Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 29: Quyết định của Cố Vân Vãn




Trần Dục Kỳ nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra Trần Nhan Linh muốn làm cái quỷ gì, mà Trần Nhan Linh thì nghĩ phá đầu cũng không hiểu được Cố Vân Hi muốn làm cái quỷ gì.
Theo tình báo ám vệ sưu tập được, từ trước tới nay Chân Tích Chỉ hãm hại Cố Vân Vãn đều hỏi ý Cố Vân Hi, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn. Cứ tiếp tục như vậy, nếu Trần Dục Kỳ giận dữ cãi nhau với Cố Vân Vãn thì quá tốt. Như vậy lúc nàng soán vị giết Trần Dục Kỳ, Cố Vân Vãn sẽ không phản ứng quá kích.
Cố Vân Hi nhìn như nhằm vào Cố Vân Vãn, kỳ thật lại là trợ giúp nàng đi một nước cờ.
Ám vệ phụ trách trà trộn ở Từ Châu tạo thế khởi nghĩa gửi tin báo, dân binh các nơi đã chuẩn bị xong, mà  năm vạn binh mã của nàng cũng tập kết thành công. Gián điệp ở phương Bắc cũng truyền tin, tộc Khuyển Nhung làm chút động tác nhỏ, nhưng không có xu thế xâm chiếm trên diện rộng. Như vậy, hiện giờ nàng đã vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông. Mà ngọn gió đông này, chỉ có thể mượn tay Trần Dục Kỳ.
Lại thêm hai tháng an nhàn, nhưng chỉ đối với hai người Trần Nhan Linh, cảm tình giữa các nàng nhanh chóng thăng ôn. Chứng cứ Cố Vân Hi cấu kết ngoại địch đều bị Trần Nhan Linh lặng lẽ phá huỷ. Đừng nói kinh thành, ngay cả mấy đại thành quanh đây các nàng đều đi qua.
Tuy quan hệ giữa Cố phủ và Vương phủ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng Cố Vân Hi vẫn không muốn người Cố phủ được thoải mái. Quan hệ thân thiết giữa Cố phu nhân và Nhị phu nhân chẳng qua là vẻ ngoài, hiện giờ nàng là một nữ tử đã gả đi, không có quan hệ ích lợi trực tiếp với bọn họ, liền không kiêng dè mà nói vài câu nhàn thoại bên tai người này, không cẩn thận lộ ra một ít tin tức bên tai người kia.
Nhị phu nhân oán giận Cố Vân Vãn rõ ràng được Hoàng Thượng sủng ái, lại không muốn trợ giúp muội muội mình một phen, khiến cho cố vân cẩm ở trong cung hệt như người vô hình. Nàng nghe Cố Vân Hi nói, phi tử không được sủng ái trong cung không khác gì nha hoàn.
Cố phu nhân nghe Nhị phu nhân miệng lưỡi sắc bén trách mắng xong, càng thêm tức giận cái đồ hồ ly tinh này. Tình cảnh nữ nhi của nàng như thế nào nàng chẳng lẽ không biết, lão gia đã nhiều lần bảo nàng viết thư cảnh cáo Cố Vân Vãn đừng gây chuyện, nhưng Cố Vân Vãn cứ không nghe khuyên bảo. cố vân cẩm kia quả thật là Nhị phu nhân dạy dỗ ra, tính tình cỏ đầu tường, thấy Cố Vân Vãn bị giam lỏng cũng không duỗi tay giúp một phen, hệt như nương nàng, không phải hạng người tốt lành gì.
Hai người đều thích thổi gió đầu giường bên tai Cố tướng, thổi đến mức Cố tướng ngủ không đủ giấc, mỗi đêm trốn trong thư phòng.
Lúc thượng triều, mấy vị môn sinh đắc ý của Cố tướng bị buộc tội, không ngờ Trần Nhan Linh lại đứng ra cầu tình cho bọn họ. Cố tướng chính mắt nhìn thấy sắc mặt Trần Dục Kỳ nháy mắt biến đen như thế nào, hắn thật sự khổ nói không nên lời. Mấy người bị buộc tội tuy là môn sinh đắc ý của hắn, nhưng hắn môn sinh đông đảo, bọn họ tính cái gì.
Hậu cung không yên, Cố phủ bất an, loạn khởi nghĩa, đây đều là tin Trần Nhan Linh thích nghe.
Mấy ngày liên tiếp, Trần Dục Kỳ mỗi khi thượng triều đều sắc mặt khó coi, lúc nghiêm trọng còn đứng lên chỉ vào nàng mắng to.
Hắn chỉ vào mặt nàng chửi nàng, nói bậy một tràng, rất nhiều lần trách tội nàng việc khởi nghĩa nông dân. Hắn nói các bá tánh này là do thấy đất nước có nữ Vương gia nên cảm thấy uy hiếp, nữ Vương gia còn dám nữ nữ thành hôn, vi phạm nhân luân, nhiễu loạn trật tự quốc gia, là sự sỉ nhục của Đại Yến.
Trần Nhan Linh không đáp, chỉ như coi tên hề mà nhìn Trần Dục Kỳ. Nàng biết hiện giờ Trần Dục Kỳ càng phẫn nộ, càng chứng tỏ hắn sắp đến cực hạn.
Lại nửa tháng qua đi, nàng cáo ốm xin nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không đi thượng triều. Mỗi ngày nàng đều tránh trong vương phủ, không ra cửa, trừ mấy người Cố Vân Hi, không ai thấy được mặt nàng.
Các đại thần đều có đầu óc, lúc cứu tế, Trần Nhan Linh chưa ăn tất niên đã mang lương thực đi Từ Châu, mà Trần Dục Kỳ còn xa hoa truỵ lạc trong cung đình. Lúc Khuyển Nhung đánh tới phương Bắc, Trần Nhan Linh cùng tướng sĩ Đại Yến trẩn thủ Bắc cương kháng địch, mà Trần Dục Kỳ thì đang mưu hoa làm sao bước lên ngôi vị hoàng đế.
Trần Dục Kỳ chỉ vào mặt nàng mắng nàng hại nước hại dân như vậy, đổi lại là ai đều không dễ chịu. Tuy nàng nói là nhiễm bệnh, nhưng ai cũng biết hơn phân nửa chính là khó chịu Trần Dục Kỳ.
Trong số các đại thần cấp nguyên lão, chỉ còn Cố tướng đau khổ chống chế, muốn nâng đỡ Trần Dục Kỳ. Những đại thần khác tuy đều cúi đầu, nhưng trong lòng đã có lựa chọn.
Phần lớn thần tử thanh niên đi theo lão sư mình. Trong triều có rất ít con cháu nhà nghèo, đa số là con cháu thế gia nhập sĩ, mà con cháu thế gia có tiền bối dạy bảo, nên đều  theo phe các lão thần. Số ít những phần tử cấp tiến trong triều thì lại giống gậy thọc cứt mà chọc cho Trần Dục Kỳ đau đầu.
Trần Dục Kỳ đen mặt nhìn tên thần tử dưới điện lại lần nữa đề nghị xuất binh trấn áp. Đây là thanh niên tài tuấn hắn một tay dìu dắt lên, đầu óc như bị nước vào. Hiện giờ binh lực trong kinh một nửa là của Trần Nhan Linh, một nửa là hắn mượn Hoài Nam Chân thị.
Trần Nhan Linh tránh trong Vương phủ, hắn làm sao mượn?
Hiện giờ chỉ có một điểm đột phá, nữ nhi của Hoài Nam Chân thị, Chân Tích Chỉ.
Trần Dục Kỳ đã nhiều ngày không đi cung của Chân Tích Chỉ, gần đây chỉ sủng hạnh Cố Vân Vãn. Điều này làm Cố Vân Vãn suýt nữa mất tâm nghi kỵ.
Kết quả nghe ám vệ tới báo, đêm nay Trần Dục Kỳ lại đi cung Chân Tích Chỉ, thậm chí vài ngày trước đều ngủ trong cung Chân Tích Chỉ.
Nàng sắc mặt phát lạnh, móng tay bấm vào bàn tay, sai ám vệ dẫn đường, không màng cung nữ của Chân Tích Chỉ ngăn trở, một đường vào nội điện cung Chân Tích Chỉ.
Vừa vào nàng liền thấy cảnh Trần Dục Kỳ đút điểm tâm cho Chân Tích Chỉ, còn nhịn không được mà động tình, hôn môi.
Hình ảnh như đọng lại, vẻ thâm tình trong mắt Trần Dục Kỳ suýt lóe mù mắt nàng.
Quả nhiên Hoàng đế đều là đại móng heo.
Cố Vân Vãn nén khóc hồi cung, hai ám vệ không nói một lời mà theo sau nàng, tựa như hai cái bóng, một tấc không rời.
Nàng ngồi trên giường trong cung mình, vô thanh vô tức mà rơi lệ, một đêm không ngủ.
Sáng sớm, nàng ra khỏi cửa phòng, nước mắt chưa khô trên mặt vô cùng rõ ràng. Nàng mở cửa, ngoài cửa hai ám vệ một trái một phải đứng gác. Nàng thẳng lưng, giọng không ngọt ngào phập phồng như trước, mà bình tĩnh lạ thường: “Ta muốn gặp chủ tử của các ngươi.”
Hai ám vệ nhìn nhau gật đầu, một người liền nhanh chóng trèo tường đi mất.
Ám vệ còn lại càng thêm chú ý bảo vệ Cố Vân Vãn, nàng đi đâu đều sẽ theo sát, không xa quá ba bước.
Người ngoài đều nghĩ Trần Nhan Linh tránh trong Vương phủ thật nhàn nhã lại tự tại, nhưng ai biết mỗi ngày nàng đều phải lăn qua lộn lại ký ức của nguyên chủ, dung nhập thành ký ức của mình. Mỗi ngày Cố Vân Hi đều hỏi nàng thỉnh giáo cầm nghệ, nên nàng không thể không bức mình cấp tốc học được kỹ xảo cầm nghệ của nguyên chủ để chỉ đạo cho Cố Vân Hi.
Người nào đó bên ngoài thoạt nhìn phong cảnh vô hạn, dung mạo đào hoa, kỳ thật trong lòng rơi lệ đầy mặt, tóc rớt một đống.
Lúc ám vệ đến báo tin, Trần Nhan Linh đang dựa vào người Cố Vân Hi, lười biếng mà khảy dây đàn.
Ám vệ tới gần, Cố Vân Hi xấu hổ buồn bực mà đẩy Trần Nhan Linh ra: “Ngồi không ra ngồi! Làm sao lập uy trước mặt thuộc hạ!”
Trần Nhan Linh giương mắt nhìn ám vệ, đây là một người nàng không quá quen thuộc, thuộc hạ của Vệ Nhất.
Ám vệ quỳ xuống nói: “Vương gia, vị trong cung muốn gặp ngài.”
“Các ngươi dẫn nàng đi xem Trần Dục Kỳ ân ân ái ái?”
“Vâng, là Hạnh Tiệp dư cho biết tin.”
Vị trong cung, còn có thể là ai? Chắc chắn là vị nữ chính giờ đã hết hy vọng, lại cùng đường - Cố Vân Vãn.
Trần Nhan Linh biết rõ, Cố Vân Hi cũng biết rõ.
Hai người yên lặng một lúc.
Trần Nhan Linh khẽ cười nói: “Vân Hi không bằng đi gặp Cố Vân Vãn cùng với ta?”
Cố Vân Hi nhìn Trần Nhan Linh: “Được.”
Đương nhiên không phải các nàng vào cung, mà là Cố Vân Vãn dưới sự hiệp trợ của ám vệ  hạ, trộm xuất cung.
Cố Vân Vãn mặc xiêm y cung nữ bình thường, dùng chút trang dung che dấu diện mạo thật của nàng.
Đây là lần đầu tiên Cố Vân Vãn tới Vương phủ, đoan trang đại khí hơn nàng tưởng nhiều. Phủ này trang hoàng tinh xảo, cực kỳ rộng lớn, gần bằng năm cái Cố phủ, trong đó không chỉ có kiến trúc nhân tạo, còn có rừng trúc và cây đào không biết di dời tới từ đâu.
Trong rừng trúc, có hai người ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn đá điêu khắc tinh mỹ. Trên bàn đặt điểm tâm và nước trà, còn có một bàn cờ dang dở.
Một trong hai người ấy từng là thứ muội mà nàng chán ghét nhất - Cố Vân Hi.
Cố Vân Hi mỉm cười gật đầu: “Đại tỷ, ngươi đã đến rồi.”
Đã đến nước này mà Cố Vân Hi vẫn có thể chịu đựng chán ghét gọi nàng đại tỷ. Cố Vân Vãn cảm thấy người này thật đáng sợ, nàng không tài nào đấu thắng Cố Vân Hi, trừ phi Trần Nhan Linh đứng về phía nàng.
Trần Nhan Linh lãnh đạm nhìn nàng: “Biệt lai vô dạng*, Cố tiểu thư.” Song, lại cười xin lỗi: “Ta nói lỡ rồi, là Uyển Quý phi mới đúng.”
*Biệt lai vô dạng: Nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý “lâu rồi không gặp".
Cố Vân Vãn ngay cả giả cười cũng không làm nổi. Ở trong cung nàng đã ngoài cười nhưng trong không cười đủ quá rồi, tâm nàng giờ cứng rắn thô ráp tựa sỏi đá.
Sắp vào hạ, gió mát từ trong rừng trúc thổi ra xua tan vài phần bức bối.
“Không cần nói nhiều, hôm nay ta đến chỉ vì một việc. Nếu các ngươi có thể giúp ta thoát khỏi hoàng cung, ta sẽ thế các ngươi cuốn lấy Trần Dục Kỳ.”
Trần Nhan Linh lòng muông dạ thú đến giờ này ai chẳng nhìn ra? Ngôi vị Hoàng đế kỳ quặc rơi vào tay Trần Dục Kỳ, thế lực Trần Nhan Linh lớn đến dọa người, giang sơn này rốt cuộc sắp rung chuyển.
Trước kia Cố Vân Vãn sa vào lưới tình, nhưng hiện giờ nàng đã thấy rõ bộ mặt thật của người yêu, nàng chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh sống hết cả đời, cũng không hy vọng trở về hiện đại. Sau khi quen với sinh hoạt ở cổ đại, lên voi xuống chó nàng đều trải qua qua, cuối cùng chỉ mong tìm được một chốn an thân mà thôi.
“Giúp ngươi xuất cung rất đơn giản, nhưng phải đợi sau khi bổn vương nghiệp lớn đại thành. Đến lúc đó Đại Yến này là của bổn vương, trời cao mặc chim bay, ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy.”
Trần Nhan Linh cười nâng một ly trà mời Cố Vân Vãn. Trà này là Cố Vân Hi dặn nàng mời Cố Vân Vãn, cũng không biết Cố Vân Hi nghĩ gì.
Nếu là Cố Vân Hi kính trà, Cố Vân Vãn nhất định phất tay hất ra, nhưng trà này lại là Trần Nhan Linh đưa. Giờ nàng đã không còn tâm tâm niệm niệm tư tưởng bình đẳng cấp tiến thời hiện đại như trước nữa, nàng dần dần biết coi trọng tôn ti địa vị. Thân phận Trần Nhan Linh cao hơn nàng rất nhiều, có thể dễ như trở bàn tay mà bóp chết nàng.
Nhưng người như vậy, vì sao lại nhiều lần cứu nàng? Bởi vì thích sao? Nhưng nếu là thích, Trần Nhan Linh sao lại cưới Cố Vân Hi? Chẳng lẽ cổ đại không chỉ nam nhân chân trong chân ngoài, ngay cả nữ nhân cũng vậy sao?
Rừng trúc vào tháng năm mát mẻ vừa phải, dù vậy Trần Nhan Linh vẫn bắt Cố Vân Hi mặc thêm một lớp áo ngoài. Chứng phong hàn của Cố Vân Hi thỉnh thoảng sẽ tái phát, đại phu xem bệnh xong nói với Trần Nhan Linh đây là bệnh căn sinh ra do hồi nhỏ bị nhiễm phong hàn mà không trị liệu kịp thời. Vì thế Trần Nhan Linh không dám để Cố Vân Hi bị cảm lạnh.
Trong mắt Cố Vân Vãn đều là sự ân cần săn sóc Trần Nhan Linh giành cho Cố Vân Hi, không chút che giấu, vô cùng bình thản tự nhiên. Ánh mắt Trần Nhan Linh lúc này tràn ra sự trìu mến nhu hòa, không giống như vị Nhiếp chính vương thay đổi thất thường trong trí nhớ của nàng.
Từ xa xăm trong đầu nàng vọng lại một giọng nói, rằng Trần Dục Kỳ đáng lẽ không thể yêu người khác, mà Trần Nhan Linh, đáng lẽ cũng không thể yêu người khác.
Nhưng nụ cười tự tin mà dịu dàng của Cố Vân Hi, lại bảo với nàng.
Đây đều là chuyện đương nhiên.
-----
Dany: Tiến độ tỉnh ngộ của Vãn nhọ: 76%