*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
47. Mặc váy bị chịch/ bị *** bò trên sàn nhà
Hạ Nguyên cảm thấy, Bùi Nam Thạch là một tên vô cùng khốn nạn. Hắn xác thật an phận không chạm vào cậu trong ba ngày, nhưng ngay khi đúng mười hai giờ ngày thứ ba, hắn liền lật người cậu lại lăn lộn nện cậu một cách triệt để, như thể tất cả sức lực đã tích lũy trong ba ngày trước đó giờ bùng nổ vào lúc này, hắn dùng đủ loại tư thế, mãi cho đến hừng đông mới kết thúc.
Để lại bóng ma trong lòng Hạ Nguyên đến nỗi nằm mơ cũng thấy bị chịch, hoa cúc nhỏ càng đau nhức hơn.
“Hu hu, em chịu thua, nhiều quá……” Hạ Nguyên rên rỉ vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, không chịu được khóc nức nở, “Chồng, chồng……”
Trong phòng thay đồ, phía trên Hạ Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉ cài cúc giữa, phần ngực lộ ra một nửa cùng cái bụng trắng nõn đều nhiễm màu hồng nhạt. Trước lớp áo ngực có hai mảng ẩm ướt, vừa đủ để núm vú hơi sưng đỏ thoát ẩn thoát hiện dưới mảng ướt.
Phần thân dưới mặc một chiếc váy kaki xếp ly, đôi chân mang một đôi tất trắng dài đến đầu gối, một chân rơi xuống đất, khó khăn cố gắng đứng vững trên đầu ngón chân, chân còn lại treo trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, lắc qua lắc lại vẽ ra vòng cung trong không trung.
Nửa trước váy buông xuống, che đi cảnh xuân ở phần thân dưới của Hạ Nguyên, nhưng nửa sau lại được nâng cao vén lên bên hông cậu, cặp mông trắng nõn mềm mại lộ ra bị ép chặt bởi cơ bụng của người đàn ông đàn nảy lên theo từng trận va chạm tựa như sóng nước nhộn nhạo.
Lúc hai thân thể tách ra, mơ hồ có thể thấy được con *** dữ tợn thô to của người đàn ông đang nong mở lỗ hậu của thiếu niên, mép thịt thịt mềm mại trở nên trong suốt, theo sự kích thích của người đàn ông, vũ khí giết người đưa vào trong đóa hoa cúc phì nhiêu rồi lại rút ra, cứ thế liên tục lặp lại động tác đó.
“Bé ngoan nói dối, hoa cúc của em cắn chồng chặt lắm, mỗi lần anh rút ra đi đều luyến tiếc hút vô trong, rõ ràng em n*ng sắp điên rồi.” Bùi Nam Thạch ghé sát vào lỗ tai cậu phả ra hơi thở nóng râm ran khiêu gợi, một tay tiến vào trong váy, sờ đến *** non đã sớm bị chịch mềm nhũn, hứng lấy nước sốt trong suốt xối xuống.
“Bé ngoan xem đi, chảy nhiều nước như vậy, dâm chết chồng mất.” Bùi Nam Thạch bôi dâm dịch trên tay lên miệng và mặt cậu, rồi quay đầu cậu lại liếm từng chút một, đôi mắt âm trầm đầy dục hỏa nhìn chằm chằm đối phương: “Trẻ con nói dối phải chịu phạt.”
Hắn bóp eo Hạ Nguyên, điên cuồng đưa đẩy.
“A a a —— không, không ——”
Hạ Nguyên ngẩng cổ chịu không nổi rên dâm, đôi tay chống trên mặt gương, để chống đỡ cho mình khỏi ngã xuống đất.
“Ư —— hu —— quá, quá nhanh, chậm một chút a ——”
Hạ Nguyên vừa khóc vừa xin tha.
Nhưng con cá chà bặc ác đột vẫn tiếp tục tách đường hầm sau nhỏ hẹp đến cực điểm, khi hắn di chuyển ra vào nhanh chóng, những đường gân gập ghềnh điên cuồng ủi qua điểm n*ng trong lỗ hậu, quy đầu cũng không ngừng chọc tuyến tiền liệt của cậu, từng đợt tê dại dữ dội không ngừng nghỉ nổ tung trong thân thể khiến cả người cậu mê muội.
Tiểu Nguyên cảm thấy toàn bộ phần thân dưới của mình vô cùng đau nhức, con quái vật của đôi bên vừa dài vừa thô, còn liều mạng thông đít cậu, rất nhiều lần cậu cảm giác hình như đã đỉnh đến dạ dày.
“Hu hu hu, đừng, chịch……”
Chịch chết cậu mất.
Hạ Nguyên khóc đến nước mắt nhòe đi, miệng như bị nhét vài cây gậy không khép lại được, nước bọt theo va chạm chảy dọc theo cằm rơi xuống.
Trên đó có vài vết nước, mồ hôi, nước miếng, dâm dịch, không rõ là ướt nhẹp vì thứ gì nữa.
Cái lỗ phía sau của đĩ nhỏ rõ ràng không phải là nơi để làm tình nhưng lại dâm dục đến nỗi liên tục xịt nước, phun đến mức *** hắn vừa ướt lại vừa ấm, vô cùng trơn trượt thuận tiện hắn ra sức chịch cậu.
Hắn nắm lấy cây gậy nhỏ cứng ngắc của Hạ Nguyên, vừa thong thả tuốt lộng vừa sắc tình thủ thỉ bên tai cậu nói: “Lỗ nhỏ của bé ngoan hút giỏi quá, muốn tinh dịch của chồng hả. Ách ha…… Bảo bối kẹp giỏi quá, để chồng chịch một lát rồi *** bé ngoan xịt nước đái nhé. Đừng nóng vội, sữa bò của chồng chỉ cho bé ngoan, chỉ cho mỗi bé ngoan thôi.”
Bùi Nam Thạch ** cực kỳ hung hãn, hệt như muốn nhét luôn hai hòn trứng dái vào đít Hạ Nguyên, động tác ở tay hắn cũng theo đó lên xuống càng lúc càng nhanh.
Lỗ đít bị chịch, dương v*t bị tuốt, sò hồng cũng chảy nước chảy ròng ròng, Hạ Nguyên cảm giác như đang nửa sống nửa chết trong vô vàn thú vui.
“A a, muốn, muốn chết, a a a……”
Giọng Hạ Nguyên đã khàn khàn, nhưng âm cuối lại quyến rũ mê người.
“Bé ngoan rên thật dễ nghe.” Bùi Nam Thạch ôm cằm ép cậu đối mặt với gương, trầm giọng dụ dỗ bên tai cậu: “Bé ngoan mở to mắt nhìn đi, xem biểu cảm dâm đãng lẳng lơ kìa, bị chồng chịch phê lắm đúng không, nhìn cho rõ vào xem chồng *** em xịt nước như thế nào.”
Đầu óc Hạ Nguyên nóng hừng hực giống như bị đặt vào lò nướng, ý thức mảnh hồ. Cậu theo bản năng mở to mắt, qua một tầng hơi nước mơ màng nhìn thấy gương mặt gợi dục của mình trong gương, tóc mướt mồ hôi, trên mặt đầy nước mắt, miệng vừa đỏ vừa sưng, đầu lưỡi non mềm thè ra một đoạn, giống như phụ nữ bị chịch sướng mất trí.
Mà bên cạnh cậu, Bùi Nam Thạch mang theo vẻ mặt si mê nhìn cậu, chợt ánh mắt của cả hai chạm nhau, cậu xấu hổ dùng sức nhắm chặt mắt, ngoại trừ rên dâm thì không thể nói được nửa câu phản bác.
“Bé ngoan thật đáng yêu.”
Bùi Nam Thạch đưa tai vào miệng liếm một cách say mê.
dương v*t nhỏ run rẩy trong tay người đàn ông xuất tinh, hoa cúc mềm nhún lại phun ra một trận đại hồng thủy, bên trong ruột dùng sức xoắn chặt. Bùi Nam Thạch cảm giác lỗ thịt của Hạ Nguyên co rút dữ dội, biết cậu đã tới cực điểm. Vì thế hắn cố tình ấn bàng quang của Hạ Nguyên, cảm giác trướng khó chịu làm Hạ Nguyên tưởng như đang kề bên bờ vực tử vong, trong lòng cảm thấy sợ hãi không chịu nổi.
“Không, đừng, a a ——”
Nước tiểu phun ra từ đầu khấc, một phần làm ướt chiếc váy ngắn, một phần bắn lên không trung theo đường parabol rồi dừng trên mặt gương, sau đó dọc theo mặt gương chảy xuống.
Bùi Nam Thạch bị kẹp huyệt Thái Dương đau nhói, hắn cắn chặt răng, nảy sinh ý định ác độc đỉnh sâu vài cái, sau đó rút *** n*ng vẫn dồi dào sinh lực của mình cắm vào *** dâm đang phụt nước trái cây gieo giống ào ạt.
“Ưm…… ưm……”
Sau khi Hạ Nguyên bị rót tinh thì mất ý thức chỉ có thể ưm ư, sau đó xụi lơ trong vòng tay của Bùi Nam Thạch rồi run rẩy.
Phóng thích xong, người đàn ông sảng khoái không thôi, tinh thần càng thêm hưng phấn. Bùi Nam Thạch quay đầu cậu lại tráo lưỡi dày đặc, đầu lưỡi chen vào khuôn miệng thơm thơ khuấy động khắp nơi, còn không quên hút lấy lưỡi mềm của cậu đưa vào miệng hắn, cho đến khi cậu quay đầu cự tuyệt vì hít thở không thông.
Hạ Nguyên hết sức, cả người mềm nhũn. Đầu óc hỗn độn, thở gấp phì phò.
Bùi Nam Thạch buông cậu ra, lập tức Hạ Nguyên như không xương trượt xuống, nhưng vừa chạm đất đã bị người đàn ông đỡ lấy eo, sau đó bắt Hạ Nguyên làm tư thế quỳ bò.
Hạ Nguyên quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt toàn là ủy khuất. Nhưng đổi lại chỉ có nụ cười tươi của với sự ham muốn dục vọng đáng sợ ẩn sau sự dịu dàng của người đàn ông.
Thanh gậy th*t như dùi cui nhanh chóng phồng to trong *** bót, từng vị trí non mềm bị cưỡng ép căng ra, đầu buồi khổng lồ cứ khảm vào hoa tâm như một miếng bọt biển ướt sũng bị bóp chặt, khiến chất lỏng dâm đãng ào ạt trào ra.
Bùi Nam Thạch rút bộ phận sinh dục thô cứng ra, khi chỉ chừa lại mỗi quy đầu liền hùng dũng tiến quân thúc vào, vòng eo Hạ Nguyên nháy mắt mềm nhũn muốn nhào xuống mặt đất.
“Ưm…… hu hu…… Không, bỏ……”
Hạ Nguyên khẽ rên rỉ, quay đầu nhìn hắn, đáng thương vô cùng: “Anh, anh vừa mới chịch rồi… Không thể tiếp tục nữa…”
Mới chịch gần một tiếng, cậu đã cao trào rất nhiều lần, bên trong trướng muốn chết.
Bùi Nam Thạch đè lên trên người cậu, Hạ Nguyên cảm giác như mình đang ở trong một cái kén bị hắn trói chặt, không thể cử động.
“Nãy em đã để nó nghỉ ngơi cả tiếng rồi mà.” Ý Bùi Nam Thạch chính là vừa nãy chỉ mới chịch mông nhỏ một tiếng chưa đụng vào bướm nhiều nước, hắn đỉnh eo hông, bắt đầu thong thả bơm đẩy vô hai tép sò mũm mĩm.
“Nhưng, nhưng ưm ư a……”
Hạ Nguyên tủi thân quá chừng, nghỉ ngơi khi nào chứ, lúc chịch mông nhỏ, ngón tay tay của hắn vẫn luôn trêu chọc bé bướm mà!
“*** n*ng của bé ngoan vừa khít vừa mềm, A…… mấy cái bọc thịt bên trong quấn chồng phê *** lắm.”
Cảm giác so với chạm vào lông thiên nga còn ảo dịu hơn, hệt như được ngâm trong suối nước nóng ẩm ướt dầm dề mà ấm áp, lại tựa như rong ruổi trong động tiêu hồn, từng mảnh linh hồn đều được an ủi, thoải mái đến dục tiên dục tử.
Bùi Nam Thạch dần dần đẩy nhanh tốc độ, lần sau so với lần trước càng hung mãnh bắt nạt đóa hoa mọng nước, như muốn dập phần thịt mềm bên trong vào trong nước.
“A ách……”
Hạ Nguyên bị ** mạnh đến mức hai tay không chống đỡ được, sắp quỳ rạp trên mặt đất, tư thế này khiến cho eo bụng hạ thấp, cặp mông đẫy đà nhếch lên, cảnh sắc eo nhỏ mông bự thoạt nhìn dâm mỹ cực kỳ.
Bùi Nam Thạch vén chiếc áo sơ mi nhăn nheo lên, để lộ bờ lưng trắng nõn không tì vết của Hạ Nguyên, bàn tay to lớn di chuyển trên lưng cậu, cảm nhận sự mềm mại tinh tế của da thịt.
“Bé ngoan thật xinh đẹp.”
Hắn si mê nói, rồi mút ra một dấu hôn trên đó như điểm đóa mai hồng trên nền tuyết trắng.
Hạ Nguyên chịu không nổi vừa khóc vừa kêu dâm, cậu dùng chút sức bò về phía trước, hy vọng có thể để thứ to lớn trong âm hộ đang đâm nhanh rút ra khỏi cơ thể mình.
Tốc độ của cậu rất chậm, rõ ràng có cảm giác đã bò rất lâu, nhưng vật đó lại không hề ngắn lại chút nào mà dường như càng ngày càng tiến sâu hơn.
Bùi Nam Thạch híp mắt, tùy ý để bé con bò về phía trước, chờ cậu bò ra được một đoạn ngắn thì đột ngột nắc háng về phía trước, xuyên vào khoang tử cung đang mềm mại.
“A a ——”
Hạ Nguyên nháy mắt cao trào, vòng eo kịch liệt run rẩy, bướm dâm phun ra nước ùng ục. Cậu quỳ rạp trên mặt đất, miệng mở lớn thở dốc, Bùi Nam Thạch vẫn không buông tha, tiếp tục tàn nhẫn cầy cấy khuấy động ra vào xoay *** trong *** cậu.
“Bỏ, bỏ đi, hu hu, trướng, muốn chết……”
Hạ Nguyên tiếp tục bò tới, nhưng chưa bò được bao lâu đã bị Bùi Nam Thạch kéo về hung hăng xỏ xuyên, vừa sâu vừa nặng, làm cậu cảm giác cái thứ đáng ghét đã xuyên qua khoang tử cung của mình, tiến vào nơi sâu hơn trong cơ thể.
“Bé ngoan dâm đãng quá, chảy thật nhiều nước, bụng bị căng bự rồi, lát nữa phải thít *** giữ chặt t*ng trùng của chồng đấy.”
Bùi Nam Thạch chạm vào cái bụng hơi phồng lên của Hạ Nguyên, bên trong chứa đầy sữa chuối mà hắn đã xuất ra trước đó cùng nước hoa quả khi Hạ Nguyên cao trào bị *** của hắn chặn lại.
Chờ Hạ Nguyên lại phun thêm một lần nữa, Bùi Nam Thạch mới bế cậu lên từ tư thế quỳ thành ngồi xoay lưng với hắn, vừa đóng cọc giã *** cậu vừa xoa nắn hột le đã đỏ au lòi ra khỏi mép thịt của cậu.
“Sướng không vợ, sướng không, ha, thít *** đi cưng, bắn cho em, chỉ bắn tinh cho em.”
Một cảm giác đau nhức và tê dại mãnh liệt ập đến, Hạ Nguyên cảm giác chính mình giống như bong bóng bị thổi căng, giây tiếp theo sẽ lập tức phát nổ.
“Không —— không —— ô ——”
Tiếng rên rỉ của Hạ Nguyên đứt đoạn, trong phút chốc, giống như bị kim đâm vào quả bóng bay, trong đầu cậu vang lên một tiếng nổ lớn, ý thức của cậu đột nhiên biến mất, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Bùi Nam Thạch nhìn người hoàn toàn ngu ngốc trong gương, trong lòng dâng trào sự hài lòng tột độ.
Hắn thủ sẵn tư thế lao người tới ** như điên cuồng mười mấy cú, rồi mạnh mẽ xuất tinh vào khoang tử cung chứa đầy nước dâm đãng.
Sau khi thỏa mãn, người đàn ông cảm thấy đặc biệt sảng khoái, bế người mềm nhũn lên, đi vào phòng tắm lau chùi, dưới ánh đèn sáng ngời, nhìn thấy hai đầu gối Hạ Nguyên đỏ bừng, hắn đau lòng hôn hôn, xem ra phải đổi thảm mềm hơn rồi.
Đêm đã tối, nhưng Bùi Nam Thạch lại không hề buồn ngủ chút nào, Hạ Nguyên nằm trong lòng hắn ngủ rất say, tiếng hít thở nhẹ cũng thật đáng yêu.
Bùi Nam Thạch chốc lát lại hôn cậu một chút, như thể mắc hội chứng thèm hôn.
Hắn nhìn dáng vẻ Hạ Nguyên ngoan ngoãn mềm mại, cảm thấy trái tim được lấp đầy tràn, dường như đời này hắn không còn mong cầu gì khác.