Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Chương 105: Mode Bá Tổng



Hôm sau, tâm trạng Đàm Dận rất tốt, dậy thật sớm đi mua bữa ăn sáng cho cô trợ lý nhỏ đã làm lụng vất vả của anh, còn có lòng tốt cho cô nghỉ nửa ngày nướng trêи giường, bằng lòng cho cô đi làm vào buổi trưa.

Biên Nhan u buồn nhìn anh, nem rán trong miệng nhất thời không còn thơm ngơn gì nữa.

Dù ai bị đè làm một đêm, chẳng những cơ thể và tiền bạc bị bóc lột cả đêm mà ban ngày còn phải nai lưng ra hầu hạ kẻ bóc lột mình, e là tâm trạng cũng sẽ không thoải mái gì cho cam.

Đàm Dận thấy bộ dáng tức xì khói này của cô thì buồn cười không thôi, rút khăn giấy ra lau miệng cho cô.

...

Qua buổi trưa, Đàm Dận phải chạy đến trụ sở công ty Sally ở thành phố lân cận để quay đại ngôn (*). Sau khi đến nơi đã là hai giờ chiều, chưa kịp uống một miếng nước đã được người ta mời vào phòng thay quần áo. Thay quần áo và hóa trang xong, bối cảnh và thiết bị trong rạp đã đâu vào đấy, anh đứng dưới trung tâm ánh đèn, nhân viên vây quanh rối rít tản ra.

(*) đại ngôn: Đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.

Sally là một nhãn hiệu quần áo nổi tiếng dành cho nam, đến nay cực ít làm marketing. Hãng này dựa vào sức hấp dẫn vượt trội để thu hút các ngôi sao và những người nổi tiếng trong giới kinh doanh chính trị ở khắp các quốc gia, đại diện cho phẩm chất ưu tú và nho nhã. Bên cạnh đó, Đàm Dận còn là người phát ngôn đầu não cho trang phục nam giới của Sally ở khu vực Trung Quốc.

Nguồn lực của anh ấy sau “Khối u ác tính” tốt kinh khủng, nếu là trước đây Biên Nhan sẽ chỉ nghĩ đơn giản là bộ phim và vẻ ngoài mang đến sự ảnh hưởng cho anh nhưng bây giờ cô sẽ không ngây thơ như lúc đó nữa. Hiển nhiên, tổng giám Lương Tập của Sally ở khu vực Trung Quốc có mối quan hệ cá nhân rất tốt với anh, thái độ giữa hai người rất thân quen, Đàm Dận cụp mắt xuống, thỉnh thoảng lơ đãng gật đầu một cái. Vả lại nhìn cách cư xử từ cung kính đến sợ hãi của những người khác với Lương Tập thì sẽ hiểu người này không dễ dây vào.

Còn dư lại một bộ quần áo cuối cùng.

Biên Nhan thở phào nhẹ nhõm, đứng qua một bên chờ nhϊế͙p͙ ảnh gia chụp xong.

Đang sững sờ nhìn người đàn ông mặc vest đầy nam tính trước tấm phản quang, Biên Nhan chợt cảm thấy là lạ, vừa nghiêng đầu thì cô phát hiện Lương Tập đứng ở vị trí cách xa vài mét, cười như không cười quan sát cô.

Biên Nhan bắt gặp ánh mắt của anh ta thì cả người bỗng hơi hoảng.

Lương Tập tao nhã bước tới, hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô thấp giọng trêu ghẹo: “Nghe nói trước kia cô từng là kim chủ của cậu ấy?”

Biên Nhan tỏ vẻ kinh hãi trong ánh mắt. Cái, cái chuyện bí mật thế này mà anh ta cũng biết?? Còn cố ý chạy tới chứng thực với cô nữa!



Mắt Lương Tập lộ ra tán thưởng: “Đáng tiếc khi đó tôi không ở trong nước, nếu không tôi thật sự muốn xem thử dáng điệu cậu ta ‘cúi đầu làm thϊế͙p͙’ trông như thế nào.”

Biên Nhan thầm bĩu môi, vậy anh ta phải thất vọng rồi, Đàm Dận chính là một con mèo chơi hệ chủ tử đấy. Trước kia khi cô làm kim chủ, ngày ngày không những phải hầu hạ anh ăn ngon ngủ kỹ, hận không thể đưa anh lên bàn thờ cung phụng, còn cô chịu hết mọi uất ức.

Bây giờ cũng vậy luôn, cô phải chịu hết tất cả uất ức.

Tuy nhiên thái độ của Lương Tập khiến cô yên tâm hơn. Khi cô nhớ lại không khỏi sụt sùi: “Ban đầu tôi phải tốn vài trăm vạn mới bao nuôi nổi anh ấy đấy.”

“Mấy trăm vạn?” Lương Tập cười nhạo: “Nếu bị người ta biết Đàm đại thiếu bán đứng bản thân chỉ bằng mấy trăm vạn, không biết sẽ có bao nhiêu người cười chết đây.”

Đàm đại thiếu, lần đầu tiên Biên Nhan nghe người ta gọi anh như vậy.

Cô thầm hừ một tiếng, tài giỏi vậy sao? Mấy trăm vạn cũng không vừa mắt, vậy là sỉ nhục anh rồi.

Còn chưa đợi cô hỏi thêm gì, bên Đàm Dận đã kết thúc, ánh mắt nhìn về phía cô với ý tứ rõ mồn một, cô chỉ đành vui vẻ đi tới.

Sally dựng riêng cho anh phòng hóa trang và thay đồ. Chụp liên tục mấy tiếng, thay mười mấy bộ quần áo, Đàm Dận ngồi trêи ghế trang điểm với vẻ mặt không khỏi mệt mỏi, nắm tay Biên Nhan ý bảo cô xoa bóp đầu giúp anh.

Biên Nhan còn đang tức anh vì đã gạt mình nhưng ngại có người khác bên cạnh nên cô không tiện từ chối.

Hôm nay vì phối hợp tạo hình, thợ trang điểm giúp anh chuẩn bị vài kiểu tóc giả khác nhau. Cô thích nhất kiểu tóc anh đang đội này, sợi tóc màu đen trước trán khẽ rũ xuống che lấy gương mặt khi anh cúi đầu trông vừa khiêm tốn vừa tuấn tú.

Quả nhiên cô nhìn gương mặt này thì không mạnh tay được, hận dễ sợ!

Đầu ngón tay của cô lành lạnh, sức lực vừa phải làm anh thư giãn. Đàm Dận từ từ mở mắt ra, nắm cổ tay cô kéo người từ ghế sau ra trước mặt: “Lát nữa Lương tổng giám của Sally mời chúng ta ăn cơm, em có hứng thú không?”

“Chúng ta?” Chắc chắn cũng bao gồm cả cô sao?

Dường như Đàm Dận nghĩ đây là chuyện đương nhiên: “Ừ.”



“Anh ta mời Đàm đại thiếu không là đủ rồi, tại sao phải mời một trợ lý nhỏ nhoi như em đi ăn vậy?” Biên Nhan khó hiểu.

Đàm Dận ôm eo cô, đôi mắt chứa ý cười: “Đàm đại thiếu?”

Biên Nhan nhận ra trong lúc vô tình mình đã ngồi lên đùi anh, cô hoảng sợ hồi hộp nhìn khắp nơi mới thấy trong phòng hóa trang đã không còn ai khác nữa.

Cô muốn xuống khỏi đùi anh nhưng eo thon đã bị cánh tay anh ôm chặt rồi nên không khỏi tức giận: “Anh làm gì thế? Đại thiếu phải có phong cách của đại thiếu chứ!”

“Lương Tập nói cho em nghe à? Cậu ta còn nói gì nữa hả?” Đàm Dận giữ chặt đôi chân của cô: “Đừng cử động, anh hết quần rồi đấy.”

Anh vừa nói thế, quả nhiên Biên Nhan không dám lộn xộn.

Cô bực bội liếc xéo anh: “Anh ta còn nói nhà em phá sản quá nhanh, chưa kịp nhìn thấy điệu bộ khó sống buồn cười kia của anh.”

Môi Đàm Dận như sắp giương lên, cô hạ thấp giọng: “Em còn khó sống hơn đó chứ.”

Nụ cười của Đàm Dận nhạt dần, kéo cô lại gần hôn lên vành tai cô: “Anh đang điều tra chuyện Tiết Ngôn, nếu thật sự do anh ta làm nhà họ Biên phá sản thì anh sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.”

Biên Nhan bình tĩnh nhìn anh, kìm lòng không đậu nói: “Anh mặc bộ này rồi còn nói thế, quá bá tổng luôn í.”

Đàm Dận: “...”

Thế nhưng không thể phủ nhận, vừa rồi quả thật trái tim của cô đập hơi nhanh, đến tận bây giờ còn vương vấn trong lồng ngực.

Quả nhiên phụ nữ không bao giờ kháng cự nổi bá tổng...

Biên Nhan dần dần phát hiện, Đàm Dận không chỉ làm có chừng ấy.

Khoảng hai tháng sau, Tống Thần lại liên lạc với cô, nhưng khác với lúc trước, giờ đây anh ta tỏ thái độ cầu khẩn, đa phần là luồn cúi hạ thấp mình: “Tôi và Hạ Tân đã giải tán rồi, cô ta cũng rút khỏi phòng làm việc, xin em bỏ qua cho tôi được không?”