*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
46. Bị tét mông
“Hu hu hu, đừng đánh, đừng đánh nữa, đau chết mất, hu hu hu……”
Hạ Nguyên bị ép nằm trên đùi Bùi Nam Thạch, quần bị kéo xuống vừa vặn lộ ra cặp đào mềm mại trắng trẻo. Giờ phút này mông cậu đỏ bừng, đáng thương như bị lăng trì.
Bùi Nam Thạch ấn một tay xuống phần thân trên của cậu để ngăn cậu giãy giụa, một tay nâng lên hạ xuống, từng tiếng chát vang dội dừng trên mông cậu, tạo thành những trận sóng thịt, vừa thê thảm vừa dâm đãng.
“Biết sai chưa?” Hắn lạnh giọng hỏi.
“Biết sai rồi biết sai rồi, hu hu.” Hạ Nguyên vừa khóc vừa nhận sai, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
“Sai ở đâu?”
“Không, không biết, hic hic……”
Bùi Nam Thạch lại hung hăng tét đít cậu, Hạ Nguyên ăn đau hét to.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em, em biết sai rồi, em không nên, không nên ra ngoài mà không báo với anh, em sai rồi, em không dám nữa, đau quá, đau quá.”
Hạ Nguyên thảm thiết thừa nhận sai lầm cầu xin sự thương xót, cậu cảm giác mông nóng rát như bị đổ nước ớt lên.
Bùi Nam Thạch lại không thương xót, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa.”
Còn?
Còn gì đâu?
Cậu không biết.
Thật sự không biết.
Cậu chỉ biết sau khi bị tét mông chắc chắn chỉ có thể nằm sấp để ngủ.
Cậu vừa khóc vừa lắc đầu.
Bùi Nam Thạch nhìn bộ dạng chịu đòn thảm thương của cậu có chút mềm, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Tên người đàn ông lạ kia là ai, vì sao lại quyến rũ hắn?”
Bùi Nam Thạch nhớ tới tên đàn ông dụ dỗ Hạ Nguyên rời khỏi hắn, còn muốn kết hôn với Hạ Nguyên, lửa giận trong lòng liền bốc lên, chỉ hận không thể một phát bẻ đầu tên đó xuống.
Bé dâm đáng ghét ở đâu cũng phát n*ng được, đúng là thiếu chịch. Nên nhốt cậu trong lồng sắt, khiến cậu trở thành búp bê tình dục của riêng hắn.
Hắn tức giận lại đánh thêm hai phát vào cặp mông sưng đỏ, Hạ Nguyên vùng vẫy kêu to.
“Đừng đánh đừng đánh nữa, hu hu……” Hạ Nguyên đau đến nỗi đầu óc tê dại, đại não chậm chạp khó lý giải ý tứ của Bùi Nam Thạch, chỉ có thể trả lời theo bản năng: “Không phải đàn ông lạ, không phải đàn ông lạ, đó là anh Trần Tầm, hic……”
“Em không có quyến rũ anh ấy, không có mà……”
“Không có thì sao người ta lại muốn đưa em đi, còn nói thích em muốn kết hôn với em?”
Bùi Nam Thạch càng nghĩ càng giận, bàn tay không hề lưu tình đáp xuống mông Hạ Nguyên phát ra âm thanh vang dội.
“A a……” Hạ Nguyên la đau, khóc lóc vô cùng thê thảm.
Người đàn ông giây trước còn ôm ấp hôn hít nói yêu cậu nhất, giờ phút này lại hung tàn ngược đãi cậu như vậy, Hạ Nguyên cực kỳ ủy khuất, trong lòng vừa tức giận vừa oán hận, giãy giụa khóc thét: “Ghét anh, rất ghét anh, em không muốn thích anh nữa, anh là đồ đáng ghét, hic hic……”
Bùi Nam Thạch nghe cậu nói vậy, cơn tức giận chạy đến đỉnh điểm, xoay người cậu lại, vẫn không quên che chở cặp mông sưng đỏ của đối phương nhưng biểu cảm âm trầm, ngữ khí hung tợn: “Không thích anh thì em muốn thích ai, tên đàn ông đáng chết kia sao? Không được!”
“Thích ai cũng không thích anh, anh đánh em, anh là người xấu!” Đau đớn từ mông truyền đến làm Hạ Nguyên tủi thân quá đỗi, mặc kệ giờ phút này khuôn mặt Bùi Nam Thạch có bao nhiêu khủng bố.
“Anh đối xử tệ với em, anh không yêu em, hu hu hu, em không muốn thích anh nữa, đau quá, hu hu hu……”
Hạ Nguyên khóc rối tinh rối mù, cực kỳ đáng thương.
Lúc này Bùi Nam Thạch mới tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đã tàn nhẫn bắt nạt đối phương, vội vàng thu lại sự tàn khốc, ôm người vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành: “Anh xin lỗi bé ngoan, anh sai rồi, là chồng sai, đừng giận nữa.”
Hạ Nguyên vẫn thút tha thút thít, không thèm để ý tới hắn.
“Bảo bối, là anh không tốt, anh là đồ khốn nạn, anh đáng chết, đừng tức giận nữa được không.” Bùi Nam Thạch gấp gáp, ngữ điệu cũng trở nên hèn mọn: “Chỉ là anh quá lo sợ, sợ bé ngoan bị người khác lừa đi, sợ em không cần anh nữa.”
“Ngoan nào, để ý tới anh đi, đừng ngừng thích anh mà.” Bùi Nam Thạch vừa tinh tế liếm đi nước mắt trên mặt cậu, vừa van nài: “Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. Đừng thích người khác, chỉ thích anh thôi được không, chỉ quyến rũ mỗi anh thôi nhé.”
“Vợ ơi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa. Rất xin lỗi em, là vì anh quá yêu em nên mới nảy sinh cảm giác sợ hãi sẽ mất em, anh không nên vì ghen mà giận dữ với em, đều tại chồng không đúng, em mắng anh đi, đánh anh, phạt anh cũng được, đừng nói không thích anh nữa, được không.”
Thái độ nhận sai của người đàn ông tuy thành khẩn, nhưng lần này Hạ Nguyên không dễ dỗ như vậy, cậu vẫn thở phì phò trừng mắt nhìn hắn, nghĩ đến cái mông nóng rát của mình, cậu quyết tâm nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.
Thấy Hạ Nguyên không nguôi ngoai, Bùi Nam Thạch luống cuống, vừa hôn vừa nhận sai: “Bé ngoan, đừng tức giận, anh cho em đánh lại nhé, em muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, đánh tới khi em hết giận được không.”
Tuy Hạ Nguyên còn điên tiết, nhưng nếu đánh Bùi Nam Thạch?
Đánh thế nào cũng được?
Đánh tới khi cậu hết giận?
Hạ Nguyên rất muốn thử.
Đánh mông kẻ xấu này đánh đến khi mông hắn nở hoa luôn. Tưởng tượng đến hình ảnh đó, cậu đã kích động không nhịn được.
Mặc dù Hạ Nguyên không lên tiếng, nhưng biểu cảm vi diệu đã bán đứng nội tâm ngo ngoe rục rịch của cậu.
Bùi Nam Thạch thấy cuối cùng cũng có cơ hội xoay chuyển, trong lòng thầm thả lỏng. Tuy rằng một người đàn ông như hắn mà bị tét mông thì cực kỳ mất mặt nhưng hết cách rồi, đối phương là vợ mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Bùi Nam Thạch cởi thắt lưng, tay đặt trên mép quần, động tác chậm rãi, giọng điệu cũng thong thả: “Bé ngoan muốn đánh như thế nào?”
Hạ Nguyên ngẫm nghĩ, ngồi xuống sô pha, lập tức bởi vì mông đau nhói mà nhảy dựng lên, càng tức giận hơn.
Hung hăng nói: “Anh nằm xuống sô pha đi!”
Đáng ghét, vốn dĩ cũng muốn để anh ăn đòn khi nằm trên đùi mình, nhưng hiện tại xem ra không được rồi, nếu không mông hắn chưa kịp nở hoa thì mông cậu đã tàn phế mất.
Bùi Nam Thạch mở phéc-mơ-tuya quần, trèo lên sô pha, dáng người tỉ lệ cực kỳ hảo nằm hoàn toàn lên sô pha.
Hạ Nguyên nhìn tư thế của hắn, cảm thấy có chút vui vẻ, cậu lại nói: “Không được, anh phải quỳ trên mặt đất, thân trên tựa vào sô pha.”
Bùi Nam Thạch đen mặt ngơ ngác nhìn cậu.
Tư thế phơi bày hạ thân hệt như muốn bị chịch, bắt một người đàn ông mạnh mẽ như hắn làm tư thế đó, ít nhiều có chút nhục nhã.
Hạ Nguyên thấy hắn có ý cự tuyệt liền xụ mặt không vui, hùng hổ uy hiếp: “Anh có làm hay không, không làm thì em không cần nhiều lời với anh nữa!”
Bùi Nam Thạch bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp đứng dậy, rề rà quỳ từng gối một xuống đất, nấn ná ngã thân trên lên sô pha.
Hạ Nguyên thấy người đàn ông nghe lời, vừa lòng gật đầu.
Sau đó cậu nhìn chằm chằm quần áo chỉnh tề trên người đối phương, vênh mặt hất hàm sai bảo: “Anh, cởi quần ra.”
Bùi Nam Thạch quay đầu lại nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Không được đâu bé ngoan. Quần của em là do anh cởi nên dĩ nhiên quần của anh phải do em tuột chứ.”
Hạ Nguyên ngẫm nghĩ thấy cũng có lý.
Vì thế cậu cúi xuống lột quần trong quần ngoài của Bùi Nam Thạch ra.
Bờ mông săn chắc của người đàn ông dần dần bại lộ, Hạ Nguyên nhìn mà thấy hơi ngượng ngùng và hưng phấn.
Dám để cậu tét mông, cậu phải đánh ác hơn hắn mới được.
Hê hê.
“Bé ngoan, nhẹ chút nhé, chỗ này của anh rất sợ đau.” người đàn ông nhìn cậu, vừa đáng thương lại thành khẩn nói.
Hạ Nguyên nghe hắn nói sợ đau thì càng hưng phấn. Nhớ đến bản thân lần nào cũng gào khóc gọi đối phương xin tha mà người ta vẫn không ngừng hành vi khốn nạn lại, cậu chợt nổi khùng, hiện nay cuối cùng cũng có cơ hội trả thù, sao cậu có thể dễ dàng buông tha chứ, đau chết hắn đi.
Một cái tát hung hăng hạ xuống, người đàn ông khoa trương “A” một tiếng.
Hạ Nguyên sửng sốt, cho rằng người đàn ông thật sự bị đánh đau, lại không đành lòng, suy cho cùng cái tát đó cũng không nhẹ, lòng bàn tay cậu còn truyền cảm giác ma sát nóng rát.
“Thực sự, rất đau à?” cậu lo lắng hỏi.
Trong lòng Bùi Nam Thạch thầm bật cười, đúng là bé ngốc mềm lòng dễ lừa.
Trên mặt vẫn giữ vẻ “Thấu hiểu lòng người”: “Không sao đâu bé ngoan, chồng có thể nhẫn nhịn. Em cứ tiếp tục đi, đánh tới khi em thỏa mãn thì thôi.”
Hạ Nguyên nhìn biểu cảm “cực lực nhẫn nhịn” của người đàn ông, có chút mềm lòng nhưng vẫn đánh thêm một phát, nhưng lực tay rõ ràng yếu hơn lúc trước, người đàn ông tiếp tục kêu rên.
“Vẫn, vẫn rất đau hả?” Hạ Nguyên nhẹ giọng hỏi.
Bùi Nam Thạch nở nụ cười “miễn cưỡng”: “Không đau, bé ngoan, đừng băn khoăn về anh, em vui vẻ là tốt rồi.”
Hạ Nguyên chần chừ trong chốc lát, lại lần nữa hạ xuống một cái tát, sức lực lại suy yếu một nửa.
“Ưm……” người đàn ông cau mày, dường như rất thống khổ.
Hạ Nguyên luống cuống, không ngờ đối phương không chịu nổi, phát đánh vừa nãy chả khác gì ve vãn đánh yêu, nhưng người đàn ông vẫn đau thành bộ dáng này, mông hắn yếu ớt quá đi.
Bùi Nam Thạch thấy Hạ Nguyên rõ ràng do dự lại đau lòng, trong lòng vui đến nổi nở hoa, khuôn mặt lại nhuần nhuyễn phát huy vẻ “yếu ớt”.
“Bé ngoan, đừng dừng lại, tiếp tục đánh đi. Em càng chậm chỉ càng kéo dài thời gian đau đớn của anh.” Chợt khựng lại, hắn nói tiếp: “Nếu bé ngoan muốn dùng cách thức này trừng phạt anh cũng không sao cả, chỉ cần bé ngoan có thể mau chóng nguôi giận, anh bị làm sao cũng được.”
Ngữ khí vô cùng nhường nhịn, biểu cảm cực kỳ đáng thương.
Hạ Nguyên nhìn không đành lòng, chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Bỏ đi. Không đánh nữa.” Tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không thể nguôi giận, chỉ có thể trề môi rầu rĩ không vui.
“Không được, bé ngoan còn chưa nguôi giận mà.” Người đàn ông hiên ngang lẫm liệt, “săn sóc” nói: “Anh không đau đâu bé ngoan, em tiếp tục đánh đi, anh đảm bảo sẽ không hé răng.”
Hạ Nguyên liếc nhìn đối phương. Sợ hãi hiện rõ trên mặt còn cậy mạnh.
Cậu quay đầu đi, giọng điệu vẫn rầu rĩ: “Em không đánh nữa, hết muốn đánh rồi.”
“Bé ngoan nguôi giận rồi sao?” người đàn ông cẩn thận hỏi.
Hạ Nguyên không đáp.
“Vậy em đánh tiếp đi, phải đánh tới khi em hết giận mới thôi.” Bùi Nam Thạch thấy chết không sờn, bắt lấy tay Hạ Nguyên đánh lên mông mình.
Hạ Nguyên giận hắn nhưng vẫn rút tay lại, thở phì phò nói: “Em không đánh nữa, anh phiền quá đi!”
“Bé ngoan.” Bùi Nam Thạch đáng thương gọi cậu, hắn trở mình, ôm cậu ngồi lên đùi mình, dỗ dành: “Đừng nóng giận nữa được không, chồng thật sự biết sai rồi.”
Hắn ôn nhu hôn cậu, chậm rãi mà tình thâm: “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…”
Hạ Nguyên bị hôn đến mức cả người nhũn ra, con ngươi long lanh ánh nước mang theo ủy khuất.
Giọng điệu Bùi Nam Thạch yếu ớt: “Đừng tức giận nữa, được không.”
Mỗi một chữ đều gãi đúng chỗ ngứa, đâm vào nơi dễ mềm lòng nhất của Hạ Nguyên.
Cậu mím môi, ngập ngừng nói: “Xem, xem biểu hiện của anh.”
Mặt mày Bùi Nam Thạch thả lỏng, tràn đầy sự sủng ái: “Bé ngoan của anh thật lương thiện, chồng rất yêu em.”
Hắn bế Hạ Nguyên ngồi trên sô pha, nhanh chóng cởi quần cậu ra.
“Làm, làm gì đó?” Hạ Nguyên kinh hoảng hỏi.
Bùi Nam Thạch ngước mắt: “Thể hiện thật tốt, tranh thủ giảm án.”
Sau đó trong tiếng hô kinh ngạc của Hạ Nguyên, hắn giao lưu với lỗ nhỏ.
Bùi Nam Thạch thật sự rất nỗ lực trong việc “Thể hiện thật tốt”, hắn hết liếm bướm rồi lại ngậm dương v*t cậu, hầu hạ đối phương vừa phun vừa bắn, cả người mềm nhũn, sướng đến độ không biết trời nam đất bắc mới bế người lên, xỏ xiên con *** hung tợn đã cứng sắp nổ của mình vào *** non ấm nóng, chịch vừa ác độc lại tàn nhẫn.
Người xấu vẫn là người xấu.
Hạ Nguyên bị nện khóc không ra hơi, người nói sẽ thể hiện thật tốt lại chẳng lưu tình chút nào, sau hồi bị phạt đánh mông vẫn dậu đổ bìm leo.
Vì thế Hạ Nguyên lại bắt đầu một hồi tức giận mới, cách nào dỗ vợ Bùi Nam Thạch cũng lôi ra hết, cuối cùng chỉ có thể bị đè nén ham muốn đồng ý ba ngày không đụng vào cậu mới đổi lại ánh mắt “sẽ xem xét” của Hạ Nguyên.