Yến Hành Dục cố chống đỡ tinh thần nói chuyện với Kinh Hàn Chương một lúc, sau đó thấy y tùy lúc có thể ngủ nên Kinh Hàn Chương cũng không làm khó dễ y nữa, đỡ y nằm xuống.
"Ngủ đi."
Yến Hành Dục hàm hồ đáp: "Ừ."
Khác với dáng vẻ cảnh giác hai năm trước, Yến Hành Dục vừa nhắm mắt là đi vào giấc ngủ say được luôn.
Kinh Hàn Chương càng lo lắng hơn, dịch góc chăn cho y xong lập tức cau mày tìm Ngư Tức.
Nhưng khi hắn đồng ý có thể lấy máu thay cho Phật Sinh Căn, thì Ngư Tức trước giờ luôn tìm mọi cách để lấy máu hắn lại không chịu làm theo.
Kinh Hàn Chương kinh ngạc, hận không thể kéo Ngư Tức đứng lên mà lắc cho tỉnh: "Tại sao lại là vô dụng? Không phải trước đó ngươi nói là nó hữu dụng hay sao?!"
Ngư Tức cắn chặt răng, giống như đang khắc chế chuyện gì đó, hắn ta gian nan nói: "Đó cũng là chuyện của hai năm trước, trong khoảng thời gian này ta đã nghiên cứu lại phương thuốc một lần nữa, phát hiện máu của người nhiễm độc Phật Sinh Căn không thể dùng làm thuốc được."
Phản ứng của Ngư Tức rất kỳ lạ, giống như không phải máu của Kinh Hàn Chương vô dụng, mà ngược lại như là... Bị người uy hiếp nên không dám lấy máu của Kinh Hàn Chương nữa.
Kinh Hàn Chương mờ mịt nhìn hắn ta một lúc lâu, trong nhất thời không phân biệt được Ngư Tức có nói thật hay không.
Rõ ràng đã nói là được, sao đột nhiên lại trở thành vô dụng rồi?
Nếu máu của hắn không còn tác dụng gì, vậy bệnh tim của Yến Hành Dục... Phải làm cách nào để chữa khỏi bây giờ?
Lần đầu tiên Kinh Hàn Chương cảm nhận được khí lạnh thấu xương từ lòng bàn chân lan toả tới toàn thân là như nào.
Nhưng không đợi hắn tự hỏi tìm biện pháp khác, Thụy Vương đã phái người gọi hắn đi qua, nói là ở sâu trong nhà giam của Đại Lý tự đã phát hiện một đường hầm bí mật.
Việc này cứ như một vở hí kịch vậy, hai năm nay kinh thành bị kẻ nắm giữ Kinh Chập Vệ quậy cho đục ngầu cả nước, không ít người bị kẻ đó tính kế, bao gồm có Nhị hoàng tử, cũng có Thụy Vương, trong đó còn có Thị Lang bộ Lễ làm việc không phân rõ công tư, trái pháp luật bị kéo xuống ngựa, Thường Tiêu* có liên quan lập tức bị tống giam.
*Thường Tiêu: nhân vật đã thua "Yến Hành Dục" khi chơi trò ném thẻ vào bình rượu ở chương 23 và bị "Yến Hành Dục" "đá" bay khi có lời nói khinh nhục Yến Hành Dục ở chương 24.
Thường Tiêu ở kinh thành nổi danh là hoàn khố, trước đó còn cùng Yến Vi Minh tung hoành khắp kinh thành, sau đó không biết sao Yến Vi Minh ngu ngốc kia lại tỉnh ngộ, không lăn lộn cùng bọn hắn nữa, ngược lại còn dọn đồ đạc tới học ở trường Thái Học nữa.
Thường Tiêu không học vấn không nghề nghiệp, trầm mê sắc đẹp, năm đó ngay cả Thừa Tướng công tử mà hắn cũng dám nhớ thương, phụ thân hắn dù là Thị Lang bộ Lễ cũng không chịu nổi hắn đi tìm đường chết như vậy.
Sau khi Thường Tiêu vào tù, ngày nào cũng kêu oan rồi cuối cùng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cả ngày khóc lóc kêu sẽ đập đầu vào tường.
Thường Tiêu nói là làm, nhưng tường lại bị đục rỗng ruột, hắn ta muốn chết nhưng lại sợ, không dám đập đầu thật nữa, giống như đang gõ mõ vậy.
Đập thùm thụp nửa ngày, ngục thừa bị hắn ta làm phiền chết rồi, lại đây xem xét thì mới thấy âm thanh không đúng lắm.
Gọi người tới đây tra xét, mới phát hiện sâu trong nhà giam của Đại Lý tự có thông đạo đi ra ngoài.
Mà nhà giam Thường Tiêu đang ở, lại đúng là nơi nghe đồn được Phong Trần Chu dùng để tránh "tai bay vạ gió" trong một tháng.
Kinh Hàn Chương nghe xong, lập tức rời phủ đi theo Thụy Vương đến Đại Lý tự.
Bây giờ hắn rốt cuộc cũng biết năm đó làm sao Phong Trần Chu có thể lẻn ra ngoài đi trộm Huyền Ngọc Lệnh rồi, mà buồn cười nhất chính là, lúc ấy Phong Trần Chu vừa ăn cướp vừa la làng, cố ý tìm một tên tử sĩ và một cái Huyền Ngọc Lệnh giả để lừa gạt tất cả mọi người.
Thụy Vương đã điều tra thông đạo của nhà giam, xác thật có thể đi ra Đại Lý tự mà không bị người khác phát giác.
Kinh Hàn Chương lập tức dẫn theo quân lính Tây Bắc đến Phong phủ.
Phong phủ một mảng lửa lớn, chỉ để xót lại một cỗ thi thể bị đốt cháy đến biến dạng của Phong Trần Chu.
Con ngươi Kinh Hàn Chương nặng nề mà nhìn cảnh tượng này, người hầu đứng một bên hỏi: "Điện hạ, này... Có phải Phong đại nhân sợ tội nên tự sát không?"
"Tự sát cái quỷ ấy!" Sắc mặt Kinh Hàn Chương trở nên khó coi, "Nếu hắn ta chỉ vì bại lộ một chuyện như này mà đi tự sát, thì làm sao sẽ có lá gan làm mật đạo trong Đại Lý tự được?! Hắn ta nhất định chưa chết, mau lập lệnh truy nã, lật tung cả cái kinh thành này cũng phải tìm ra hắn ta!"
"Rõ!"
Một đêm nháo nhào khiến mọi người không yên lòng, Kinh Hàn Chương bận việc ở Đại Lý tự đến nửa đêm, mới cảm thấy mệt mỏi trở về phủ.
Yến Hành Dục vẫn ôm y phục của hắn mà ngủ say như cũ, Kinh Hàn Chương ngồi một bên nhìn y một lúc rồi mới đứng dậy về phòng ngủ của mình.
Hắn còn không có lòng muông dạ thú như vậy, nếu đã đem được y về phủ rồi, thì cũng không nên được một thước thêm một trượng mà muốn ngủ cùng một giường với y.
Kinh Hàn Chương an ủi mình như vậy, việc này còn phải làm theo tuần tự, nếu nhanh quá sẽ doạ cho Yến Hành Dục tái phát bệnh tim mất.
Kinh Hàn Chương vừa miên man suy nghĩ vừa đi hướng về phòng ngủ cách vách, mới đẩy cửa ra thì lập tức ngửi thấy một mùi hương kỳ quái.
Hắn cau mày đi vào, thấy trong phòng còn đốt hương liệu, từng làn khói trắng phiêu lượn thẳng tắp, đến giữa không trung chậm rãi tản ra, từng chút tràn ngập khắp phòng.
"Người tới."
Rất nhanh người hầu đã đến.
Kinh Hàn Chương chỉ vào lư hương kia: "Là ai đốt?"
Người hầu đáp: "Bệ hạ phái người tới báo sợ điện hạ lạ giường, nên đốt chút hương an thần."
Kinh Hàn Chương đều bị tức cười, còn bị lạ giường nữa, Hoàng Đế còn nghĩ hắn là đứa trẻ con ba tuổi sao?!
Hắn không kiên nhẫn ra lệnh: "Dọn hết cho ta."
Người hầu vội vâng lời.
Không lâu sau, lư hương được dọn ra ngoài, Kinh Hàn Chương mở toang cửa sổ cho mùi bay hết ra ngoài, lúc này mới thấy thoải mái hơn chút.
Hắn nhỉ giọng lẩm bẩm: "Mùi hương quái quỷ gì vậy, chán ngấy muốn chết, còn không bằng..."
Còn không bằng mùi hương dễ ngửi trên người Yến Hành Dục, an thần cái quái gì?
Kinh Hàn Chương suy nghĩ, dọn dẹp một phen, nhíu mày lên giường.
Đến nửa đêm canh ba, trong cơn mơ mơ màng màng, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng biết mùi hương kia có tác dụng gì rồi.
Cả người hắn khô nóng, mồ hôi cứ toát ra từng tầng từng tầng một, cơ hồ tẩm ướt lớp áo lót trên người hắn, Kinh Hàn Chương gian nan tỉnh lại, cổ họng khô không khốc, chống người dậy gọi người hầu.
Cửa kẽo kẹt đẩy ra, có người cầm nến đi vào.
Kinh Hàn Chương còn nghĩ là thị vệ đi vào, đang muốn kêu chuẩn bị nước ấm để tắm rửa, thì vừa nghiêng đầu đã đối diện với một khuôn mặt đẹp đẽ.
Nữ nhân một thân y phục đơn bạc đắm chìm trong ánh nến, con ngươi đong đầy nước nhìn Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương ngẩn ra.
Thân hình đầy đặn của nàng ta đi đến bên cạnh giường, hơi hơi cúi ngươi, hơi thở tựa hoa lan gọi: "Điện hạ."
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi là người nào?"
Nữ tử còn chưa nói chuyện, thị vệ đằng sau đã chạy vào, vội vàng quỳ xuống đất, bẩm báo: "Điện hạ, đây là thị nữ thông phòng mà trong cung đưa tới, bệ hạ nói điện hạ tuổi không còn nhỏ, cũng... cũng nên biết chút chuyện."
Biết là Hoàng Đế đưa tới, sắc mặt Kinh Hàn Chương chưa từng khó coi như này, hắn cắn chặt răng, tận lực khống chế chính mình không được cầm kiếm chém người trước mặt.
Hắn lạnh lùng nói: "Bản điện hạ không cần người dạy, cút ra ngoài."
Nữ tử sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, cả người phát run.
Thị vệ có chút khó xử: "Nhưng bệ hạ đã phân phó."
Tầm mắt Kinh Hàn Chương hung ác nham hiểm, hờ hững nói: "Ngươi muốn được sống để ngày mai còn phục lệnh với phụ hoàng, hay muốn chết ở chỗ này vào đêm nay luôn? Ta sống hai năm ở Tây Bắc, không chỉ để đùa với cát cả ngày đâu."
Thị vệ sợ hãi, lập tức quỳ sát đất: "Thuộc hạ... Thuộc hạ biết tội."
"Đưa nàng ta đi."
Kinh Hàn Chương nhắm mắt, hắn cũng biết khô nóng trong người không phải là dục vọng bình thường, trong nhất thời không thể tiêu tán được, đưa tay xoa bóp mi tâm, thấp giọng phân phó: "Chuẩn bị chút nước lạnh."
"Vâng."
Kinh Hàn Chương lại nói: "Chuyện xảy ra đêm nay, không cần báo cho bất cứ ai."
Thị vệ do dự trong chớp mắt, nhìn vào đôi mắt toàn sát ý lạnh như băng của Kinh Hàn Chương, vội cúi đầu: "Tuân mệnh."
Rất nhanh, nước lạnh được chuẩn bị xong, Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nhưng trong lòng thì hùng hùng hổ hổ cởi y phục đi tắm rửa.
Không biết mùi hương kia bỏ thêm thuốc thúc tình gì, mà Kinh Hàn Chương ngâm trong nước lạnh đến hơn nửa đêm, mới khó khăn lắm áp chế được cơn khô nóng trong người.
Sáng sớm hôm sau, Kinh Hàn Chương mặt đầy bình tĩnh tiến cung, mang nữ nhân còn khóc lóc sướt mướt kia trả về.
Kinh Hàn Chương về kinh, Hoàng Đế vô cùng vui mừng, trong hai ngày này thưởng cho hắn không ít thứ, trong đó bao gồm cả nữ nhân tuyệt mỹ kia nữa.
Nhưng không nghĩ tới là, Kinh Hàn Chương cái gì cũng nhận, duy chỉ có nữ nhân là không nhận.
Bởi vì trận kinh hách hai năm trước mà thể trạng của Hoàng Đế yếu đi không ít, ông ta bị Kinh Hàn Chương chọc tức đến mức tim nhói đau, nhíu mày hỏi: "Chỉ là một thị nữ thông phòng mà thôi, dạy ngươi chút việc thì có gì không tốt?"
Ông ta nói xong, lại bắt đầu quở trách: "Ngươi cũng đã trưởng thành, năm nay đều phải cập quan rồi, cô nương nhà họ Phong kia cũng rất..."
Hoàng Đế còn chưa khen xong Phong Thanh Linh, Kinh Hàn Chương đã hừ cười một tiếng, lười biếng ngắt ngang: "Có vẻ phụ hoàng chưa biết, hôm qua Phong Trần Chu vì việc tư mà làm một mật đạo trong nhà giam Đại Lý tự, lại còn hư hư thực thực vượt ngục đi trộm Huyền Ngọc Lệnh của phủ Nhiếp Chính Vương, đã sớm chạy trốn rồi. Phong gia đã nát từ lâu, ngài còn muốn chỉ hôn Phong Thanh Linh cho nhi thần. Được thôi, ngài cho Kinh Chập Vệ đi tìm Phong Thanh Linh đi, xem liệu có thể tìm được nàng ta không?"
Kinh Hàn Chương tới quá sớm, Hoàng Đế vừa mới dậy nên chưa vào triều, cũng không biết chuyện tối hôm qua Thụy Vương và Kinh Hàn Chương đi tra xét Đại Lý tự, ông ta ngẩn người, không thể tin được mà hỏi: "Ngươi là nói, kẻ trộm Huyền Ngọc Lệnh năm đó là... Là Phong Trần Chu sao?"
"Đúng vậy." Kinh Hàn Chương khoanh hai tay trước ngực, "Tối hôm qua Phong Trần Chu đã nhanh chóng giả chết để tẩu thoát rồi, phụ hoàng tốt nhất nên cho Kinh Chập Vệ đi truy nã đi, bắt được hắn ta là có điều tra được chủ nhân Kinh Chập Vệ đang ngủ đông ở kinh thành là ai."
Sắc mặt của Hoàng Đế trầm xuống.
So sánh với việc Kinh Chập Vệ mà Nhiếp Chính Vương để lại, thì việc thị nữ thông phòng của Kinh Hàn Chương không còn quá quan trọng nữa.
Hoàng Đế tùy tay phất phất: "Đi đi, ngươi muốn thế nào thì cứ như vậy đi, trẫm không quản."
Kinh Hàn Chương làm bộ làm tịch mà cảm tạ ân đức, mặt mày mang theo ý cười, nghênh ngang rời đi.
Kinh Hàn Chương tự giác giải quyết vụ việc thị nữ thông phòng, tâm tình vô cùng tốt, ngay cả chuyện của Phong Trần Chu cũng quên đi một phần, trên đường về phủ còn cố ý mua cá nấu tía tô cay cùng với mứt hoa quả.
Chờ tới khi Kinh Hàn Chương về tới phủ, Yến Hành Dục đã tỉnh dậy rồi, đang rũ mắt vô cùng nhu nhuận mà uống thuốc.
Ngư Tức không biết vì sao mà sắc mặt khó coi muốn mạng, đang nói tới: "... Kinh thành không có Phật Sinh Căn, ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì ngươi mới tin đây?! Chỉ là lấy máu thôi..."
Yến Hành Dục nghe thấy tiếng bước chân có độ nhận diện cao của Kinh Hàn Chương, lập tức nhét chén thuốc trên tay cho Ngư Tức, xua đuổi: "Ngươi đi đi."
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức tức giận phất tay áo rời đi, cả giận nói: "Ngươi chết hay không ta cũng mặc kệ!"
Kinh Hàn Chương vừa mới vào cửa thì đã bị Ngư Tức xổ một tràng đầy mặt, nghe thấy lập tức mắng hắn ta: "Ngươi nói cái gì mà chết hay không chết, mới sáng sớm đừng có xúi quẩy như vậy?!"
Ngư Tức lười nói chuyện với hai người đầu óc có bệnh này, ôm ngực chạy mất.
Kinh Hàn Chương còn ở đằng sau gọi với theo: "Ngươi thu lại lời vừa nãy cho ta mau! Nghe thấy không?!"
Ngư Tức không để ý tới hắn, rất nhanh đã không còn bóng dáng nữa.
Kinh Hàn Chương đành phải chép miệng vào phòng.
Yến Hành Dục đang lén lút khoác lấy lớp áo mà y đã ôm cả đêm hôm qua, nhìn thấy Kinh Hàn Chương đi vào, con ngươi y cong cong.
Kinh Hàn Chương vừa thấy y tâm tình lập tức tốt lên, nhai xong miếng cá tía tô cuối cùng, rồi đưa hộp mứt hoa quả cho Yến Hành Dục.
"Vừa mới uống thuốc xong sao? Vậy cũng đúng lúc, ăn miếng mứt hoa quả đi."
Yến Hành Dục ngủ đã đủ lâu, hôm nay tinh thần không còn uể oải nữa, y đưa tay nhéo lấy một miếng mứt hoa quả.
Kinh Hàn Chương còn tưởng rằng tự y sẽ ăn, không nghĩ tới Yến Hành Dục lại ngước đầu, đưa tay qua nhét mứt vào miệng hắn.
Kinh Hàn Chương sửng sốt một chút, nhai mứt hoa quả, mặt đều đỏ ửng lên.
Hắn nhỏ giọng thì thầm: "Ta có tay, muốn ăn thì tự ta lấy."
Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn có qua có lại mà nhéo lấy một miếng đưa đến bên miệng Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục vội tiến tới cắn miếng mứt hoa quả, môi mềm trong lúc vô ý đụng phải ngón tay Kinh Hàn Chương, khiến cho Kinh Hàn Chương không khống chế được rùng mình một cái.
Sau đó, mặt càng đỏ hơn.
Kinh Hàn Chương âm thầm vui vẻ, chợt nghe thấy Yến Hành Dục vừa ăn mứt hoa quả vừa hàm hồ hỏi: "Điện hạ, ta nghe nói tối hôm qua có nữ nhân đi ra từ trong phòng ngài."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương sợ tới mức suýt bị mứt hoa quả làm cho nghẹn chết, hắn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn: "Ta không có!"
Ngữ khí của Yến Hành Dục không chút để tâm, nhưng khiến tóc gáy của Kinh Hàn Chương muốn dựng thẳng đứng lên.
Yến Hành Dục nghi hoặc mà nhìn hắn: "Điện hạ không có cái gì?"
Kinh Hàn Chương hồn bay chưa về, e sợ khiến cho Yến Hành Dục hiểu lầm, nhưng bình tĩnh lại nhìn vào mắt Yến Hành Dục, phát hiện trong ánh mắt ấy không có trách cứ và chán ghét như hắn nghĩ, ngược lại còn giống với hai năm trước, tất cả đều là sự thanh thuần như tuyết trắng mà Kinh Hàn Chương không đành lòng nhìn thẳng.
Vậy sao y lại hỏi vấn đề ái muội này một cách mập mờ như thế để làm gì?
Sợ đến mức khiến Kinh Hàn Chương suýt mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Kinh Hàn Chương ôm đầu rên rỉ, hắn vô cùng thống khổ: "Yến Hành Dục, hai năm nay... Không có ai dạy ngươi một số thứ sao? Ngươi chép kinh Phật đến ngốc rồi à? Có phải ngươi muốn thanh tâm quả dục để hiểu thấu hồng trần, hiểu thấu cuộc đời để xuất gia làm hoà thượng đúng không?"
Yến Hành Dục đã mười chín tuổi, mà cứ như không hiểu những chuyện tình yêu vậy.
Đối mặt với người như vậy, Kinh Hàn Chương cảm thấy chỉ cần trong suy nghĩ của mình khẽ động chút tâm tư thôi cũng là một lỗi lầm to lớn.
Yến Hành Dục thần tình tò mò: "Dạy ta cái gì?"
Ngày tháng y ở phủ Thừa Tướng không khác gì khi ở Hàn Nhược Tự, cả ngày chỉ chép kinh niệm Phật, ngay cả người ngoài cũng ít khi gặp gỡ.
Kinh Hàn Chương không nói lên lời, bây giờ hắn chỉ muốn vùi bản thân đầu đầy dơ bẩn vào hồ nước lạnh để cọ rửa thật sạch, như vậy mới xứng đáng để nói chuyện với con nai con thuần triệt này.
Nhưng thấy Yến Hành Dục như này cũng khiến cho Kinh Hàn Chương phải thở phào một hơi, ít nhất trong khoảng thời gian hắn không ở kinh thành, Yến Kích cũng không cố ý nhét người vào phòng Yến Hành Dục như Hoàng Đế.
Dù sao Yến Hành Dục đã lớn như vậy rồi, là người khác cũng sớm cưới thê sinh tử.
Thấy bộ dạng này của Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục suy nghĩ cảm thấy nếu Kinh Hàn Chương đã nói vậy, thì những "cái kia" y nhất định cũng sẽ học được.
"Ta muốn học "cái đó"." Yến Hành Dục không hề biết bản thân đang nói tới thứ gì, vậy mà còn rất nghiêm túc nói, "Nếu điện hạ không để ý, thì ngài dạy ta đi."