Vì không có điện thoại di động nên những đứa trẻ ngây thơ chưa từng bị Internet làm ô nhiễm, nhìn lướt qua dòng chữ trên điện thoại di động nhưng thật ra không hiểu lắm nên chỉ “ừm” một tiếng không rõ để tỏ ra mình đã hiểu.
Phản ứng bình tĩnh như vậy khiến cho đàn chị thầm chú ý cậu vui vẻ cười, giật lấy điện thoại trong tay Quý Hạo, ném cho Trương Tiến, tức giận nói: “Đừng có dạy bậy.”
Trong suy nghĩ của mọi người, Quý Hạo là tên xấu xa, cho dù hắn có trở nên nghèo khó, thì thuộc tính của một bé hư cũng không thay đổi, nhưng hiện tại hắn đã trở thành một bé hư không có giáo dục.
Nguyễn Minh Trì thì thôi, không biết lễ phép, quái gở, nhưng biết khiêm tốn, quan trọng nhất tuổi còn quá nhỏ như một tờ giấy trắng, khiến người ta không đành lòng thêm quá nhiều màu sắc vào đó.
Nhưng Quý Hạo được lòng mọi người hơn Nguyễn Minh Trì.
Đàn chị dạy bảo xong bèn chuyển sang: “Nhóc Hạo, nhóc đứng lên. Đến bên cạnh thằng nhóc kia, để cho nó banh mắt ra hiểu cái gì gọi là vẻ đẹp vô song, cho nó nếm mùi cay cú, chiều nay nó khiến chị bây tức chết, nếu không có nhóc kéo Xảo Xảo đi thì chị bây tí nữa động thủ, cái dáng như gấu đó hệt như sói mắt trắng, còn không biết ngượng gọi là ‘em trai quốc dân’, chỗ chị còn có anh trai với em trai đây, chị còn chưa nói mà nó vênh váo cái mẹ gì?”
Quý Hạo vươn tay sờ mũi cười, không trả lời.
Nếu thật sự nghe lời chạy tới đọ sắc, đó mới gọi là tên đần.
“Đi.” Trương Tiến đặt đũa xuống, rầu rĩ mở miệng.
Xế chiều hôm đó Dư Vũ đã lên máy bay trở về, trong đội còn có rất nhiều đứa nhỏ phải có người hướng dẫn huấn luyện nên ông không thể ở lại. Cho nên công việc dẫn nhóm giao cho người lớn tuổi nhất là Trương Tiến.
Trương Tiến lớn tuổi, dáng dấp cũng cao to cường tráng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ không giống một vận động viên bơi lội mà như võ sĩ quyền anh hơn, hạng mục chính của anh ta là bơi bướm, nên cơ bắp chi trên rất dày, ống tay áo phông XXL ôm chặt lấy bắp tay, nhìn như sắp bung ra bất cứ lúc nào.
Anh ta vừa di chuyển, tất cả thành viên của đội tỉnh S đều di chuyển, trên đường đi mọi người phát hiện mình đang đi về hướng của Khuông Uy Triết.
Khuông Uy Triết vào nhà hàng được ba phút, còn đứng ở nơi bắt mắt nhất nói chuyện phiếm với mọi người, có hai cô gái nhìn không giống vận động viên, tuổi cũng không lớn, trang điểm xinh đẹp đứng bên cạnh Khuông Uy Triết, cười xinh đẹp.
Trương Tiến đi đến trước mặt cậu ta rồi đi ngang qua, nhưng không biết anh ta đã làm gì mà nụ cười của Khuông Uy Triết lập tức biến mất, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Trương Tiến cho đến khi anh ta đi mất.
“Đội tỉnh S có chuyện gì à?” Quý Hạo vừa định ra khỏi cửa thì nghe thấy Khuông Uy Triết hỏi người bên cạnh: “Thôi Dung không đến?”
Quý Hạo ra khỏi nhà hàng, đi xa cũng không biết người khác trả lời cậu ta thế nào, nhưng khỏi phải nghi ngờ, hắn thay thế Thôi Dung tới đây thì sớm muộn gì cũng đụng phải Khuông Uy Triết.
Ngày hôm sau, 8 giờ sáng.
Tổng cộng có tám mươi hai vận động viên từ “đội huấn luyện trẻ” tập trung tại sảnh của khách sạn, sau đó đi bộ đến trung tâm huấn luyện gặp tổng huấn luyện ở cửa, lãnh đạo phát biểu, chụp ảnh, tiếp theo tham quan Trung tâm huấn luyện quốc gia, trở lại bể bơi vào khoảng chín giờ, thay đồ bơi, làm quen với nước.
Nhân viên hiệp hội bơi lội quốc gia vẫn liên tục đi theo bên người chụp ảnh, chờ các đội viên thay đồ bơi đứng bên cạnh xếp hàng xuống nước, anh chuyên nghiệp quỳ một gối xuống đất “tách tách tách” chụp, ngay cả bọt nước văng tung tóe do đội viên nhảy xuống làm ướt đồ của mình cũng không sao.
Khuông Uy Triết cố tình chọn đường bơi bên cạnh, trước khi xuống nước, xoay vai xoay eo trên cầu nhảy, mất nhiều thời gian hơn những người khác gấp ba, bốn lần mới nhảy xuống nước trong tư thế ngầu lòi.
Quý Hạo cũng không đến gần, chủ yếu là Nguyễn Minh Trì không thích thể hiện, nên hắn cũng chỉ có khiêm tốn theo Nguyễn Minh Trì.
Đó là lợi ích của việc rời khỏi một môi trường quen thuộc và chỉ có hai người ở bên nhau.
Quý Hạo có thể cảm nhận rõ ràng mối quan hệ của mình với bé Tiên đang nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, hoàn cảnh bên ngoài khiến Nguyễn Minh Trì vô thức gần gũi với hắn, Quý Hạo tự nhiên cũng thuận theo.
Hai người đứng ở góc khuất, Quý Hạo phát triển cao hơn Nguyễn Minh Trì một cái đầu, gần hai mươi cm, nhưng Quý Hạo đang ở tuổi dậy thì thân hình cũng không đặc biệt gầy, ngực bao phủ cơ bắp mỏng manh, không nhìn thấy xương sườn rõ ràng, bắp tay trên cánh tay vẫn phát triển rất tốt. Nguyễn Minh Trì vẫn còn là một thiếu niên, cơ bắp mỏng gầy gò nhưng có vẻ khỏe mạnh và cân đối.
Chỉ riêng thân phận vận động viên bơi lội đã khiến cho ngoại hình của hai người này vô cùng xuất sắc.
Nếu thêm vào vẻ bề ngoài…
Nhân viên hiệp hội bơi lội quỳ xuống chụp rất nhiều ảnh, cuối cùng đau đầu gối rời khỏi chỗ cũ. Anh đi một chút dừng một chút, vừa nhìn vừa chụp, buổi chiều trở lại trong văn phòng, bắt đầu chỉnh sửa bản tin hôm nay.
Hiệp hội bơi lội có trang web chính thức và tài khoản công khai, lần này bài về “đội đào tạo trẻ” giao cho anh, anh bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng chọn xong ảnh đăng lên, đăng bài lên Internet.
Một đồng nghiệp nữ trong văn phòng hỏi: “Anh đã đăng bài chưa?”
“Đăng rồi.”
“Úi, quên chưa nói, đăng thêm ảnh Khuông Uy Triết đi, nhóc đó trông cũng đẹp, nói không chừng viral đấy.”
Người này cười nói: “Cô xem trước đi, tôi đã đăng lên mạng rồi.”
“Được, để tôi kiểm tra lại.”
Đồng nghiệp nữ nhấp vào trang web chính thức, tìm được bài đăng mới nhất, nghiêm túc, cẩn thận sửa từng chữ một, bức ảnh nhóm đầu tiên hiện ra, bức thứ hai là ảnh cận mặt, đồng nghiệp nữ nheo mắt nhìn ảnh rồi thốt lên: “Ôi hai nhóc này đẹp quá nhỉ? Bảo tàng từ đâu tới thế!”
…
Ngày đầu tiên tập huấn, tịch thu điện thoại di động.
Thật ra thì “đội huấn luyện trẻ” bình thường cũng không thu điện thoại di động, chỉ cần không ảnh hưởng huấn luyện, huấn luyện viên cũng không muốn quản quá nhiều.
Thế là tối hôm đó, Khuông Uy Triết ăn cơm xong thì nằm trên giường lướt điện thoại, không chơi game gì mà chỉ lướt video ngắn, chờ tin tức Website Games của hiệp hội bơi lội đăng lên, trước tiên share về trang cá nhân của mình.
Mãi cho đến bảy giờ, tin tức mới cập nhật..
Đến rồi!
Tin tức mới xuất hiện, khóe miệng Khuông Uy Triết nhếch lên, vội điều chỉnh tư thế ngồi, nhấn vào tin tức.
Cậu ta cũng không thèm đọc tin tức cụ thể nói cái gì, nhanh chóng lướt màn hình điện thoại, tấm ảnh đầu tiên xuất hiện, đương nhiên là ảnh tập thể, còn bức thứ hai có lẽ là của cậu ta.. hả?
Nụ cười trên môi Khuông Uy Triết cứng đờ.
Xuất hiện trong ảnh là hai chàng trai, tăng khẩu độ để làm mờ những người xung quanh, từ đó làm nổi bật sự tồn tại của hai người này. Hai người đang đứng bên bể bơi, người cao vai rộng hông hẹp, khuôn mặt góc cạnh, còn người thấp hơn thì thân hình cân đối, dung mạo đẹp đẽ, hai người như đang nói chuyện, cũng không nhìn ống kính, mà là nhìn lẫn nhau.
Thanh niên cao lớn cúi đầu cười, thiếu niên thấp bé ngước lên nhìn hắn, giữa họ có ánh sáng mờ ảo, bao bọc lên cơ thể khỏe mạnh, đẹp đẽ và ấm áp đó, bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy họ phụ thuộc và tin tưởng lẫn nhau.
Một bức ảnh rất đẹp, thậm chí còn thể hiện được tính nghệ thuật.
Nhưng Khuông Uy Triết lại lạnh mặt.
Cậu ta cụp mắt lướt xuống từng bức ảnh, cuối cùng tìm thấy ảnh của mình trong tấm thứ năm. Đúng như cậu ta nghĩ, tư thế đứng trên bục lặn chuẩn bị rất bảnh bao, tỏa nắng và khỏe mạnh, vốn nên là người bắt mắt nhất trong bộ ảnh này, nhưng bây giờ nhìn lại thì hơi kém thú vị.
Giống như đang ăn một bữa ngon, nhưng đột nhiên lại chán ăn những món ăn tinh xảo.
Khuông Uy Triết phát hiện “nhan sắc” mình bị diềm.
Trong đội tuyển bơi lội, trong giới bơi lội cả nước, lại xuất hiện người có nhan sắc cao hơn cậu ta? Mà đến hai người?
“Ding dong!”
Triệu Khải Kỳ đã gửi một tin nhắn WeChat.
[Nhóc Triết đã bảy giờ rồi, tin tức từ hiệp hội bơi lội đã đăng chưa?]
[Tôi đã liên hệ với mấy acc V rồi, fan cũng đã sẵn sàng, đăng rồi thì cậu mau lan truyền lên mạng đi.]
[Thôi, tôi tự xem.]
Một loạt tin nhắn gửi đến, tâm trạng Khuông Uy Triết phức tạp, do dự không trả lời.
[Đăng rồi.]
[Triệu Khải Kỳ: Cuối cùng cũng đã đăng.]
[Triệu Khải Kỳ: Có ảnh của cậu không?]
[Triệu Khải Kỳ: Để tôi xem.]
Khuông Uy Triết trả lời: [Có.]
Sau đó chia sẻ tin tức với Triệu Khải Kỳ.
Khuông Uy Triết mím môi, hồi hộp chờ đợi.
Khi Chu Ải trở lại, Triệu Khải Kỳ đã ba phút không nói chuyện, đàn em vừa mới bước vào phòng, Triệu Khải Kỳ bên kia cũng gửi tin nhắn cùng một lúc.
[Hai người đó là ai vậy? Từ đâu đến?]
[Tôi thấy còn có một bức của cậu, tương tác đã sẵn sàng, cậu có muốn đăng hay không?]
Khuông Uy Triết suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Đợi đã.]
Khuông Uy Triết nhắn xong bèn ngồi dậy từ trên giường, đi tới bên cạnh Chu Ải giữ chặt tay cậu, nói: “Đi rửa mặt, chụp một bức.”
“Gì thế?” Đứa trẻ bị kéo đi vẻ mặt đầy bối rối, sau đó đỉnh đầu ướt sũng chụp một bức với đàn anh qua gương trong phòng tắm, ánh sáng trong ảnh rất ấm áp, màu vàng và cam, chụp rất đẹp, nhưng không biết sao Chu Ải lại thấy không thoải mái, tóm lại cậu ta không thích lắm.
“Cảm ơn cưng, lát nữa sẽ gọi cốc trà sữa, cưng muốn vị gì?” Khuông Uy Triết chụp được một bức như ý, thì hài lòng giữ ảnh rồi rời đi.
Sự chú ý của Chu Ải bị dời đi, nói: “Thạch sương sáo!”
Lúc chín giờ, hai quỷ nghèo Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì còn đang xem TV trong phòng, chẳng hề hay biết cả hai đã bắt đầu nổi trên Internet.
“Mỹ vị Trung Hoa” đang được phát sóng lại trên TV, dưới ống kính máy ảnh có độ phóng đại cao, những món ăn ngon đầy đủ màu sắc được ghi lại, khi muỗng múc lên mùi thơm của thức ăn gần như tràn ra khỏi màn hình TV.
Quý Hạo nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của Nguyễn Minh Trì, “ừng ực” một tiếng trầm mà nhỏ nhẹ, nhưng lại không cách nào thoát khỏi lỗ tai của Quý Hạo.
Hắn nghiêng đầu: “Nhìn đến đói rồi, anh xuống lầu mua trà sữa, nhóc uống không?”
Nguyễn Minh Trì không hề suy nghĩ đã từ chối.
Quý Hạo cũng không khuyên nữa, thay giày đi ra ngoài.
Nguyễn Minh Trì gọi hắn lại, nói: “Nghe nói trong trà sữa có chất kích thích, sắp tới sẽ diễn ra giải vô địch trẻ toàn quốc.”
“Đến lúc đó chắc là hết rồi.” Quý Hạo nói.
Nguyễn Minh Trì không đồng ý nhìn hắn, chỉ còn suýt nữa đã nói ra, anh nghèo rớt mồng tơi mà còn muốn uống trà sữa, chẳng lẽ anh đã quên mình chỉ còn hai trăm hai mươi sáu đồng năm mươi xu? Anh xứng uống trà sữa à!
Quý Hạo khó hiểu nhìn cậu, nhất thời quên mất hình ảnh nhân vật đã thay đổi giữa chừng của mình, nhưng Nguyễn Minh Trì không nói, Quý Hạo cũng không nhớ ra, cuối cùng vẫn mở cửa xuống lầu.
Đến khi trả tiền mới chực tỉnh lại.
Quên, mình nghèo.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, tôi nghèo, tôi nghèo, tôi nghèo.
Quý Hạo niệm xong, không hề có áp lực tâm lý xách trà sữa lên lầu, mở cửa, đưa ly trà sữa cho Nguyễn Minh Trì.
Hắn thẳng thắn nói: “Anh nhóc nghèo như vậy, còn nhớ mua cho nhóc, nhóc có giàu cũng nhớ đến người anh này.”
Nguyễn Minh Trì nhìn trà sữa đưa tới, không muốn.
Quý Hạo nói: “Uống đi, suy nghĩ nhiều quá thì kiểu cách khác người, anh còn không vướng bận gì, không có tiền thì mỗi ngày ăn ở căn tin ngủ ký túc xá, cũng không chết đói được, nhóc lo cho anh làm gì?”
Nguyễn Minh Trì ngây ra, sau đó mới phát hiện những gì mình nghĩ lúc trước là đang lo lắng cho Quý hạo… Quan hệ của họ từ khi nào lại trở nên như vậy?
Ngước mắt nhìn nụ cười trên mặt Quý Hạo, sáng ngời rạng rỡ.
Nguyễn Minh Trì nhận lấy ly trà sữa.
Cứ như vậy hai người ngồi trên hai chiếc giường trong phòng tiêu chuẩn của khách sạn, đối diện nhau, im lặng uống ly trà sữa trong tay.
Trong TV phát ra một giọng trầm ấm thuyết minh: “Thịt xá xíu Quảng Đông được tẩm ướp vào mùa đông, chọn lọc những nguyên liệu tốt nhất, gia vị do ông Lưu điều chế riêng, sắc hương vị đều đẩy đủ, đó là triết lý ẩm thực của người Trung Quốc…”
Nguyễn Minh Trì ngước mắt nhìn Quý Hạo, hút một viên trân châu, vị của thạch thấm vào giữa răng môi, cậu híp mắt thích ý lắc mũi chân.