Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 301



Sư phụ nói nếu hắn có cơ hội, nhất định phải đến thưởng thức món ăn đặc trưng của Vọng Giang Lâu một chút.  

Lại càng phải liếc mắt nhìn bà chủ Vọng Giang Lâu này một cái!  

Hôm nay Lâm Hiên tới, cũng đã thật sự nhìn thấy người trong tranh. Không khỏi bị dung nhan tuyệt mỹ làm cho rung động.  

Đương nhiên, càng chấn động Lâm Hiên là dung nhan này không hề già đi.  

Thấy Lâu Mãn Nguyệt đến, một nhân viên phục vụ vội vàng đi tới trước mặt Lâu Mãn Nguyệt, đem mọi chuyện xảy ra nói lại cho Lâu Mãn Nguyệt.  

Nghe xong sự việc, đôi mắt đẹp của Lâu Mãn Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt sưng đỏ của quận chúa, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên.  

Lông mày hơi nhíu lại.  

Mà Huân Nhiên quận chúa nhìn thấy bà chủ huyền thoại xuất hiện. Lập tức khóc rống lên tố cáo tội trạng của Lâm Hiên. Muốn để bà chủ phải ra mặt vì cô ấy.  

“Hàn Giang Cô Ảnh Thiên Sơn Tuyết, Phong Hoa Tuyệt Đại Lâu Mãn Nguyệt!”  

Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt gần như không có gì khác biệt với trong tranh, nhịn không được mà đọc hai dòng thơ trong tranh.  

Lâu Mãn Nguyệt thực sự xứng đáng với mấy chữ ‘Phong Hoa Tuyệt Đại’ này.  

Lâu Mãn Nguyệt đang chuẩn bị mở miệng, thân thể lại bỗng dưng run lên. Nàng mạnh mẽ vọt tới trước mặt Lâm Hiên.  

Khiến cho Lâm Hiên còn tưởng rằng nàng muốn công kích hắn.  

Thế nhưng, từ trên người người phụ nữ này, Lâm Hiên cũng không có nhìn thấy bất luận cái gì công kích.  

Cuối cùng, cũng không có công kích gì xảy ra.  

Lâu Mãn Nguyệt bắt lấy cổ tay Lâm Hiên, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hiên, sau đó run rẩy hỏi:   

"Ngươi, ngươi vừa mới đọc cái gì? Có thể không thể đọc nó một lần nữa không?"  

“Tôi đọc chính là Hàn Giang Cô Ảnh Thiên Sơn Tuyết, Phong Hoa Tuyệt Đại Lâu Mãn Nguyệt!” Lâm Hiên nói.  

"Ngươi, làm sao ngươi biết hai câu thơ này?" Lâu Mãn Nguyệt trông rất kích động.  

"Cái này, ta nhìn thấy từ tranh chân dung của sư phụ ta." Lâm Hiên trả lời.  

“Sư phụ ngươi? Hắn ta thế nào rồi?” Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Lâu Mãn Nguyệt lóe lên tia trong suốt lấp lánh.  

Nhìn thấy biểu cảm này của Lâu Mãn Nguyệt, Lâm Hiên lập tức hiểu được Lâu Mãn Nguyệt này có lẽ cùng với sư phụ anh đã có một đoạn quá khứ.  

Nói không chừng, Lâu Mãn Nguyệt này là tiểu thiếp của Sát Đế.  

Nhưng, vì cái gì mà Sát Đế cam nguyện một mình sống ở trên núi, cũng không trở về tìm bà chủ phong hoa tuyệt đại này chứ?  

“Sư phụ ta rất tốt.” Lâm Hiên gật đầu.  

"Vậy, hắn có nhắc tới ta không?" Lâu Mãn Nguyệt chờ mong hỏi.  

“Cái này… thì lại không có.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.  

Nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Lâu Mãn Nguyệt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, buông bàn tay đang nắm cổ tay Lâm Hiên ra.  

Sau đó, xoay người rời đi.  

Ngay tại khoảnh khắc nàng xoay người, Lâm Hiên rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt của nàng lấp lánh trong suốt.  

“Nhưng mà… lúc sư phụ không có việc gì thì liền lấy tranh vẽ của ngươi ra xem. Chắc cũng xem mấy chục năm rồi, bức tranh cũng đều đã mòn đến trụi lủi.” Lâm Hiên chợt nói thêm.  

Xoẹt!  

Lâm Hiên vừa nói xong, thân thể Lâu Mãn Nguyệt đã xuất hiện trước mặt anh một lần nữa.  

Tốc độ nhanh đến kinh người. Gần như là dịch chuyển tức thời.  

Lâm Hiên sửng sốt.  

Hiển nhiên, bà chủ mỹ nữ này không chỉ đơn giản là phong hoa tuyệt đại. Giá trị vũ lực của nàng cũng tương đối kh ủng bố.