảo vệ tôi đang ngâm nga hát trong phòng tắm.

Tôi vừa ngâm nga hát vừa tắm, nhớ ra phòng tắm này cũng có một hồi ức khá ngọt ngào, Quý kim chủ thử nghiệm làm chuyện đó trong phòng tắm rồi trượt ngã, thương tổn tới tiểu đệ đệ, tôi đỡ hắn đến bồn tắm ngồi, vừa đấm bóp cho hắn vừa có chút hả hê an ủi: “Sau này chúng ta đừng thử nữa, mấy cuốn tiểu thuyết toàn viết linh tinh!”

“…Cũng chưa chắc, có thể do anh chưa nắm được bí quyết.” Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Quý Thi, còn không quên bào chữa cho mấy cuốn đồi trụy gian ác.

“Còn có bí quyết gì? Sàn nhà tắm toàn là nước, cũng không thể chống trượt, hay là đóng vòi nước, để phòng tắm khô ráo rồi làm tiếp, ngu ngốc bỏ xừ?” Tôi nín cười trong lòng, cố ra vẻ căm phẫn trào dâng.

Quý Thi cau mày quan sát sàn nhà tắm, chắc là cảm thấy sàn nhà còn chưa đủ chống trượt. Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của hắn, phục sát đất, té thảm như vậy còn không từ bỏ, thật không biết nên nói hắn không bao giờ nói thất bại, hay là bị sắc dục đập đầu đến bất tỉnh. Tôi ghét bỏ nghĩ, nếu anh có thể dùng những suy nghĩ có mục đích này để nâng cao sự nghiệp ca hát thì tốt biết bao. Quý Thi nằm bên bồn tắm, còn nhìn chằm chằm chỗ sàn nhà gài bẫy tiểu đệ đệ của hắn, tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhấc vòi hoa sen, vẩy nước vào cái đầu bị sắc dục mờ mắt đó.



Không biết Quý Thi và bạn tốt của hắn nói những chuyện gì, mãi mà vẫn không lên. Tôi tắm xong lên giường ngủ, lúc này nhận được tin nhắn của Quý Thi —— A Lam thất tình, anh đang an ủi cậu ta, em ngủ trước đi.

Hóa ra quên mang chìa khóa là giả, minh tinh cũng là người. Tôi đáp một câu —— Vâng. Ảnh không sao chứ?

Không chết được. Quý Thi đáp, thất tình thôi ấy mà.

Tôi nhìn tin nhắn này một hồi, đành lắc đầu tắt đèn đi ngủ.

Kỳ thực có một chuyện tôi vẫn luôn rất để ý, lúc đầu cũng chẳng suy nghĩ nhiều, về sau mới dần ý thức được, kim chủ trong bao dưỡng văn đều rất có kinh nghiệm ha, không thể nào chỉ bao dưỡng một nghệ sĩ, trước khi gặp được chân ái, pháo hôi đã từng bao dưỡng cũng đủ khắc một tấm bia ha. Tôi bất giác nghĩ, trước kia Quý Thi đã từng bao dưỡng ai, ai đã từng ngủ trên giường của hắn giống như tôi, hôn vết đậu mùa của hắn, nhìn nhân ngư tuyến của hắn, nhìn hắn bán manh, nhìn hắn té… Tôi cũng tự nhủ đừng để ý, lúc đầu tôi đồng ý bị bao dưỡng không phải đã ngầm thừa nhận sự thật này hay sao, nhưng chung sống càng lâu, tôi lại càng sống chết không kiềm chế được tò mò, muốn biết trước tôi thì hắn đã bao dưỡng những ai, tại sao lại kết thúc.

Nghĩ như vậy nên không ngủ nổi, tôi bò dậy, lôi một cái vali nhỏ ra từ dưới giường. Quý Thi cất mấy cuốn tiểu thuyết showbiz gian ác ở trong đó, tôi tìm đại một cuốn chưa đọc, đúng như dự đoán lại là bao dưỡng văn. Trong cuốn tiểu thuyết này có pháo hôi, cũng vì bắt đầu để ý lịch sử bao dưỡng của kim chủ, nói bóng nói gió hỏi thăm, thậm chí không kìm được can thiệp vào cuộc sống của kim chủ, cuối cùng bị kim chủ đá.

Lúc bị kim chủ bỏ rơi, pháo hôi kia gần như tan vỡ, nhưng kim chủ thì như thể chẳng có chuyện gì. Các nhân vật khác trong cuốn tiểu thuyết cũng đều cảm thấy cách làm của kim chủ không có vấn đề gì, nếu đã biết giữa mình và kim chủ là quan hệ cùng có lợi, vậy thì nên tuân theo quy củ, đừng vượt qua ranh giới.

Tôi phát hiện tôi sắp đọc không nổi bao dưỡng văn, tôi phát hiện các pháo hôi cho dù có sai, cũng chỉ sai ở một chỗ, sai ở chỗ họ không phải là chân ái của kim chủ.

Tôi không muốn trở thành một thành viên trong đám pháo hôi, cho dù có một ngày Quý Thi đá tôi, tôi cũng hy vọng mình rời đi thật tiêu sái, chia tay trong hòa bình, chia tay vẫn là bạn, sau này hắn có thể cùng tôi đi hát karaoke, bán manh gì đó.

Buổi sáng lúc thức dậy, Quý Thi đã ngủ bên cạnh tôi, tôi mở mắt ra, thấy khuôn mặt hoàn hảo xinh đẹp của hắn gần trong gang tấc, ngay cả vết đậu mùa cũng đặc biệt khả ái, lông mi thật dài buông xuống, tôi nhớ tới những miêu tả rập khuôn trong tiểu thuyết, gì mà bàn chải nhỏ, cánh bướm, bây giờ tôi cũng có bàn chải nhỏ và cánh bướm của mình, tôi cười nghĩ, cảm thấy mình ngủ trên thiên đường, ngủ bên thiên sứ. Vào giờ phút này, không thèm nghĩ đến gì mà có một ngày sẽ chia tay, gì mà kim chủ rút trym vô tình, bao dưỡng không thể có kết quả, tôi chỉ cần lẳng lặng nhìn hắn như vậy cũng đủ thỏa mãn rồi.

Nhìn đủ rồi tôi liền lặng lẽ đứng dậy, tranh thủ Quý Thi còn đang ngủ, lấy sổ kí họa và bút chì trong balo luôn mang theo bên mình, cẩn thận miêu tả khuôn mặt khi ngủ của hắn.

Tôi vẽ một con bướm xòe cánh ngủ trên vết đậu mùa của hắn, che đi duy nhất của hắn, nhỏ bé khuyết điểm.