Kinh Hàn Chương quang minh chính đại mà mang Yến Hành Dục rời khỏi phủ Thừa Tướng, ai cũng không ngăn lại được.
Phủ đệ của Thất hoàng tử không giống như phủ Thừa Tướng─ chỉ có bên ngoài là uy phong còn bên trong thì đơn giản, không chỉ có bề ngoài uy nghiêm xa hoa lãng phí, vào trong còn xa hoa hào nhoáng hơn, còn có một số nơi được trang trí không phù hợp với khí chất của Kinh Hàn Chương.
Phủ đệ được xây xong từ năm trước, cái gì cũng không thiếu, tối hôm qua sau khi Kinh Hàn Chương trở về, thì lập tức tiến cung phục mệnh vào sáng nay luôn, mã bất đình đề* mà từ trong cung dọn ra ngoài.
*Mã bất bình đề: là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Khi Kinh Hàn Chương dẫn theo Yến Hành Dục về đây, từng nhóm người hầu bận bịu mà dọn đồ đạc vào trong phủ.
Yến Hành Dục bị Kinh Hàn Chương ôm từ trên ngựa xuống, vén áo choàng ở trên đầu ra, có chút ngạc nhiên mà nhìn mọi thứ.
Kinh Hàn Chương không hề e dè mà lôi kéo tay y đi vào phủ, vừa đi vừa nói: "Ta mang vài thứ đồ chơi từ Tây Bắc về cho ngươi, đợi lát nữa sẽ lấy cho ngươi nhìn."
Yến Hành Dục không cần những thứ đồ chơi đó, Kinh Hàn Chương trở về là y đã thấy đủ rồi.
Kinh Hàn Chương thấy Yến Hành Dục có vẻ mệt mỏi, giống như chuyện gì cũng không thể khơi dậy tinh thần của y vậy, đành bỏ qua ý định khoe khoang trước đó, để y nghỉ ngơi thêm nửa ngày nữa rồi nói tiếp vậy.
Nhưng vừa vào phủ đệ, chợt nghe thấy người hầu thông báo là Thụy Vương đến.
Kinh Hàn Chương cảm thấy khó xử, Yến Hành Dục khuyên bảo: "Gặp Thụy Vương vẫn quan trọng hơn."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới gật đầu, kéo theo Yến Hành Dục đi vào.
Yến Hành Dục có chút kinh ngạc: "Ta cũng phải đi sao?"
"Đi chứ." Kinh Hàn Chương tùy ý kéo theo y, "Gặp đại ca ta, vì sao ngươi lại không đi?"
Yến Hành Dục: "..."
Những lời này của Kinh Hàn Chương không hề có ẩn ý gì, nhưng lại khiến cho khuôn mặt của Yến Hành Dục trước giờ không biết e lệ là gì có chút ửng hồng.
Kinh Hàn Chương không nhìn thấy, dẫn y đi gặp Thụy Vương.
Thụy Vương ngồi ở sảnh chính, không biết đã đợi được bao lâu, đại khái là do buồn chán nên đang không hề để tâm mà đọc một tờ giấy, trên giấy rậm rạp toàn là chữ.
Nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn truyền tới, Thụy Vương biết là đệ đệ nhà mình đã tới, hắn bất đắc dĩ buông tay, ngẩng đầu lên nói chuyên: "Ngươi vừa hạ triều là đã xuất cung luôn, ta còn chưa kịp nói với ngươi..."
Lời nói của Thụy Vương ngừng lại, hắn kinh ngạc nhìn Yến Hành Dục đằng sau Kinh Hàn Chương, giờ mới biết Kinh Hàn Chương cứ gấp gáp đòi xuất cung là đi làm gì.
Hắn cũng chỉ nghĩ là Kinh Hàn Chương tới phủ Thừa Tướng gặp Yến Hành Dục, không ngờ Kinh Hàn Chương lại trực tiếp lén mang người ta đi luôn.
Yến Hành Dục hành lễ: "Gặp qua Vương gia."
Thụy Vương vội đáp: "Không cần đa lễ."
Đuôi lông mày của Kinh Hàn Chương khẽ nhướn lên, nhìn qua có vẻ thiếu kiên nhân, không hề có chút khách khí nào mà nói với ca ca nhà mình: "Có chuyện gì gấp lắm sao mà không để ngày mai rồi nói vậy?"
Thụy Vương trừng mắt liếc xéo hắn một cái, Kinh Hàn Chương đành phải ngoan ngoãn kéo Yến Hành Dục ngồi xuống bên cạnh.
Thụy Vương nhìn Yến Hành Dục, có chút do dự mà nắm chặt lại tờ giấy đang cầm.
Kinh Hàn Chương cũng đã nhìn ra, hắn bắt chéo chân, cà lơ phất phơ nói: "Không sao cả, không phải tránh y."
Thụy Vương: "..."
Bát nước hắt đi!
Thụy Vương tức giận mà quơ quơ tờ giấy trên tay, nói: "Mấy năm ngươi không ở kinh thành, kẻ nắm giữ Kinh Chập Vệ đã âm thầm quấy rầy không ít chuyện, nhân mạch của Nhị hoàng tử bị trừ bỏ hơn phân nửa bởi kẻ đó."
Kinh Hàn Chương hỏi: "Ra tay tùy tiện vậy sao?"
"Đúng vậy, ngươi vừa rời đi không lâu, kẻ nọ bắt đầu ra tay từng chút một." Thụy Vương đưa tờ giấy kia cho Kinh Hàn Chương, nói: "Cũng nhờ sự khoa trương phách lối của hắn, ta đã âm thầm đào ra không ít thứ."
Kinh Hàn Chương nhận lấy tờ giấy, phát hiện bên trên đó rậm rạp toàn chữ, bản thân không nhận ra được hầu hết chữ trong đó, nên ném cho Yến Hành Dục.
"Đào ra được những thứ gì?" Kinh Hàn Chương trực tiếp hỏi.
Thụy Vương thở dài: "Đó là danh sách các Kinh Chập Vệ mà Nhiếp Chính Vương để lại ở kinh thành."
Kinh Hàn Chương sửng sốt, mũi chân đang rung rung cũng dừng lại: "Kinh Chập Vệ? Đào ra được bao nhiêu?"
"Chắc chỉ được một phần mười." Thụy Vương nói, "Những Kinh Chập Vệ đó ẩn nấp rất kỹ. Có những người ở mấy chục năm trước, khi mà tiên đế chưa băng hà, lông cánh của Nhiếp Chính Vương còn chưa cứng cáp đã mai phục sẵn."
Yến Hành Dục đang xem danh sách này, thuận tiện nhỏ giọng chọn đọc tên những người có thân phận quý trọng cho Kinh Hàn Chương nghe.
Kinh Hàn Chương ngó sang nhìn lướt qua đống tên rậm rạp kia, da đầu không khỏi run lên.
Nhiều người như vậy, mà mới chỉ một phần mười, xem ra việc Nhiếp Chính Vương chết trận sa trường, không chừng còn có nguyên nhân sâu sa.
Yến Hành Dục nhớ kỹ vào đầu, chợt im bặt, y nhìn thấy cuối danh sách có một cái tên quen thuộc.
Kinh Hàn Chương không thấy y đọc nữa, nghi hoặc hỏi: "Hết rồi hay sao?"
Yến Hành Dục kéo kéo tay áo Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Phong Trần Chu."
Kinh Hàn Chương kinh ngạc hỏi: "Hắn cũng là Kinh Chập Vệ à?"
Thụy Vương giải thích: "Thuở nhỏ hắn ta được bồi dưỡng trở thành Kinh Chập Vệ, nhưng khi thành niên thì Nhiếp Chính Vương đã tử trận, Phong Trần Chu ở Kinh Chập Xử tới mấy năm sau mới có người xách hắn ta ra ngoài."
Nên mới có Đại Lý tự Thiếu khanh của bây giờ.
"Ai xách hắn ta ra ngoài vậy?"
"Yến Tu Tri."
Nghe xong Kinh Hàn Chương nhăn mày: "Tại sao lại có quan hệ với Yến Tu Tri?"
Hắn như nghĩ tới điều gì đó, hoảng sợ hỏi: "Yến Tu Tri cũng là Kinh Chập Vệ à?"
Yến Hành Dục luôn luôn nhìn vào danh sách lại bật cười, y tự giễu nói: "Thúc phụ của ta cũng coi như là dư đảng của Nhiếp Chính Vương, nếu không phải vậy, thì ông ấy cũng không đi chinh chiến bên ngoài quanh năm suốt tháng, hồi lâu cũng không về kinh một lần như vậy."
Thụy Vương không muốn ở trước mặt Yến Hành Dục bàn luận về thúc phụ của người ta ra làm sao, xấu hổ mà ho khan một tiếng, nói với Kinh Hàn Chương: "Đoạn thời gian trước Yến Hành Dục bị bệnh, ngươi vẫn nên đưa y đi nghỉ ngơi trước đi."
"Bị bệnh?" Kinh Hàn Chương đang trầm tư chợt hốt hoảng, vội hỏi Yến Hành Dục, "Tại sao lại bị bệnh? Ngươi không uống thuốc đúng liều sao?"
Từ nhỏ đến lớn, Thụy Vương chưa từng thấy đệ đệ nhà mình bị chó chê mèo ngại lại có thể nói chuyện ôn nhu như vậy.
Thụy Vương khó hiểu mà thấy chua chua.
Yến Hành Dục cười nói: "Bệnh tim bị tái phát mà thôi."
Vừa nói tới bệnh tim, cả người Kinh Hàn Chương cứng đờ, do dự nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: "Ta... Ta ở Tây Bắc không tìm được Phật Sinh Căn."
Yến Hành Dục sớm biết sẽ không tìm được Phật Sinh Căn ở Tây Bắc, nên cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Kinh Hàn Chương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục tái nhợt, không đành lòng để y cùng mình quấy đục, gây thị phi ở kinh thành, nói một tiếng với Thụy Vương, rồi lập tức đỡ y đi nghỉ ngơi.
Chắc hẳn Yến Hành Dục đã rất mệt mỏi, cho nên cũng không để tâm xem Kinh Hàn Chương đưa mình đi đâu, được đỡ nằm lên trên giường, xung quanh đều là khí tức của Kinh Hàn Chương, trong nháy mắt y đã lâm vào giấc ngủ say.
Kinh Hàn Chương đứng bên giường nhìn y một lúc lâu, cởi ra ngoại bào rồi đắp lên người Yến Hành Dục.
Một lát sau, Kinh Hàn Chương đi trở lại sảnh chính, Thụy Vương cười như không cười mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương bị Thụy Vương nhìn đến mức mất tự nhiên, hàm hồ hỏi: "Làm sao vậy?"
Thụy Vương thản nhiên hỏi: "Lá gan của ngươi cũng to thật, cứ vậy tới phủ Thừa Tướng cướp người, không sợ Yến Kích tới gây phiền toái cho ngươi à?"
"Hừ." Kinh Hàn Chương không sợ, "Ông ta cứ việc tới tìm, ta cũng chẳng sợ."
Thụy Vương: "..."
Ánh mắt của Thụy Vương cứ nhìn đang nhìn một tên ngốc, hắn thở dài hỏi tiếp: "Vậy ngươi trộm thì trộm đi, nhưng sao không trộm luôn thần y đang ở phủ Thừa Tướng tới đây?"
Kinh Hàn Chương ghét bỏ nói: "Cái tên lang băm mấy ngày cũng không thèm thay y phục, ta mới không thèm trộm hắn tới."
Thụy Vương: "..."
"Ngươi bị ngốc à?" Thụy Vương cũng bị hắn làm cho gần tức, "Ngươi không thấy thân thể Yến Hành Dục yếu như vậy sao? Không có thần y ở cạnh trông coi mọi lúc, thì ngươi định để y chờ chết ở trong phủ của ngươi à?"
Kinh Hàn Chương ngây ngốc ngồi đó nửa ngày, mới sốt ruột nói: "Y... Trước khi ta rời kinh y vẫn còn khoẻ mạnh mà, sao bây giờ lại phải cần thần y túc trực bên cạnh?"
Thụy Vương thấy bộ dạng hồn bay phách tán của hắn, nhẹ giọng tường thuật lại: "Hai năm nay, ta nghe thấy y bị bệnh nặng không chỉ một lần, còn có một lần suýt nữa không tỉnh lại, cũng may là vị thần y đang ở phủ Thừa Tướng kia diệu thủ hồi xuân*."
*Diệu thủ hồi xuân: có nghĩa khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Kinh Hàn Chương ngồi yên tại chỗ, giật mình nói: "Nhưng chỉ mới... Mới qua hai năm."
Kinh Hàn Chương nói xong câu này mới ngơ ngác nhớ lại Yến Hành Dục đã từng nói với hắn.
"Có thể sống bao lâu a, ngươi nói ta nghe một chút?"
"Bốn năm, là đã đủ rồi."
Kinh Hàn Chương vẫn luôn cho rằng mình có thời gian đủ lâu để đối xử tốt với Yến Hành Dục, cho nên mới dám đi tới nơi biên cảnh xa xôi, hai năm mới trở về—— nếu không phải hắn đã hứa với Yến Hành Dục trong hai năm mà không tìm được Phật Sinh Căn thì lập tức lấy máu cho y, thì có khả năng cuối năm nay mới trở về được.
Kinh Hàn Chương sợ hãi mà nghĩ, hiện giờ thân thể Yến Hành Dục đã kém đến như vậy, nếu mình thật sự chậm trễ đến cuối năm...
Chờ mình trở lại rồi, y... Vẫn còn sao?
Kinh Hàn Chương ngồi nửa ngày, đột nhiên đứng dậy, không nói hai lời lập tức chạy ra ngoài.
Thụy Vương vội hỏi: "Ngươi đi đâu đấy?"
Kinh Hàn Chương cũng không rảnh quay đầu lại: "Đi mời tên thần y kia cùng đến."
Thụy Vương: "..."
Bây giờ mới gọi người ta là thần y à? Vừa rồi là ai nói người ta là lăng băm thế?
***
Yến Hành Dục đắp ngoại bào của Kinh Hàn Chương, cảm giác đã ngủ đến tối thì bị một mùi thuốc quen thuộc đánh thức.
Mùi thuốc kia rất quen thuộc, Yến Hành Dục mê mê hoặc hoặc mà ngồi dậy, trong thoáng chốc còn cho rằng mình vẫn ở phủ Thừa Tướng.
"Tỉnh rồi?" Kinh Hàn Chương mặc y phục đơn giản đi từ bên ngoài vào, trong tay bưng một chén thuốc, ngồi xuống bên mép giường.
Yến Hành Dục nhìn thấy hắn mới thở phào một hơi, thuần thục cầm lấy chén thuốc, giống như là uống trà mà mặt không đổi sắc uống cạn chén thuốc đen tuyền đắng ngắt trong một hơi.
Y uống thuốc xong, cầm chén thuốc đưa cho Kinh Hàn Chương, khàn tiếng hỏi: "Ngư Tức tới?"
"Ừ." Kinh Hàn Chương vỗ vỗ ngực, tự hào nói, "Ta mời hắn tới."
Tuy bị Ngư Tức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không ít bạc, nhưng cũng nề hà là Thất điện hạ không thiếu nhất chính là tiền.
Yến Hành Dục thấy bộ dạng năng nổ hoạt bát của hắn, không kìm lòng nổi mà nở nụ cười.
Kinh Hàn Chương thuần thục mà nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng y, hỏi: "Thuốc đắng không?"
Hai năm trước Yến Hành Dục chưa từng một lần kêu thuốc đắng, Kinh Hàn Chương cho là lần này cũng vậy, nhưng không nghĩ tới Yến Hành Dục lại nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: "Đắng."
Kinh Hàn Chương ngẩn ra.
Yến Hành Dục cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Điện hạ cho ta rất nhiều mứt ngọt, ta không chịu nổi vị đắng."
Trái tim của Kinh Hàn Chương bị những lời này của y làm cho tê rần, hắn vuốt ve khuôn mặt Yến Hành Dục, giọng nói cực kỳ mềm nhẹ: "Chúng ta sẽ chữa hết bệnh, như vậy sẽ không còn đắng nữa."
Lời này ý là muốn lấy máu thay cho Phật Sinh Căn.
Yến Hành Dục nghe hắn nói vậy, trầm mặc hồi lâu, không hé răng nửa lời.
Kinh Hàn Chương thấy mí mắt y lại bắt đầu đánh nhau, nhíu mày hỏi: "Còn muốn ngủ nữa ư?"
Làm sao cứ như không ngủ đủ vậy?
Yến Hành Dục tựa vào gối mềm, nhìn qua có vẻ lại muốn ngủ tiếp.
Kinh Hàn Chương cảm thấy bối rối, vội kéo tay y: "Hành Dục, đừng ngủ, nói chuyện với ta đi."
Nghe Kinh Hàn Chương nói như vậy, Yến Hành Dục mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần.
"Được, điện hạ muốn nói gì?"
Kinh Hàn Chương bị nghẹn lời, hắn chỉ muốn không để Yến Hành Dục ngủ nhiều như vậy, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi: "Hai năm nay, ngươi ở kinh thành làm được những gì?"
Yến Hành Dục rất ngoan, có hỏi sẽ trả lời: "Chép kinh Phật."
Kinh Hàn Chương lập tức hiểu rằng Yến Hành Dục nhàn rỗi không có việc gì làm nên theo thói quen mà chép kinh Phật, hắn ho khan một tiếng, hàm hồ hỏi: "Vậy... Sao ngươi không viết thư cho ta?"
Mấy năm nay Kinh Hàn Chương cho người đưa không ít thứ đồ chơi từ biên cảnh về, mỗi lần đều sẽ kèm theo một phong thư rồng bay phượng múa, chỉ có Yến Hành Dục là đọc hiểu được.
Hắn không biết cách viết những lời ngon tiếng ngọt, lại càng không biết làm thơ từ ca phú, đành phải nghiêm túc viết lại những chuyện lý thú ở biên cảnh cho Yến Hành Dục đọc, tận lực muốn chọc y vui vẻ.
Hai năm qua Kinh Hàn Chương viết vô số phong thư, nhưng không nhận được dù chỉ một phong thư trả lời của Yến Hành Dục.
Dần dà, Kinh Hàn Chương bắt đầu hoài nghi có phải Yến Hành Dục đã quên hắn rồi không, lại còn âm thầm thương tâm một khoảng thời gian.
"Quá xa." Yến Hành Dục nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Ta cũng muốn kể rất nhiều thứ với điện hạ, nhưng sợ ngài không nhận ra chữ."
Kinh Hàn Chương hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng dù vậy cũng không thể một bức cũng không viết chứ."
Yến Hành Dục sợ hắn sẽ buồn, vươn ra ngón tay ngoắc lấy tay Kinh Hàn Chương, con ngươi cong cong, ôn nhu nói: "Lần sau ta nhất định sẽ ngày ngày viết thư cho điện hạ."
Kinh Hàn Chương dễ dụ một cách ngoài ý muốn, Yến Hành Dục thuận miệng dỗ một câu đã dỗ cho hắn vui vẻ.
"Điện hạ của ngươi không bao giờ đi đâu nữa." Hai tay Kinh Hàn Chương khoanh lại trước ngực, vô cùng kiêu ngạo, "Sau này dù chỗ nào ta cũng không đi, chỉ ở kinh thành thôi, ai đuổi cũng không đi."
Con ngươi vốn không có tiêu cự của Yến Hành Dục bỗng chốc sáng rực lên, nhưng lại nhớ đến một chuyện, hỏi, "Vậy còn ngày lễ đi săn tháng ba, điện hạ chẳng phải sẽ rời kinh sao?"
Y nói xong, nhìn qua có chút mất mát.
"Rời kinh thì rời kinh đi, dù sao cũng không xa lắm." Kinh Hàn Chương đang suy nghĩ lát nữa đi tìm Ngư Tức bàn chuyện lấy máu, có chút không yên lòng, thuận miệng nói: "Dù đi đâu ta cũng muốn đưa ngươi đi cùng."
Yến Hành Dục triệt để ngây ngốc, y vội vàng kéo lấy Kinh Hàn Chương, giống như muốn hắn lặp lại lời vừa rồi mà với y đó như là một lời hứa hẹn nặng ngàn cân vậy, nhưng y lại cảm thấy nếu làm thế lại có vẻ gây phiền cho Kinh Hàn Chương, nên gấp gáp đến nỗi không biết nói gì cho phải.
Kinh Hàn Chương vốn có tính toán như vậy từ ban đầu rồi, hơn nữa khu vực săn bắn cách kinh thành cũng không quá xa, mất nửa ngày đi đường, mặc dù thân thể Yến Hành Dục yếu kém, nhưng không đến mức không thể ngồi xe ngựa.
"Ngươi cứ chờ xem điện hạ của ngươi bộc lộ thần uy đi."
Kinh Hàn Chương đã lịch lãm ở Tây Bắc đã lâu, thân thủ đã không thể so sánh bằng các cuộc đánh đá ở tuần phòng doanh hai năm trước rồi, hắn cứ như con khổng tước xoè đuôi, đầu đều phải ngước lên trên trời cao, hừ hừ: "Khi lễ săn bắn mùa xuân tới, nhìn điện hạ của ngươi càn quét ngàn quân, săn một đống nai về cho ngươi."