Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Chương 104: Đàm Dận, Anh Rẻ Bèo Luôn Á (H)



Sau đó mỗi lần Đàm Dận thân mật với cô, Biên Nhan đều có vẻ bất đắc dĩ. Lúc hôn môi cô cứ ngậm miệng, không cho anh chạm vào váy cô. Anh muốn cởi T-shirt, cô túm lấy áo không cho anh cởi.

Đàm Dận bỏ T-shirt đã cởi được một nửa xuống che cơ bụng lại, dằn cơn bực bội trừng cô.

Biên Nhan lại chỉ trích: “Anh đang ép mua buộc bán!”

Đàm Dận: “Em đừng quên là ai trả lương cho em.”

A a a!

Biên Nhan chỉ muốn khóc lóc om sòm đạp chân thôi: “Anh dám dùng cái này uy hϊế͙p͙ em! Anh trừ tiền lương tầm phào vậy thì hợp lý lắm sao?”

Đàm Dận kéo tay cô rồi cởi áo ra, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cường tráng áp sát vào cô: “Làm thoải mái, ba mươi nghìn lần 300 còn được.”

Vóc người này thật sự khiến người ta hôn mê, Biên Nhan đã lâu chưa gần nam sắc nên có hơi khó thở, còn có chút động lòng.

Nhưng người ta nổi tiếng rồi mà lại trở nên rẻ bèo vậy, cái này tin được sao?

Biên Nhan do dự không thôi: “Có thật không?”

Đàm Dận mỉm cười: “Thật.”

“Wow.” Biên Nhan hơi ngượng ngùng: “Đàm Dận, anh còn rẻ hơn mấy thiếu gia ở ngoài nữa đó nha.”

Nụ cười trêи môi anh tắt lịm: “Hở? Vậy anh phải thu 3000 mới được, không thể tuột giá quá đúng không?”

Biên Nhan lập tức hối hận không kịp: “Đợi đã, em không có ý đó... Ưm.”

Đàm Dận cảm thấy mình nên sớm bịt miệng cô lại mới đúng.

Cô bị anh ép ra sau, phần lưng trần đụng phải màn hình laptop. Biên Nhan hoảng sợ không dám cử động, sợ đè hư rồi bị bắt bồi thường nữa nên run rẩy nhắc nhở: “Máy tính...”

Trái lại Đàm Dận hôn lên tóc dài xõa tung trêи xương quai xanh của cô, một tay lần mò ra sau lưng cô khép máy tính lại, sau đó ôm người lùi về sau một chút, không để cô chỉ ngồi trêи bàn có nửa bên ʍôиɠ.

Biên Nhan cảm thấy sự lành lạnh của kim loại ở dưới ʍôиɠ: “Ngồi hư thì sao...”

Anh cởi áo ngực của cô ra, đôi thỏ trắng hoạt bát bị hoảng sợ khẽ đung đưa như sóng nước trông vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Đôi mắt của anh dừng ở đó, giọng nói ấm áp không quan tâm đến: “Kệ nó đi em.”



“Ưm...” Đầu nhũ xinh xắn bị anh vuốt ve xoa nắn đến tê rần, Biên Nhan không nhịn được phải rụt về phía sau.

Anh nói kệ thì kệ nó thôi...

Ngón tay Đàm Dận chậm rãi mò xuống váy cô, cách một tầng viền tơ mỏng trêu đùa nơi nhạy cảm ướt át của cô. Cơ thể Biên Nhan nhanh chóng co rút, gương mặt trông hơi đau đớn, cổ họng thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng kêu rêи mềm nhẹ.

Có lẽ cô cảm thấy tiếng kêu này quá xấu hổ, còn Đàm Dận cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô cúi đầu xuống, bả vai mảnh mai đỏ bừng đầy vẻ gợi tình.

Bây giờ không chịu nổi, cô từ từ ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng và nhỏ giọng xin anh: “... Có thể đừng làm được không?”

“Hửm?”

Chỗ đó của cô đã đỏ ngầu rồi...

Biên Nhan yếu ớt nói: “Em không muốn bị trừ.”

Đàm Dận không nói gì, chậm rãi vén lớp quần đã ướt đẫm đang dán chặt trêи huyệt mềm lên. Anh cúi đầu nhìn vào, đôi gò bồng mượt mà không phòng bị xuất hiện trước mắt, âm hạch bị nắn bóp trở nên hơi sưng lên, dưới sự kϊƈɦ thích của khí lạnh lổ nhỏ bên dưới nhút nhát khẽ đóng mở.

Anh nghĩ nếu cô vẫn dùng ngữ điệu và thái độ này nói chuyện với anh, có lẽ anh không dám gây ra một động tác thô lỗ nào, chứ đừng nói thô bạo đi vào.

Anh khoác một cánh tay khác của cô lên cổ mình, ngón tay êm ái xoa xoa miệng huyệt giúp cô thả lỏng. Thân hình và khung xương đẹp đẽ lạ thường của người đàn ông này khiến anh dù làm một hành động hạ lưu thế này cũng có vẻ ưu nhã và quý phái.

Biên Nhan dời mắt đi, sau đó ánh mắt như bị bỏng vì qυầи ɭót của Đàm Dận chỉ được cởi một nửa lộ ra nửa gậy thịt, quy đầu tím hồng đang rỉ ra chất mật dịch trong suốt, hình ảnh vô cùng mang tính tội ác.

“Sao lại kẹp chặt hơn thế này?” Anh cười khẽ, ranh mãnh và đa phần là vui sướиɠ: “Anh cũng không rút ngón tay ra được này.”

Biên Nhan hoảng hốt, vội vàng muốn thả lỏng bản thân nhả ngón tay của anh ra, nhưng càng muốn thả lỏng thì lại càng kẹp chặt. Cô cúi đầu nhìn tư thế hiện giờ của hai người mới nhận ra nó xấu hổ bao nhiêu, cơ thể cứng ngắc không thể cử động.

Đàm Dận cười càng tươi hơn, anh từ từ rút ngón tay ra. Trêи đầu ngón tay dính một sợi tơ bạc mỏng, kéo ra thật xa mới đứt.

Biên Nhan cũng nín cả thở.

Quả nhiên lâu không làm nên chỉ mới dạo đầu mà bên trong cô đã xoắn đến vậy rồi, nhìn thấy “Gậy to” này thì cô càng khao khát làm nước cứ chảy...

Anh vô ý thức chà chà hai ngón tay, nội tâm Biên Nhan gần như suy sụp chợt tóm lấy anh, khẩn khoản: “Anh làm nhanh lên một chút đi, trời sắp sáng rồi...”



Đàm Dận khẽ nhướng mày, nghe lời thả ƈôи ȶɦịt đang phấn chấn của mình ra.

“A...” Nhưng anh mới vừa đi vào, Biên Nhan đã run rẩy ôm chặt vai anh.

“Sao thế?” Âm thanh đó như rêи rỉ vì đau đớn, Đàm Dận cứng người, quan tâm ôm lấy lưng cô.

Biên Nhan cắn môi lắc đầu.

Cô không nói gì, tên đã lắp vào cung, Đàm Dận chỉ có thể đỡ ʍôиɠ cô đẩy vào từng chút một.

Lúc chưa vào hết, nước mắt Biên Nhan đã rơi xuống, ôm anh mà toàn thân phát run.

“Đau không?” Đàm Dận cau mày.

Biên Nhan lắc đầu, thấy anh hồi lâu không động đậy nên cô chỉ đành khẽ đong đưa ʍôиɠ của mình, cố tạo ra một chút ma sát.

Màn dạo đầu được Đàm Dận làm rất tốt, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân đều tập trung vào nơi đó, còn chưa bắt đầu mà đã cảm nhận được từng đợt nóng bỏng do gậy thịt tạo ra cho huyệt. Được lấp đầy, không ai có thể chịu đựng nổi cảm giác đó.

Đàm Dận để mặc cô chuyển động chốc lát, khi đến giới hạn nhẫn nại, anh kéo Biên Nhan đang quấn lấy anh ra, nhún người chạm vào nơi sâu nhất trong mật huyệt.

Biên Nhan mềm yếu “A” lên một tiếng, cơ thể lắc lư theo tiết tấu ra vào kịch liệt, bàn máy tính cũng không kham nổi vừa rung lắc vừa kêu cọt kẹt làm cô không hề có tí cảm giác an toàn nào. Muốn bám víu lên người của anh nhưng lại bị anh tàn nhẫn đè xuống, chỉ để lại cho cô một cánh tay đang vòng ngang eo cô.

“Hưm... Chờ đã, con chuột sắp rớt...”

Đàm Dận đưa tay tiếp được con chuột bị rơi xuống do chấn động.

Mấy phút sau, Biên Nhan vừa lo lắng vừa hoảng loạn chỉ chỉ bên phải: “Cốc nước...”

Đàm Dận dùng sức, cắn răng: “Em có thể tập trung một chút được không?”

Biên Nhan ưm một tiếng, ngón chân cuộn tròn lại, tủi thân nói: “Nhưng... Nhưng trong cốc có nước mà...”

Đàm Dận nhíu mày cầm cốc nước lên, nhìn hai bên một lát không thấy chỗ để nên quyết định ném vào thùng rác.

Biên Nhan dùng ánh mắt khó tả nhìn anh.

Không thể bế cô lên giường rồi tiếp tục được sao?