Đại Việt Quỷ Vương

Chương 1: . Đoan Khánh hoàng đế.



Chương 1 .

Thông báo: Trên app bị lỗi mất dấu rất nhiều, nếu bạn là người đọc mới tác khuyến nghị bạn nên bắt đầu đọc ở vtruyen.com . Qua chương 170 lỗi mất dấu sẽ không còn nữa, bạn có thể quay lại đọc trên app. Tác xin cảm ơn !

Đêm đông lạnh lẽo, dân chúng thủ đô đổ ra đường trong những bộ quần áo đẹp đẽ đi ăn, đi chơi. Hôm nay là đêm giáng sinh, vốn là một ngày lễ công giáo đã được du nhập vào Việt Nam từ lâu. Trong ngày này mọi người theo đạo hay không theo đạo, đều đổ ra đường đi tới những địa điểm nổi tiếng vui chơi . Có thể kể đến như phố đi bộ Hồ Gươm, Nhà Thờ Lớn, Nhà Thờ Thái Hà đều chật kín người trong đêm nay. Cũng có những người coi đây như một dịp tụ tập bạn bè, gia đình tổ chức ăn uống. Không khí Hà Nội đêm nay tràn đầy vui vẻ náo nhiệt.

Trong dòng người xe tấp nập đi lại trên đường, một người đàn ông trong trang phục nhếch nhác chạy chiếc Wave alpha cũ màu xanh dừng lại giữa cầu Nhật Tân . Tên hắn là Lê Trọng Tấn, một kẻ thất bại toàn diện trong cuộc đời. Nhân sinh của hắn tràn đầy đau khổ, bi thương. Nỗi đau trong lòng đẩy hắn chìm vào sự tuyệt vọng cùng cực . Đã nhiều lần hắn muốn c·hết nhưng rồi lại không đủ can đảm tự xuống tay với chính mình.

Nhìn dòng người ai cũng vui vẻ hạnh phúc trong ngày lễ giáng sinh bên bạn bè người thân, hắn không kìm được nước mắt chảy ra. Ký ức về gia đình hiện lên trong tâm trí hắn, hắn nhớ về những người thân của mình. Cha mẹ, em gái của hắn đã bỏ hắn lại mà đi trong một vụ chìm phà năm hắn mười lăm tuổi. Tám năm trước hắn gặp gỡ người con gái tên Quỳnh . Cả hai xây dựng gia đình nhỏ và có với nhau hai bé gái đáng yêu . Hắn ngỡ rằng ông trời cuối cùng cũng an bài cho hắn một cái kết viên mãn thì biến cố lại xảy ra. Nửa năm trước vợ hắn trên đường đón con về gặp t·ai n·ạn giao thông . Khi hắn vội vã tới bệnh viện thì nhận được tin tức cả ba mẹ con đều không qua khỏi.

Cầu Nhật Tân lộng gió, hắn dừng xe lấy từ trong cốp ra chai vodka đang uống dở bắt đầu nốc từng ngụm từng ngụm lớn, đây đã là chai thứ tư trong tối nay. Sau khi uống cạn, hắn đặt một tay lên thành cầu một tay khác rút điện thoại ra xem. Không cuộc gọi nhỡ, không tin nhắn tới, không có thông báo nào trên mạng xã hội, email công việc cũng không . Đồng hồ hiện lên 23 giờ 59 phút, một ngày mới sắp bắt đầu. Hắn bắt đầu lẫm bẩm : " cha mẹ, em gái con thật sự rất nhớ mọi người, mọi người dưới đó có nhớ con không? Quỳnh à, anh rất yêu em, anh nhớ em và con thật nhiều . Em có nhớ anh không ? Các con của bố có nhớ bố không? Mọi người đợi một chút, con tới tìm bố mẹ đây, chồng đến bên vợ và các con đây . Chúng ta cùng đoàn tụ, sống vui vẻ mãi mãi ở thế giới bên kia nhé". Nói xong hắn hai tay nắm thành cầu bật hết sức một cái rơi xuống dòng sông Hồng đi tìm gia đình của mình.

Người đi đường bỗng chốc dừng lại, mọi người quá bất ngờ nên không ai kịp can ngăn. Trong sự hỗn loạn vang lên từng giọng nói : " chuyện gì vậy ?" "Có người nhảy cầu à?" "Biển số xe là bao nhiêu, mai còn đánh con lô." " Ai có số công an quận Tây Hồ gọi báo án đi." " Ai biết người nhảy tên gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi không ?" " ai quen biết, gọi báo người nhà họ cái " . " Chụp biển số xe đăng lên mạng tìm người nhà đến nhận đi." " Thật là chắc lại lô đề, cờ bạc, bóng bánh, tài xỉu vỡ nợ không dám báo nhà nên báo đời luôn đây mà." " Khổ cho bố mẹ ở nhà đâu biết con mình như vậy" .v.v...

****

Tháng 12 âm lịch năm Giáp Tý ( 1504 ) Thái Trinh đế băng hà ở điện Hoàng Cực hưởng thọ 17 tuổi, miếu hiệu Túc Tông . Chỉ trong vòng một năm Đại Việt trải qua hai lần q·uốc t·ang hoàng đế ( Hiến Tông mất vào tháng 5 âm lịch 1504 ) . Triều đình Đại Việt phi thường rối ren về mọi mặt.

Dựa theo di mệnh của Thái Trinh đế, Lê Quảng Độ tả đô đốc trung quân phủ, Lê Năng Nhượng tông nhân lệnh cùng bách quan văn võ tới điện Hưng Minh đón người con thứ hai của vua Hiến Tông, tên là Tấn vào cung lên ngôi vua. Hạ chiếu đại xá, đổi niên hiệu, lấy sang năm là năm Đoan Khánh thứ nhất.

Hoàng thành, điện Kính Thiên, tân đế ngồi trên ghế rồng, bách quan văn võ đứng chỉnh tề ở phía dưới thương định chính sự.

Lễ bộ thượng thư Đàm Văn Lễ trước tiên tấu : " bẩm bệ hạ, đại tang tiên đế lễ nghi ra sao mong bệ hạ dụ chỉ ."



" Tiên đế để lại di mệnh t·ang l·ễ tuân theo cổ lễ . Lễ bộ cứ theo đó mà làm, trẫm không thêm điều gì." - nhà vua nói .

"Thần tuân mệnh " - Đàm thượng thư lĩnh mệnh . Bề ngoài lão cung kính nhưng trong lòng thầm khinh thường, tân đế không có chính kiến chỉ biết tuân theo tiên đế, một chữ cũng không thêm. Lão thấy đây là biểu hiện vô năng, mềm yếu của vị tân hoàng trẻ tuổi này.

Đúng lúc này nội quan tổng quản Nguyễn Nhữ Vi lại gần nhà vua khẽ bẩm báo : " bẩm bệ hạ, Túc Vệ Quân Vệ Uý Lê Bao có sai người đem đến cấp báo, người đang đứng chờ ngoài điện, bệ hạ gặp hay không gặp ".

Nhà vua nghe vậy thì biết đã xảy ra chuyện lớn, liền nói : " đương nhiên là gặp, mau cho người vào đi."



Kim Đao ti thống lĩnh Lê Lương mặt đầy lo lắng vội vã đi vào nội điện. Hắn quỳ một chân hành quân lễ : "Bệ Hạ, việc lớn không tốt, Đoan Môn cấp báo."

Nhà vua nhìn sắc mặt Lê Lương rất xấu, trên trán còn lấm tấm mồ hôi chưa khô, liền biết hắn đã chạy rất gấp. Ngài giơ tay nói : " ngươi nói đi, chuyện gì khiến ngươi hoảng sợ như vậy ?"

Lê thống lĩnh hít nhẹ một hơi bắt đầu nói : "bẩm bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu về cung rồi, Lữ Côi Vương cùng về với người . Hiện tại đang kêu gọi mở cửa ở ngoài Đoan Môn, Vệ Uý không dám tự ý để Thái Hậu và Vương gia nhập cung nên sai thần đến bẩm báo . Mong bệ hạ quyết đoán việc này."

Nhà vua nói : "Hoàng Tổ Mẫu và Hoàng Thúc muốn về cung thì về. Có gì đâu mà ngươi có vẻ gấp gáp, ăn nói thì ấp a ấp úng vậy ?"

Lê thống lĩnh đáp : "bẩm bệ hạ, Vương gia dẫn theo khoảng hai ngàn binh sĩ đi theo hộ giá Thái Hoàng Thái Hậu . Vậy nên Vệ Uý không dám tự quyết, sai thần đến đây xin chỉ lệnh của bệ hạ . "



"Cái gì ? Hai ngàn binh sĩ, đây là muốn làm gì ? Các ái khanh các ngươi nói trẫm nên làm sao bây giờ ?" Nhà vua sắc mặt biến đổi, giọng nói có chút khẩn trương lên .

Tả đô đốc trung quân phủ Lê Quảng Độ bước ra chắp tay nói : " bẩm bệ hạ, đây rõ ràng là Lữ Côi Vương muốn phát động cung biến. Thần đề nghị đóng chặt các cửa cung, lập tức triệu đại quân đến dẹp loạn ."

Lễ bộ thượng thư Đàm Văn Lễ đi ra nói : " bẩm bệ hạ, thần không đồng ý với ý kiến của Lê Đô Đốc. Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không chấp nhận để Lữ Côi Vương làm ra chuyện đại nghịch như vậy. Thần đề nghị mở ra cửa cung, nghênh đón Thái Hậu cùng Vương gia vào chầu nghị sự ."

Lê Quảng Độ giận dữ nói : " Đàm thượng thư, ngài muốn hại bệ hạ sao ? Mở ra cửa cung chẳng khác nào dẫn sói vào nhà. Trong hoàng thành chỉ có một ngàn túc vệ quân túc trực, bây giờ chỉ có dựa vào cổng cung thành thủ vững mới là đúng đắn. Bệ hạ, thần xin bệ hạ ra lệnh cho điều đại bộ phận túc vệ quân tới Đoan Môn thủ vững, ngoài ra phát chỉ triệu tập Kim Ngô Vệ và các ty hiệu lực khác mau chóng bao vây tiêu diệt phản quân."

Đàm Văn Lễ :" Bệ hạ, không thể dùng binh nếu không sẽ gây ra chiến loạn, Thái Hoàng Thái Hậu an nguy không được đảm bảo. Thần cho rằng nên mở ra cửa cung, nghênh đón Thái Hoàng Thái Hậu ."

Bách quan trọng điện xì xào bàn tán nhiều người lo sợ bất an. Tân đế Lê Tấn lông mày nhíu chặt quay sang hỏi Trưởng thượng thư Bùi Xương Trạch : " Bùi ái khanh, khanh là người đứng đầu bách quan, khanh nói xem trẫm nên nghe ai bây giờ."

Bùi Xương Trạch đáp lời : " bẩm bệ hạ thần cho rằng lời của Lê đô đốc và Đàm thượng thư đều có lý. Bệ hạ có thể đưa ra biện pháp dung hoà ý kiến của hai người bọn họ."

Nhà vua nghe vậy ngẫm nghĩ đôi chút liền ra lệnh : "Lê đô đốc, trẫm lệnh ngươi tiếp quản phòng thủ hoàng thành, tất cả túc vệ quân trong cung đều nghe ngươi điều phối."

Lê Quảng Độ đáp lời : "thần tuân mệnh." Nói xong lập tức dẫn theo Lê thống lĩnh lập tức rời đi.

Nhà vua tiếp tục nói : "Đàm ái khanh, trẫm lệnh ngươi từ trên tường hoàng thành ngồi võng hạ xuất Đoan Môn, truyền khẩu dụ của trẫm: Lệnh Lữ Côi Vương lập tức rút binh ra khỏi kinh thành. Thời hạn một canh giờ hoàn thành . Đến hạn chưa xong thì trẫm xem là ngươi muốn g·iết vua soán vị. Đến lúc đừng trách trẫm ra tay độc ác." Dừng một chút nhà vua hỏi :" Khanh nhớ rõ lời trẫm chưa?"

Đàm Văn Lễ chắp tay :" bẩm bệ hạ, thần đã nhớ rõ, thần xin tuân mệnh đi làm " . Nói xong lão quay người rời đi. Trong lòng thầm xem thường. Lão cho rằng tân đế mềm yếu không dám trực tiếp trấn áp Lữ Côi Vương.

"Nguyễn Ái Khanh ngươi là Binh bộ thượng thư, trẫm lệnh ngươi lập tức xuất cung truyền lệnh trẫm cho các vệ, các hiệu quân lập tức điểm binh chuẩn bị chiến đấu. Sau một canh giờ mà hai ngàn binh sĩ của Lữ Côi Vương chưa rút khỏi kinh thành thì khanh lập tức điều binh trấn áp bọn họ cho trẫm . "



Nguyễn Quang Mỹ thượng thư Binh bộ đứng ra chắp tay nói : "bẩm bệ hạ, thần xin được tuân mệnh. Quyết không phụ bệ hạ tín nhiệm." Lão lĩnh mệnh lập tức đi ngay.

Sau khi ba người lĩnh mệnh rời đi nhà vua mới thở ra một hơi. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột trong lúc nguy cấp hắn chỉ có thể ứng đối như vậy. Nghĩ nghĩ một chút hắn lại ra tiếp đạo mệnh lệnh.

"Tông nhân lệnh, trẫm lệnh khanh tới lập tức tới Đoan Môn chờ đợi. Nếu binh sĩ của Lữ Côi Vương rút đi, khanh lập tức mời Thái Hoàng Thái Hậu và Lữ Côi Vương tiến cung tới đây nghị sự . Nếu binh sĩ của Lữ Côi Vương không có rút đi thì khanh chờ Nguyễn ái khanh mang binh trấn áp . Lúc đó khanh hãy truyền lệnh của trẫm, phải bắt sống Lữ Côi Vương cùng bảo đảm Thái Hoàng Thái Hậu an toàn tính mạng ."

Lê Năng Nhượng bước ra chắp tay :"Thần xin tuân mệnh." Nói xong lão từ từ rời điện Kính Thiên đi tới Đoan Môn.

"Không có lệnh của trẫm những người còn lại không ai được rời điện . Các ái khanh chậm rãi cũng trẫm đợi ở đây đi." Nhà vua lo lắng có người tìm cớ rời đi báo tin ra bên ngoài nên hạ lệnh cấm di chuyển .

***

Bên ngoài Đoan Môn, Lữ Côi Vương cưỡi trên con ngựa lớn, đứng bên cạnh Loan giá của Thái Hoàng Thái Hậu.

Lữ Côi Vương tên húy là Lê Bình, năm nay 42 tuổi, hắn là con út của của Cung Vương Lê Khắc Xương, anh trai vua Thánh Tông. Sau khi Cung Vương bị Thánh Tông hạ lệnh giam giữ đến c·hết, vì áy náy trong lòng mà Thánh Tông đem Lê Bình vào cung nuôi dưỡng . Nhìn từ bề ngoài thì vương cao khoảng gần sáu thước ( khoảng 1,8m ) dáng người cao lớn uy nghi. Gương mặt ngài toát lên nghiêm nghị của người đàn ông trưởng thành, đôi mắt hiện lên vẻ trí tuệ . Ngài mặc bộ sắc phục vương gia tiêu chuẩn, cưỡi trên mình một con chiến mã cao lớn có nguồn gốc từ xứ ả rập tây á . Đây là quà Thánh Tông tặng vương nhân dịp sinh nhật mười hai năm trước.

Trong Loan giá đang ngồi là Thái Hoàng Thái Hậu tên húy là Nguyễn Thị Hằng, năm nay tuổi đã ngoài sáu mươi . Bà vốn là con gái Trịnh Quốc Công Nguyễn Đức Trung. Khi vua Thánh Tông lên ngôi bà được đưa vào cung hầu hạ ngài. Tiếp đó bà sinh hạ Thái tử ( tức vua Hiến Tông ) và được vua Thánh Tông phong làm Quý Phi . Khi vua Hiến Tông ( Cảnh Thống đế ) lên ngôi đã suy tôn bà làm Huy Gia Thái Hậu, mời vào ở Trường Lạc Cung ( người đời sau còn gọi bà là Trường Lạc Hoàng Thái Hậu) . Mấy tháng trước Túc Tông lên ngôi, bà trở thành Đại Việt Thái Hoàng Thái Hậu.

Lữ Côi Vương ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn Huy Gia Thái Hậu đang ngồi trên Loan giá chắp tay nói : "bốn cổng hoàng thành đều đóng kín, nhi thần cho rằng trong cung đã xảy ra nội loạn. Tình thế có biến cần làm ra quyết đoán, xin mẫu hậu cho phép hoàng nhi dẫn quân công vào trong cung, nhanh chóng bình loạn."

Huy Gia Thái Hậu nhíu chặt lông mày, bà không biết trong cung tình hình thế nào nên không dám đồng ý . Buổi sáng bà nghe

tên hoạn quan Nguyễn Nhữ Vi hiến kế nên ra khỏi thành đón Lữ Côi Vương vào cung, buổi trưa quay về thì hoàng thành bốn cửa đều đóng chặt không cho bà vào. Bây giờ lòng bà nóng như lửa đốt, không biết trong hoàng cũng đã xảy ra chuyện gì.