Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 30: Bày thế




Trần Nhan Linh cho rằng gió đông nàng đang đợi sẽ do Trần Dục Kỳ khởi xướng, không ngờ gió đông này lại bắt nguồn từ tay Cố Vân Hi.
Một tháng sau ngày gặp lại Cố Vân Vãn, Cố Vân Hi vào thư phòng, thấy Trần Nhan Linh ghé vào bàn khò khò ngủ.
Vệ Nhất vừa thấy Vương phi vào, ho nhẹ: “Khụ khụ, Vương gia.”
Trần Nhan Linh từ từ chuyển tỉnh, rất bực bội trừng mắt nhìn Vệ Nhất: “Không phải đã bảo ngươi đừng đánh thức bổn vương sao!”
Vệ Nhất vẻ mặt đau khổ còn chưa kịp giải thích, Cố Vân Hi đã lên tiếng: “Mấy ngày nay Nhan Linh nói muốn ôn tập binh thư, hóa ra là ôn tập trong mộng.”
Trần Nhan Linh vừa nghe giọng Cố Vân Hi, tức khắc hết buồn ngủ, cười đùa chỉnh lại dáng ngồi cho đoan chính: “Bữa nay sao Vân Hi rỗi rảnh tới thăm? Hôm qua không phải nói muốn đi Đoái Nghệ uyển thỉnh giáo Ôn di sao?”
Cố Vân Hi cho nàng một ánh mắt cảnh cáo: “Hôm nay nếu ta không tới, buổi tối người nào đó liền dư thừa quá nhiều tinh lực.”
Trần Nhan Linh bĩu môi, nàng không đến nỗi tham lam như vậy, chỉ muốn Cố Vân Hi vài lần mà thôi. Chuyện giường chiếu hai người đều hưởng thụ không phải sao? Nhưng đúng thật là mấy đêm nay nàng không quá buồn ngủ.
Nguyên nhân chủ yếu là do Cố Vân Hi đột nhiên thẳng thắn với nàng, Cố Vân Hi thú nhận rằng nàng âm thầm cấu kết với hoàng tử Khuyển Nhung  A Nhĩ Mạc.
Từ lúc Tiên hoàng còn tại thế, Cố Vân Hi đã vô tình nhận thức A Nhĩ Mạc trong một yến hội, càng kỳ quái là một nam một nữ này thế nhưng không sinh tình tố, mà lại âm thầm hợp tác với nhau.
A Nhĩ Mạc thường xuyên truyền tin vào kinh, báo cho Cố Vân Hi thế cục bộ lạc Khuyển Nhung. Hắn cho Cố Vân Hi mượn dùng ám tuyến ở kinh thành, mà Cố Vân Hi thì giúp hắn phân tích thế cục, trợ giúp hắn đoạt được vương vị Khuyển Nhung.
Năm trước Trần Dục Kỳ gặp ám sát, là Cố Vân Hi phái thủ hạ của A Nhĩ Mạc thực hiện. Cố Vân Hi muốn giết Cố Vân Vãn, A Nhĩ Mạc muốn giết Trần Dục Kỳ, hai người này vừa vặn lại cùng đi du lịch, Cố Vân Hi liền báo tin cho A Nhĩ Mạc sắp xếp thích khách. Những tưởng nàng chỉ cần âm thầm chờ đợi kết quả, nào ngờ Trần Nhan Linh lại tựa như thần toán mà phát hiện vụ ám sát này, chạy đến cứu bọn họ.
Điều này quấy rầy kế hoạch của Cố Vân Hi, cũng khiến A Nhĩ Mạc vô cùng tức giận, Cố Vân Hi phải truyền tin trấn an hắn mới qua chuyện.
Cố Vân Hi liên hệ thư từ với A Nhĩ Mạc lâu như vậy, đều là thông qua Hồng Oánh. Nàng là tiểu thư nhà Thừa Tướng, không thể thường xuyên xuất phủ, đa số thư tín đều là Hồng Oánh đưa đi, mấu chốt là bản thân Hồng Oánh cũng không biết nàng đang thay Cố Vân Hi đưa thư. Có lúc nàng  giúp Cố Vân Hi thu thập đồ cũ ném ra phủ, thư tín liền bí mật giấu bên trong, có lúc là đưa tơ lụa  đến Linh Lung các, thư tín trong tơ lụa sẽ bị ám tuyến ở Linh Lung Các lấy đi.
Trần Nhan Linh nghe xong chấn kinh hồi lâu, nàng chỉ biết Cố Vân Hi hẳn là có liên hệ với Khuyển Nhung, nhưng không ngờ Cố Vân Hi thư từ với Khuyển Nhung ngay dưới mí mắt nàng lâu như vậy.
【 Ký chủ, đã bảo ngài đấu không lại nữ phụ mà. 】
“Cô im miệng, liên quan gì tới cô!” Trần Nhan Linh mắng hệ thống một câu, thời khắc mấu chốt không dùng được tý nào, có cái hệ thống này không biết để làm gì, chẳng bằng ném luôn cho xong.
“Độ hảo cảm của Vân Hi với tôi là bao nhiêu?”
Cho dù tâm ý tương thông, Trần Nhan Linh cũng không nghĩ rằng hai người đã đạt đến mức sinh tử tương tùy*.
*Sinh tử tương tùy: Sống chết cùng nhau.
【 Độ hảo cảm của nữ phụ Cố Vân Hi đối với ký chủ là 98. 】
Nghe thấy lời hệ thống, Trần Nhan Linh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Nàng làm còn chưa đủ hay sao? Độ hảo cảm của Cố Vân Hi đối với nàng thế mà không đầy, ngay cả độ hảo cảm của nữ chủ gần đây cũng tăng tới 50 điểm. Độ hảo cảm cộng thêm việc ám vệ của nàng nhiều lần giúp nữ chủ giải quyết mấy hồi ám toán, hơn nữa tính luôn hai lần ám sát nguy hiểm trước, tiến độ bảo hộ nữ chủ đã tới 90%, tích phân cũng tích cóp được 900. Chỉ cần nàng hoàn thành thế giới này, 100 điểm còn lại sẽ tới tay. Nếu nhiệm vụ chi nhánh "Mưu triều soán vị" cũng thành công, vậy nàng liền có 2000 tích phân, chính là một phần năm số tích phân nàng cần để sống lại.
Vậy nên dù chua xót độ hảo cảm của Cố Vân Hi không đầy, nhưng Trần Nhan Linh rất nhanh điều chỉnh lại tâm thái. Nàng phải hồi sinh, dù cho lúc này nàng thích Cố Vân Hi đến nhường nào, thì nàng ấy vẫn là người qua đường trong một giấc mộng của nàng mà thôi. Khi nàng sống lại, những chuyện này sẽ hóa thành hư vô.
Cố Vân Hi không chỉ thú thật với Trần Nhan Linh, mà thậm chí còn giúp Trần Nhan Linh phân tích tổ chức binh lực của Khuyển Nhung hiện giờ. Đây đều là tin tức nàng nhận được từ A Nhĩ Mạc, cũng không hoàn toàn là thật, Trần Nhan Linh vẫn phải phái ám vệ đi chứng thực, đồng thời tập trung phân tích tình báo. Vì vậy Trần Nhan Linh nhân thời gian giả bệnh, tránh trong phủ nghiên cứu binh thư.
Đáng tiếc những thể văn đông cứng này nàng đọc mà nhức cả đầu, mỗi lần xem chẳng mấy chốc mí mắt liền híp xuống, hiệu quả thôi miên quả thật như phép thần thông.
Vậy mới dẫn tới cảnh Cố Vân Hi vừa vào liền thấy Trần Nhan Linh trắng trợn gục trên bàn mà ngủ, hậu quả miễn bàn.
Trần Nhan Linh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt đoan chính: “Ta chẳng qua là đọc sách mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Cố Vân Hi vờ tin chuyện ma quỷ của nàng, nói: “Ta vừa nhận được thư từ Khuyển Nhung truyền đến.”
Nội dung Cố Vân Hi chắc chắn đã là xem qua. Khi Trần Nhan Linh nhận tin, nàng muốn tìm kiếm chút cảm xúc trên mặt Cố Vân Hi, nhưng Cố Vân Hi thật bình tĩnh, quá mức bình tĩnh.
Trần Nhan Linh xem thư xong, trong lòng như sông cuộn biển gầm.
A Nhĩ Mạc gởi thư cầu hợp tác, không phải hợp tác với Cố Vân Hi , mà là trực tiếp hợp tác với Trần Nhan Linh. Hắn đã biết quan hệ của Cố Vân Hi và Trần Nhan Linh, thậm chí dự liệu được Cố Vân Hi nhất định sẽ đứng về phía nàng, vì vậy dứt khoát thỉnh cầu liên hợp với Trần Nhan Linh.
Tuy A Nhĩ Mạc bước lên vương vị, nhưng ngôi vị không vững vàng. Hắn có một đại ca rất kiêu dũng thiện chiến. Sau khi hắn lên ngôi, người này liền liên tục thúc giục hắn tấn công Đại Yến. Hắn kiêng kị vị đại ca kiêu hùng này nhất, muốn sớm ngày diệt trừ. Vì vậy, hắn liền đồng ý cho đại ca hắn xuất chinh tiến công Bắc cương* của Đại Yến, nhưng thật ra hắn không có ý đối địch Đại Yến.
*Bắc cương: Biên giới phương Bắc.
Mấy năm trước hắn từng tới Đại Yến cầu hòa, chính mắt trông thấy sự phồn vinh của Đại Yến. Hắn không giống với những người Khuyển Nhung đồng hành, bọn họ thấy Đại Yến phồn vinh liền ganh ghét. Tộc Khuyển Nhung bọn họ phải chịu gió táp mưa sa trên hoang mạc thảo nguyên, dựa vào thiên nhiên mà sống, còn đám người Đại Yến này không cần tốn sức là có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Nhưng A Nhĩ Mạc thì nhìn thấy một quốc gia thật giàu có, văn hóa dân tộc kiên cố, hắn lập tức nhận ra muốn lay động căn cơ này quả thật vô cùng khó khăn. Chưa kể đến tài lực binh lực giữa tộc của hắn và Đại Yến, mặc dù bọn họ kiêu dũng thiện chiến thế nào, Đại Yến còn có Trần Nhan Linh và các võ tướng trấn thủ. Tài lực phong phú của Đại Yến làm bọn họ mơ ước, nhưng phải có thực lực giành lấy mới được. A Nhĩ Mạc cho rằng ngay cả khi bọn họ dốc hết toàn lực đoạt được thiên hạ Đại Yến, cũng khó mà thủ được vùng thổ địa này.
A Nhĩ Mạc chỉ muốn an ổn ở Khuyển Nhung làm vua bộ lạc, nhưng đại ca hắn chính là một trở ngại lớn.
A Nhĩ Mạc không thể trực tiếp giết trưởng huynh, nhưng Trần Nhan Linh thì khác. Trên chiến trường, tình huống gì cũng có thể xảy ra, nếu hắn và Trần Nhan Linh nội ứng ngoại hợp, dù cho đại ca hắn có ba đầu sáu tay cũng phải chết trên chiến trường.
A Nhĩ Mạc phái đại ca hắn xuất chinh đánh Đại Yến, sẽ không cho quá nhiều binh lực, hơn nữa trong quân còn có một nhóm người hắn phái đi giết đại ca hắn. Đến lúc đó, chỉ cần Trần Nhan Linh mang binh vờ trấn thủ Bắc cương, nhân cơ hội giết đại ca hắn, A Nhĩ Mạc liền bảo đảm hắn không những sẽ án binh bất động lúc Trần Nhan Linh khởi binh tạo phản, còn nguyện ý trợ giúp Trần Nhan Linh khi cần thiết.
Tình cảm của Trần Nhan Linh đối với Đại Yến cũng không mãnh liệt. Nàng xuất thân hiện đại, trong mắt nàng Đại Yến hay Khuyển Nhung đều là Trung Hoa, nhưng hiện giờ nàng là võ tướng của Đại Yến, nàng lưng gánh an sinh của vô số bá tánh Đại Yến. Lời A Nhĩ Mạc này có đáng tin hay không, nàng không tài nào nhìn thấu.
Cố Vân Hi không ép Trần Nhan Linh lập tức trả lời. Nàng chậm rãi ngồi xuống bên Trần Nhan Linh, cầm lấy bút lông, yên lặng viết chữ trên giấy Tuyên Thành.
Trần Nhan Linh nhìn nàng viết, đều là một ít câu thơ. Những câu thơ này nàng chưa từng nghe tới, không phải tác phẩm của các danh nhân thời cổ trong thế giới của nàng. Đây là Đại Yến, không phải Trung Hoa mấy ngàn năm trước.
Trần Nhan Linh xem Cố Vân Hi hồi lâu, Cố Vân Hi mới nhàn nhạt nói: “Nhan Linh có biết một câu ngạn ngữ?”
“Câu gì?”
“Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Cố Vân Hi buông bút: “Từ xưa đến nay, câu này gây ra rất nhiều dị nghị, đối đãi thế nào là chuyện của Nhan Linh.”
Cuối cùng Trần Nhan Linh cũng hồi âm, không phải vì nàng tin tưởng A Nhĩ Mạc, mà vì nàng tin tưởng Cố Vân Hi.
Một tháng sau, Khuyển Nhung tiến công Bắc cương. Trong vòng nửa tháng, trận tuyến phương Bắc liền bị phá, mất đi hai tòa thành.
Lúc cấp báo truyền tới kinh thành, Trần Dục Kỳ gấp đến mức tóc sắp bạc trắng.
Mà Trần Nhan Linh thì mấy ngày trước đây khỏi bệnh rồi lại bị ám sát, phải ở nhà dưỡng thương.
Trần Dục Kỳ phái người đi tra thương thế nàng, kết quả ngự y trở về nói nàng bị ám sát, vết thương cũ sau lưng tái phát, xác thật nghiêm trọng đến mức nằm trên giường không dậy nổi.
Trần Nhan Linh tuy không trực tiếp thượng triều, nhưng vây cánh nàng đều có mặt trên triều đình, vô cùng tích cực mà hiến kế cho Trần Dục Kỳ.
Vây cánh nàng phần lớn là võ tướng, chỉ có số ít là văn thần. Võ tướng chủ chiến, liên tiếp thỉnh chiến, muốn thẳng tay đánh lui Khuyển Nhung.
Trần Dục Kỳ đương nhiên biết những võ tướng này trung với Trần Nhan Linh, hắn hoàn toàn không thể tin bọn họ.
Mà văn thần hiến kế, tất cả đều là liên hôn cầu hòa. Họ nói hiện giờ Đại Yến loạn trong giặc ngoài, khởi nghĩa nông dân còn chưa giải quyết, lúc này Khuyển Nhung lại đánh tới, xuất binh chỉ sợ sẽ càng loann. Chẳng thà cho bọn hắn chút ngon ngọt trấn an trước, chờ giải quyết khởi nghĩa xong, lại tập trung đánh Khuyển Nhung.
Trần Dục Kỳ chưa có con nối dõi, Đại Yến chỉ có một vị công chúa vừa độ tuổi - Uyển Oánh công chúa.
Mấy vị văn thần khuyên vua đưa Uyển Oánh công chúa đi thành hôn với vương của Khuyển Nhung A Nhĩ Mạc, cầu thời gian hòa bình.
Kết quả miễn bàn, Trần Dục Kỳ lập tức mắng to mấy văn thần kia, nếu không phải Cố tướng khuyên hắn, hắn liến muốn lôi bọn họ đi chém.
Đó là muội muội quý giá nhất của hắn, những người này lại dám bảo hắn coi muội muội ruột thịt của mình như cống phẩm mà đưa cho đám mọi rợ Khuyển Nhung. Địa vị của nữ tử ở bộ lạc Khuyển Nhung thậm chí kém hơn cả chiến mã, một nữ nhân ở chỗ bọn họ nơi đó hệt như dê bò. Muội muội từ nhỏ sống nương tựa với hắn. Tranh đấu trong hoàng cung vô cùng gay gắt khắc nghiệt, nếu không phải muội muội hắn giao hảo với Trần Nhan Linh, hắn đã sớm bị đám hoàng tử xuất thân tốt như Bắc Tương vương chèn ép tới mức khó mà phong vương kiến phủ.
Ai cũng biết Trần Dục Kỳ đã lâm vào phẫn nộ. Mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn ngay cả hậu cung cũng không thèm đi, vẫn luôn ngồi trong Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương, muốn tìm biện pháp giải quyết.
Cố Vân Vãn không hiểu sao đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu săn sóc, mỗi ngày không gáy sự không náo loạn, lúc nhàn rỗi liền đến Ngự Thiện phòng tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn cho Trần Dục Kỳ, buổi tối tự tay đưa đến chỗ Trần Dục Kỳ ở Ngự Thư Phòng, không tranh không đoạt với ai.
Vốn tưởng nàng dịu dàng chu đáo như vậy, Trần Dục Kỳ có lẽ sẽ thấy nàng thật tốt.
Nhưng ánh mắt Trần Dục Kỳ nhìn nàng lại mang ý tiếc hận vô cùng. Hắn yêu nhất chính là sự tự tin bá đạo của Cố Vân Vãn, có một loại sinh khí không giống người thời đại này, nhưng giờ trên người Cố Vân Vãn chỉ có tử khí, tựa như đông đảo phi tử trong cung, cụp mi rũ mắt, không chút sinh cơ.
Sau khi Cố Vân Vãn hiểu ra ý tứ trong mắt Trần Dục Kỳ, chút hy vọng cuối cùng liền biến thành hư không.
Nàng tận mắt nhìn Trần Dục Kỳ ăn cháo nàng tự tay nấu, bên trong có thuốc bột lấy từ ám vệ mà nàng tự tay bỏ vào.
-----
Dany: Đã lâu rồi mình không đọc truyện này, quên khá nhiều tình tiết. Vậy nên mình cũng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Chị Hi chưa bao giờ ngừng gây bất ngờ  cho chị Linh (và độc giả?), ngồi trong trạch viện mưu chuyện thiên hạ =)) Tuy hơi ảo một tý, nhưng vẫn thật là ngầu. Chị Linh lo bám váy đi là vừa =))
Chương này hé lộ chút mùi tra tra của chị Linh... Hừm, các bạn để ý nhé.
Nhân tiện, không biết có ai cảm thấy Kỳ móng heo (đổi nickname tại chị Linh cũng họ Trần *khụ* dù chị cũng móng heo mà chỉ dành cho Hi thôi *khụ) cũng có điểm đáng khen như mình không?
Kỳ móng heo cũng thông minh, mưu ma chước quỷ, nhưng không phải minh quân. Tính ra tiểu sử của cậu này cũng tội, bị ghẻ lạnh, mà nguyên chủ Trần Nhan Linh mới là mặt trời ban trưa. Dù sao cậu này cũng là nam chính nguyên tác nên chắc Ngung Ngung không muốn bôi bác quá mức. Kỳ móng heo chỉ giỏi chơi quyền mưu trong triều, với thủ đoạn ám hại, nhưng không biết dụng binh hay trị quốc. Trong nguyên tác chắc toàn cậy nhờ cha nữ chính với nguyên chủ Trần Nhan Linh mới ngồi vững ngôi vàng.
Không biết Kỳ móng heo quyết định thế nào, nhưng phản ứng của cậu này đối với chuyện hòa thân làm mình có tý thiện cảm. Chỉ tý thôi, chờ chương sau xem thế nào.