Hạ Nguyên nhận được cuộc gọi từ Trần Tầm lúc đang lịch trình du lịch do Lê Triều đưa đến văn phòng, Trần Tầm nói rằng mình đã đến thành phố A, hỏi cậu đang ở đâu, anh sẽ đến gặp cậu tìm.
Hạ Nguyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Sau khi do dự một lúc, cậu vui vẻ đi gặp Trần Tầm mà không báo trước cho Bùi Nam Thạch biết.
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê cách công ty không xa. Trần Tầm vừa nhìn thấy Hạ Nguyên đã phấn khởi lại lo lắng hỏi han liên hồi, đồng thời nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải khắp người cậu.
Hạ Nguyên choáng váng vì bị quay tứ phía, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi quan tâm của anh, Trần Tầm miễn cưỡng nhẹ nhõm sau khi thấy hình như cậu không bị gì nghiêm trọng.
"Tiểu Nguyên, anh nghe bố mẹ em nói rằng chú và dì đã bị một nhóm người trông giống như xã hội đen bắt đi, còn nói chính em là người đã bảo đám người đó đưa họ đến thành phố A hưởng phúc. Chuyện này là sao vậy?" Sau khi xác nhận Hạ Nguyên không sao, Trần Tầm mới đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ không phải, họ không phải xã hội đen, họ là cấp dưới của Bùi tiên sinh." Hạ Nguyên giải thích, "Tuy rằng lúc đầu em cũng không hay biết, nhưng bây giờ bố mẹ em đã chuyển đến thành phố. Lúc biết được em cũng rất bất ngờ, Bùi tiên sinh đúng là người tốt bụng, hì hì.”
"Bùi tiên sinh? Ông chủ của em à?" Trần Tầm mơ hồ nhớ ra ông chủ đó họ Bùi.
“Dạ." Hạ Nguyên gật đầu.
Trần Tầm khẽ cau mày, cảnh giác nói: "Tại sao người đó phải đưa chú dì tới đây? Bố mẹ của em bây giờ đang ở đâu? Có phải kẻ đó đã làm gì em rồi không?"
Hạ Nguyên không nghe ra nỗi lo lắng trong lời nói của Trần Tầm, trả lời hết vấn đề này đến vấn đề khác: "Đến đây để sinh sống đó. Mẹ và bố đã đi du lịch, hiện tại chắc đang ở Hải Nam. Anh Trần Tầm, anh hỏi vậy làm gì thế?”
“Đến đây sinh sống? Tại sao phải sống ở thành phố này? Chỗ đó rốt cuộc ở đâu?" Trần Tầm càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nói gấp gáp lo lắng, "Chú dì thật sự đi du lịch à, có phải hắn lừa em không? Tiểu Nguyên, em mau kể ra tất cả những gì Bùi tổng đã nói gì với em đi, tại sao hắn lại đưa bố mẹ em tới đây, hắn có yêu cầu em thứ gì không."
Trần Tầm thực sự hoài nghi Bùi Nam Thạch đã làm chuyện gì quá đáng với Hạ Nguyên, nếu không tại sao hắn lại đưa cha mẹ Hạ vào thành phố. Cái gọi là du lịch phần lớn là giam cầm họ để kiểm soát Hạ Nguyên, đám người trong thành phố này kẻ sau tâm còn độc hơn kẻ trước.
Hạ Nguyên đơn thuần như vậy, có lẽ đã bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt.
Hạ Nguyên có chút bối rối trước hàng loạt câu hỏi của anh, cậu không hiểu tại sao Trần Tầm lại tỏ ra lo lắng, chỉ có thể chậm rãi trả lời vô số vấn đề không đầu không đuôi của anh.
"Sống ở nhà em. Bùi tiên sinh đã mua cho em một căn, sau này bố mẹ em đều sống ở đó với em."
"Bố mẹ em thực sự đi du lịch, Bùi tiên sinh đặc biệt thuê một hướng dẫn viên du lịch riêng đưa họ đi khắp ca nước. Ngày nào họ cũng gửi ảnh và video về để chia sẻ mình đã ăn những gì đi chơi ở đâu với em, làm em rất ghen tị đấy. Vốn dĩ em cũng muốn đi nhưng Bùi tiên sinh không đồng ý, thật đáng ghét! Nhưng anh ấy nói sẽ đưa em đi chơi cho đến khi em khai giảng, hi hi. ”
"Anh nói xem anh ấy làm vậy là có ý gì đây?" Hạ Nguyên nghi ngờ nhìn Trần Tầm, sau đó chậm rãi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Bùi tiên sinh nói anh ấy thích em, muốn kết hôn với em. Mặc dù anh ấy rất ngang ngược không cho em làm nhiều chuyện lắm nhưng anh ấy rất tốt, lúc em phạm sai lầm anh ấy cũng không mắng em, còn mua cho em rất nhiều thứ, anh ấy vô cùng thông minh, hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai... À, chỉ có một điều hơi tệ là lần nào cũng rất lâu, dù em có van xin thế nào cũng không chịu ngừng..."
Trần Tầm cảm thấy tức giận và tổn thương khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hạ Nguyên. Anh nhìn cậu lớn lớn cũng đã thích gần mười năm, rõ ràng đã chuẩn bị thổ lộ tình yêu của mình sau khi tốt nghiệp, lại bị người khác bắt cóc.
Ngoài buồn bã ra, anh càng lo lắng hơn. Hạ Nguyên sống đơn giản, không biết lòng người vô cùng nham hiểm, rất dễ tin vào hư tình giả ý của người khác, đặc biệt là những người có thân phận như Bùi Nam Thạch, thích lừa dối người ngây thơ lại không có chỗ dựa như Hạ Nguyên. Một ngôi nhà, một chiếc ô tô đối với những người giàu chỉ là chuyện nhỏ nhặt như chín trâu mất sợi lông, nhưng một người đơn giản như Hạ Nguyên sẽ lầm tưởng đó là tình yêu. Cho dù xuất phát từ tình yêu anh dành cho Hạ Nguyên hay tình cảm của người anh trai thời thơ ấu, anh phải có trách nhiệm cứu cậu ra khỏi trò đùa này.
"Tiểu Nguyên, em-" Anh dừng lại, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Tiểu Nguyên, nghe anh nói, trước đây em chỉ sống trong thôn làng nên không biết chuyện đời hiểm ác. Mặc dù người trong làng thích khua môi múa mép nhưng quan hệ đơn giản, tâm tư dễ nhìn thấu. Còn người ở thành phố lại ích kỷ, lạnh lùng, không có tình người, thích đùa giỡn với tình cảm người khác bằng những lời lẽ ngọt ngào, đặc biệt là đám người càng giàu thì càng xấu, vì vậy tuyệt đối đừng cho rằng người kia là người tốt chỉ vì một lời nói êm tai hay một ơn huệ nhỏ, em biết chưa?
Hạ Nguyên gật đầu: "Em biết mà, anh Trần Tầm, trước khi tới đây anh đã dặn dò em rồi nên em rất thận trọng trong việc tiếp xúc với bọn họ."
Trần Tầm đang định tiếp tục giảng dạy thì nghe thấy Hạ Nguyên nhanh nhẹn nói: “Nhưng em rất may mắn vì đã gặp được những người thực sự tốt như Bùi tiên sinh, chú Trần, ông nội, chú Bùi và dì Bùi. Họ đều là người lương thiện, họ mua cho em rất nhiều thứ, đối với em rất hòa nhã tốt, còn..."
"Tiểu Nguyên!" Trần Tầm thấy cậu vẫn lầm đường lạc lối liền ngắt lời cậu, nói: "Không phải anh vừa bảo đừng để những ân huệ nhỏ nhặt của họ lừa gạt sao? Những thứ họ đưa cho em và gia đình em thực sự là một số tiền rất lớn đối với chúng ta, nhưng nó không đáng kể với họ. Không phải trước đây em cũng từng nói rồi sao? Những chiếc điện thoại di động, thiết bị điện, đồ nội thất, v.v. đều là những thứ họ không thèm sử dụng, họ cho em những thứ bản thân vứt đi, nhận lấy đã là sự nhục nhã, thấy em coi họ là người tốt còn mang ơn họ vì điều này, họ có thể đang cười nhạo em đấy. Em đừng tâng bốc họ nữa được không!
"Không đâu, họ sẽ không cười nhạo em." Hạ Nguyên không hiểu tại sao Trần Tầm lại mang ác ý như vậy, anh vốn dĩ không hiểu họ.
Cậu nghiêm túc nói: “Anh Trần Tầm, em biết anh đối tốt với em, nhưng dù vậy, em cũng không cho phép anh nói xấu họ, bởi vì ở trong lòng em họ là những người rất thân thiết. Họ không phải loại người sẽ làm tổn thương người khác, họ đối xử chân thành với em và không bao giờ đòi hỏi em báo đáp bất cứ điều gì, anh đừng nói họ như vậy nữa.”
"Tiểu Nguyên." Trần Tầm bất lực thở dài, "Em quá ngây thơ nên mới không nhìn thấu được bản chất thật của họ. Lòng người nham hiểm, người xấu sẽ không bộc lộ suy nghĩ thật sự của mình. Em nói bạn họ không đòi hỏi điều gì, vậy chuyện kết hôn kia là sao, còn chuyện Bùi Nam Thạch đã làm với em…”
Trần Tầm nhìn thẳng vào dấu hôn lộ rõ trên cổ áo đối phương, anh rất đau lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Những việc hắn làm với em chính là đòi hỏi em, đối xử tốt với em, tặng quà cho em đều có động cơ, thứ họ quan tâm đến chính là thân thể của em. Những người như họ là những người tàn nhẫn và ác độc nhất. Khi họ chán em, họ sẽ lấy lại tất cả những gì họ đã cho rồi một cước đá văng em đi, dù em có van xin đáng thương đến đâu họ cũng sẽ không bao giờ ngoái đầu nhìn lại, họ tệ hơn em nghĩ rất nhiều."
“Anh nói bậy, không phải như vậy” Hạ Nguyên tức giận phản bác, “Bùi tiên sinh nói anh ấy thích em, muốn cưới em.”
"Đó đều là những bịa đặt để lừa dối em thôi, không nói như vậy thì sao em tin hắn được?" Trần Tầm tức giận vì sự cố chấp của cậu, đồng thời cũng đau lòng khi thấy cậu đã rơi vào bẫy của Bùi Nam Thạch. Anh kiên nhẫn nói: "Tiểu Nguyên, ngoan ngoãn đi, anh Trần Tầm sẽ không gạt em, rời khỏi Bùi Nam Thạch đi, đừng tin bất cứ điều gì hắn nói, đi theo anh nhé, thật ra – thật ra anh đã luôn thích em, anh vẫn luôn chờ đợi em lớn lên rồi chúng ta sẽ kết hôn, anh mới là người yêu em chân thành. Tiểu Nguyên, hãy đi với anh Trần Tầm đi, rời khỏi đây, ở bên cạnh anh, anh sẽ đối tốt với em.”
Vẻ mặt tức giận của Hạ Nguyên dần dần chuyển sang ngạc nhiên vì lời nói của Trần Tầm. Cậu biết Trần Tầm luôn rất tốt với mình, nhưng không ngờ rằng anh lại thích mình.
"Nhưng, nhưng, em chỉ coi anh như anh trai..."
"Không sao đâu, Tiểu Nguyên. Tình cảm có thể được vun đắp từ từ. Chúng ta còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để ở bên nhau." Trần Tầm nắm lấy tay cậu, trong mắt tràn đầy tình cảm và khao khát: "Tiểu Nguyên, anh thật sự rất thích em, tin anh đi, anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc.”
Hạ Nguyên liếc nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình, dùng sức kéo nó lại.
"Không, không được đâu. Anh Trần Tầm, em có người mình thích rồi." Hạ Nguyên không đành lòng nhìn Trần Tầm buồn, nhưng cũng không muốn đi theo anh vì cậu đã nhận ra rằng mình thích Bùi Nam Thạch, hơn nữa không phải chỉ thích một chút.
"Tiểu Nguyên! Tại sao em không nghe lời khuyên của anh!" Trần Tầm vừa lo lắng vừa tức giận, “Không phải anh đã nói với em là tâm tư Bùi Nam Thạch không đơn thuần rồi sao? Hắn không thật lòng thích em đâu, hắn chỉ thèm muốn thân thể trẻ trung của em thôi. Hôm nay hắn có thể đối tốt với em thì ngày mai cũng có thể đối xử tốt với người khác. Có thể ngoài em ra hắn còn có nhiều người tình khác, thực ra là người khác. Mỗi lần lừa em đang tăng ca, có thể hắn đang bên cạnh ai đó. Đừng ngu ngốc rơi vào bẫy của hắn. Đừng nhìn những thứ đắt tiền như biệt thự, xe hơi mà hắn cho em, mục đích là muốn mê hoặc em, khiến em nghĩ rằng hắn rất yêu em mà thôi, đứng tên tài sản vẫn là của hắn, nếu hắn muốn lấy lại, em không thể giữ được gì đâu."
"Không phải đâu, anh Trần Tầm, một ngày gần như 24 giờ em đều ở cạnh anh ấy, anh ấy không có ai khác cả, mỗi ngày ở cùng anh ấy nhiều như vậy, cũng khá phiền vì muốn một mình làm gì đó cũng không được." Hạ Nguyên có chút phiền não nói, sau đó lại cười vui vẻ: “Nhưng anh đừng lo lắng chuyện anh ấy sẽ lấy lại những thứ đó, mấy hôm trước anh ấy đã chuyển hết tài sản sang tên em rồi. Hiện tại xe nhà tài sản gì đó đều đứng tên em, anh ấy không thể lấy lại được, hiện tại em giàu có nhưng anh ấy lại trở thành kẻ bần cùng."
Trần Tầm hơi kinh ngạc cạn lời, không biết điều Hạ Nguyên nói có phải là sự thật hay không.
Anh cảm thấy đó không phải là sự thật, với tài sản của gia đình Bùi Nam Thạch, sao có thể cho đi dễ dàng như vậy? Dù có thật lòng thích cũng đâu thể kiên quyết đến thế. Nhưng nếu đó là sự thật thì chẳng phải anh chẳng còn chút hy vọng nào sao?
"Tiểu Nguyên, anh——"
Trần Tầm muốn đưa tay nắm lấy tay Hạ Nguyên, muốn nỗ lực thêm lần nữa, lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
"Chào anh, xin anh hãy giữ khoảng cách với vị hôn phu của tôi, nếu không tôi khó có thể đảm bảo bàn tay của anh vẫn có thể bình yên vô sự ở trên người anh."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông như một lưỡi dao sắc nhọn cứa qua khiến Trần Tầm rùng mình. Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh đã chặn gần hết ánh sáng, chịu áp lực mạnh mẽ buộc phải câm miệng.
Sau khi nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của Bùi Nam Thạch, Hạ Nguyên trong lòng chỉ còn hai chữ: Tiêu rồi.
"Xin lỗi, tôi và vị hôn phu của mình còn có việc, xin phép đi trước."
Không đợi Trần Tầm phản ứng, Bùi Nam Thạch đã tóm lấy Hạ Nguyên đang định bỏ chạy, một tay ôm mông cậu như trẻ con rồi nhanh chóng sải bước ra ngoài.