*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu tử này, chẳng lẽ không biết Trần Khắc là ai sao? Lại còn có tâm tình ăn cơm!”
Nếu ta là hắn, đã sớm chạy rồi!
"Với thế lực của Huân Nhiên công chúa ở Đế Kinh, tiểu tử này sợ là không thể sống sót ra khỏi Đế Kinh rồi!"
"..."
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Nhưng, Lâm Hiên lại vẫn như là không có chuyện gì, thản nhiên tiếp tục ăn cơm cùng hai cô gái.
Giống như, những gì đã xảy ra ở đây, một chút cũng không có liên quan gì tới hắn.
“Là ai dám ở chỗ của ta gây sự?”
Lúc này, một giọng nữ uy nghiêm vang lên.
Sau đó, một người phụ nữ quyến rũ mặc một chiếc lông chồn ở phần trên cơ thể, bên dưới lại không có bất kỳ vật che chắn nào, đôi chân dài miên man xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Là bà chủ Vọng Giang lâu, Lâu Mãn Nguyệt!
Bà chủ Vọng Giang Lâu cũng được coi là một đại nhân vật.
Chính là một quý tộc nổi danh ở Đế Kinh. Dung nhan của nàng tuyệt mỹ, phong hoa tuyệt đại.
Nhưng, hết lần này tới lần khác đều không gần nam sắc.
Toàn bộ Đế Kinh, có không ít người theo đuổi, nhưng lại không có một người có thể chiếm được trái tim của mỹ nhân.
Bất quá, mặc dù không có một nam nhân nào có thể lên giường của nàng. Nhưng những nam nhân kia vẫn theo đuổi nồng nhiệt.
Truyền kỳ nhất chính là, mấy chục năm trước, Vọng Giang Lâu đã mở ở chỗ này.
Qua mấy chục năm, vẫn là bộ dáng này, như là một chút cũng không thay đổi.
Bà chủ của Vọng Giang lâu này, cũng là như thế.
Dường như thời gian không thể để lại dấu vết trên cơ thể nàng!
Khi Lâu Mãn Nguyệt xuất hiện, ánh mắt của mọi người không khỏi đổ dồn vào cô. Tất cả đều bị thu hút bởi bà chủ huyền thoại này.
Có thể nói, một nửa số thực khách của Vọng Giang lâu này, là bị món ăn đặc trưng của Vọng Giang Lâu hấp dẫn mà tới.
Mà một nửa còn lại, chính là bị bà chủ phong hoa tuyệt đại này thu hút!
Lâu Mãn Nguyệt tuy rằng không có bối cảnh gì, nhưng chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, liền có thể gọi tới hơn phân nửa nhân vật khủng bố của Đế Kinh.
Bởi vậy, cho dù là một số tai to mặt lớn ở Đế Kinh, cũng không dám ở Vọng Giang lâu này gây sự.
Ánh mắt Lâm Hiên cũng đánh giá vị bà chủ tuyệt sắc này.
Trong lòng nhịn không được tán thưởng. Ánh mắt của Sát Đế sư phụ quả là cực tốt.
Lâm Hiên đã từng gặp qua nữ nhân này.
Đương nhiên, không phải thật sự đã gặp qua, mà là trên một bức chân dung trong bộ sưu tập của Sát Đế.
Bức chân dung vẽ một người phụ nữ mặc áo choàng, đứng trên mũi thuyền, đi dạo một mình trên sông.
‘Hàn Giang Cô Ảnh Thiên Sơn Tuyết,
Phong Hoa Tuyệt Đại Lâu Mãn Nguyệt!’
Trên bức chân dung, có hai câu thơ này.
Lúc đó, chỉ nhìn vào bức chân dung thôi hắn cũng đã rất kinh ngạc rồi.
Lâm Hiên còn tưởng rằng người như vậy đã sớm qua đời, không thì cũng đã tàn phai theo năm tháng.
Bởi vì, bức họa của Sát Đế, ít nhất cũng đã có mấy chục năm. Mực trên bề mặt bức họa cũng đã mòn đi.
Nhân vật chính trong bức chân dung, cho dù không chết, cũng có thể đã bảy, tám mươi tuổi.