Vận động viên là một nghề nghiệp rất vất vả, huấn luyện nghìn bài một điệu thật ra rất khô khan nhàm chán, ai cũng chỉ nhìn thấy thời khắc nhà vô địch vinh quang đứng trên bục, nhưng không ai nhìn thấy những xương trắng chồng chất ngã xuống dưới bục lĩnh thưởng.
Một quán quân thế giới ra đời, cả nước Trung Hoa đâu chỉ có ngàn người thi đua, từ tuyển chọn đội thành phố đến đội tuyển tỉnh, cho đến cuối cùng là ra nước ngoài thi đấu, hành trình này quá dài cũng quá gian nan.
Chẳng lạ gì khi nhiều người “đi được nửa đường” lại có tâm tư khác.
Khuông Uy Triết biết rõ mình không có khả năng làm vận động viên cả đời, dù sao con đường sự nghiệp của cậu ta cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu ta chỉ là quán quân toàn quốc của nhóm hỗn hợp thanh niên, một khi vào nhóm trưởng thành, thì cậu ta chẳng là gì cả, huống chi là thi đấu ra nước ngoài.
Sớm muộn gì cũng bị lớp sau cuốn trôi.
Cho nên quen biết Triệu Khải Kỳ rồi ký kết hợp đồng là hai bên tích cực thúc đẩy.
Khuông Uy Triết sắp 18 tuổi, cậu ta dự định debut với lý lịch là một vận động viên ưa nhìn và khỏe mạnh, khi con đường thể thao của cậu ta kết thúc, thì có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Nói cách khác, từ khi cậu ta ký hợp đồng với Triệu Khải Kỳ, thân phận “vận động viên” chẳng qua chỉ là bàn đạp cho cậu ta mà thôi, cậu ta luôn quan tâm đến độ nổi mà cũng chú ý hình ảnh của mình.
Mấy hôm trước vội vàng đến huấn luyện, người thì nhếch nhác lộn xộn lại bị một đội viên nữ tỉnh S chụp được, nên cậu ta mới lên tiếng bảo người ta xóa ảnh đi. Theo cậu ta thấy, bản thân không có ý xấu, dù sao quyền bảo vệ hình ảnh của mình là quyền lợi của cậu ta.
Nhưng sau vài ngày quan sát, nữ đội viên chụp ảnh là đội Trương Tiến, mà hai người cướp danh tiếng của cậu ta cũng là đội Trương Tiến.
Sau khi đi hỏi thăm, cậu ta mới biết hai người này một người tên là Quý Hạo, người kia là Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì năm nay 15 tuổi, mới được tuyển vào đội tỉnh, không có ấn tượng gì cũng không có gì lạ, còn Quý Hạo… Hình như lúc trước thi đấu toàn quốc cậu ta đã gặp rồi, nhưng có lẽ không có thành tích gì, nên cũng có ấn tượng mấy.
Không ấn tượng = không thành tích.
Điều này khiến Khuông Uy Triết yên tâm hơn rất nhiều.
Khi Triệu Khải Kỳ gọi điện thoại tới nói: “Lần sau cậu chụp ảnh chú ý một chút, lần này quy mô hơi lớn, tuy khu vực bình luận vẫn hot, nhưng fan thể thao nghiêm túc không thích dáng vẻ này, lần sau cậu muốn đăng ảnh thì để cho tôi xem trước.”
Khuông Uy Triết nói: “Nếu tôi không đăng ảnh với bé Ải thì khu bình luận sẽ nói về người khác, chị bỏ nhiều công sức lại thành may áo cưới cho người ta.”
Triệu Khải Kỳ nói: “Vậy cậu cũng không thể tiến xa nữa, cậu đừng quên thiết lập của mình…”
“Đã biết.” Khuông Uy Triết không vui ngắt lời: “Thành tích của Quý Hạo không tốt, tôi chỉ cần giữ chức quán quân là được rồi, vận động viên nhờ thành tích, tôi biết.”
Triệu Khải Kỳ mất hứng cúp điện thoại, cô phát hiện Khuông Uy Triết càng ngày càng khó nói chuyện, cứ như đến tuổi phản nghịch.
Triệu Khải Kỳ nghĩ lại bèn lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, tìm được ảnh mình sưu tầm, ánh mắt cô rơi vào hai bóng dáng trong ảnh, nhìn hai khuôn mặt đó, trong lòng cảm khái nhan sắc của hai người này rất nổi bật, may là thành tích bơi lội cũng bình thường, nếu không việc để Khuông Uy Triết debut sẽ thành công dã tràng.
[Lên tin nhiều chút, chị giúp cậu tìm tương tác, cố lên.]
Cuối cùng Triệu Khải Kỳ gửi một tin nhắn như vậy trong Wechat.
Cô không nghĩ nữa, Khuông Uy Triết là một đứa trẻ rất thực dụng, vì tương tác mà có nhiều ý tưởng ngu ngốc, nhưng thật ra khá có triển vọng, tất nhiên phải ráng nâng đỡ nhóc ấy.
…
Lượng huấn luyện của đội rất lớn.
Huấn luyện vào buổi sáng và buổi chiều, mỗi ngày đều có bài tập yếm khí, ép ra giới hạn huấn luyện của đội viên, đội viên huấn luyện khỏe như vâm trong bể bơi vừa về phòng đã biến thành chó chết ngay, nằm bất động trên giường.
“Ăn cơm đi.”
“Chó chết” trên giường thoáng chốc biến thành “rồng”, Nguyễn Minh Trì trèo xuống giường, “ừm” một tiếng, đi theo Quý Hạo xuống phòng ăn dưới lầu.
Huấn luyện đã đi được nửa đường, thân thể có chút thích ứng với cường độ này, sau đó là khao khát dinh dưỡng nên mỗi người đều ăn rất nhiều.
Tướng ăn của Quý Hạo khá lịch sự, từ tốn, nổi bật giữa một bầy “hổ đói”.
Fan hâm mộ của Khuông Uy Triết lại lẻn vào khách sạn, lần này kín đáo hơn một chút, mặc đồ thể thao cố giả làm vận động viên, nhưng chỉ số thông minh mới đáng lo, đội viên huấn luyện cùng nhau hơn nửa tháng ít nhiều gì cũng đã quen mặt, thình lình có người xa lạ xuất hiện ai mà đoán không được? Huống chi hai người này vào nhà hàng thì ngồi gần Khuông Uy Triết, giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hôm nay Khuông Uy Triết nói và làm việc rất khéo léo, lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ bên môi, hoàn toàn dung túng cho loại “sasaeng fan” này, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Bộ dáng ăn cơm của tôi có đẹp trai hay không? Chụp đi!
Bộ dáng tôi bưng chén đĩa có đẹp trai hay không? Chụp nhanh!
Tôi tập trung nói chuyện có đẹp trai không? Up story đi!
Cầm liên tục hơn mười phút, ăn còn chưa no, chỉ lo tạo dáng, thấy cũng được rồi thì vờ lơ đãng quay đầu nhìn lại, tưởng fan đang nhìn trộm mình nhưng không biết lúc nào đã chụm đầu bàn tán, lẩm bẩm nói gì đó mà nhìn về một hướng.
Khuông Uy Triết nhìn theo ánh mắt của bọn họ thì thấy ngay Quý Hạo.
Quý Hạo ngồi sau khoảng ba chiếc bàn, xung quanh là các thành viên của đội tỉnh S, bên trái là Trương Tiến cao lớn, bên phải là Nguyễn Minh Trì trẻ tuổi đáng yêu, còn cô gái ngồi đối diện hắn.
Trong đĩa buffet của Trương Tiến chất đống thức ăn giống như núi nhỏ, Nguyễn Minh Trì cũng bưng không ít, chỉ có đĩa của Quý Hạo là khá ít đồ ăn, hắn cầm đũa chậm rãi ăn, thỉnh thoảng ngước mắt lên nói chuyện với người bên cạnh, tư thế ấy, ánh mắt ấy, nếu quay thành video thì khung hình nào cũng có thể dùng làm ảnh khóa màn hình mà không cần chỉnh sửa.
Quý Hạo đẹp trai tỏa nắng, còn rất hay cười, nhưng lại có vẻ xấu xa.
“Oa a ~” “Sasaeng fan” rất không có phẩm hạnh của “fan cuồng”, nhìn chằm chằm vào người khác ngoài thần tượng còn thốt lên.
“Lần trước đã muốn nói, cậu trai đó siêu đẹp trai.”
“Em trai bên cạnh cũng đẹp nữa.”
“Có ngoại hình mà không vào giới giải trí? Sao lại làm vận động viên thế?”
“Rõ ràng có thể kiếm cơm bằng mặt.”
Khuông Uy Triết dỏng tai nghe trò chuyện như vậy, ganh đến mức như thùng giấm.
Cậu ta mím môi suy nghĩ một lát rồi hô lên: “Ải cưng! Em ăn thế nào mà để dính hạt cơm lên môi vậy?”
Giọng có hơi cao khiến sự chú ý của các cô gái lập tức bị kéo trở lại.
Đôi mắt Khuông Uy Triết hơi lóe lên, đưa tay sờ lên khuôn mặt bối rối của Chu Ái, sau đó lấy hạt cơm dính ở khóe miệng cậu.
“A a a a a ~~”
“Chiều ghê á!”
“Dáng vẻ bé Ải ngẩng mặt lấy hạt cơm đáng yêu chết đi được! Muốn nựng quá!”
“Anh trai cưng chiều cũng rất đẹp trai! Ấm áp quá!”
Sắc mặt của Khuông Uy Triết cải thiện rất nhiều, cậu ta cũng không quan tâm ánh mắt người bên cạnh nhìn mình, kế tiếp cứ nói chuyện với Chu Ải, giọng điệu và ánh mắt ấy vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Các cô gái quay đầu nhìn lén Quý Hạo cũng ít đi.
Ăn xong bữa tối, còn chưa tới sáu giờ, khi Quý Hạo đặt đũa xuống, đàn chị ngồi đối diện lại kinh ngạc hỏi: “Nhóc Hạo, em ăn no rồi?”
Quý Hạo gật đầu, bơi lội không tiêu hao thể lực của hắn, dù sao hắn cũng không phải người thế giới này, quy tắc của thế giới ít có lực ràng buộc với hắn, nhưng hắn vẫn sẽ cảm thấy đói do dây đàn thiết lập tích cách —— nghèo, nên tham ăn. Tham ăn có nghĩa là ăn ngon, bằng không Quý Hạo không ăn cũng không sao cả.
“Nhóc giỏi thật.” Đàn chị giơ ngón tay cái lên với hắn, sau đó bưng chén đĩa lên, nói: “Đi thôi.”
Mọi người đứng dậy, Trương Tiến ăn no còn ợ một cái.
Một nhóm người của đội tỉnh S đi ngang qua bàn của Khuông Uy Triết, cậu ta còn đang nói chuyện với Chu Ải, đột nhiên cậu ta duỗi chân định đứng lên, Nguyễn Minh Trì đi ngang qua bên cạnh vấp phải cái chân thình lình xuất hiện.
“A!” Đĩa cơm trong tay bay về phía trước, Nguyễn Minh Trì ngã xuống.
Trong chớp mắt, Quý Hạo vươn tay ôm lấy eo Nguyễn Minh Trì, ôm người trở về, ôm vào lòng.
Sau đó hắn lạnh mặt, nhìn sang Khuông Uy Triết.
Trương Tiến đi ở phía trước quay đầu lại, kéo cổ áo nhìn phía sau lưng mình, nước canh trong đĩa cơm Nguyễn Minh Trì đều rắc lên người anh ta.
Sắc mặt anh ta rất hung dữ, hệt như giây tiếp theo sẽ đánh người, lạnh lùng trừng Nguyễn Minh Trì, rồi men theo ánh mắt của hai người nhìn Khuông Uy Triết.
Vẻ mặt Khuông Uy Triết rất vô tội, vội vàng liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, chân cậu không sao chứ?”
Nguyễn Minh Trì lắc đầu, cậu không sao, mà Trương Tiến thì có…
Khuông Uy Triết quay đầu, cười khổ với Trương Tiến: “Tôi không phải cố ý, xin lỗi, tôi bồi thường cho cậu một bộ quần áo.”
Trương Tiến tức giận nhưng xả không được, buồn bực “ừ” một tiếng.
Cuối cùng Khuông Uy Triết nhìn sang Quý Hạo, hắn cao hơn cậu ta một chút, khi nhìn người khác hơi cúi đầu, tuy rằng cười, nhưng lại có loại cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống.
Thật ra cậu ta không cố ý ngáng chân Nguyễn Minh Trì, cậu ta chưa bao giờ làm kiểu khiêu khích cấp thấp thế này, nhưng trông thấy fan đang quay video thì đột hiên nảy ra ý tưởng muốn đứng sóng vai với Quý Hạo, để cho người khác thấy cậu ta xuất sắc hơn Quý Hạo. Khuông Uy Triết cao to, lông mày rậm mắt to đàng hoàng hơn một tên đẹp trai tỏa nắng khỏe khoắn, mấy người nghĩ Quý Hạo đẹp trai hơn cậu ta mù hết rồi sao?
Điệu cười của Khuông Uy Triết rất ngay thẳng, ánh mắt trong sáng, cảm giác có khí chất chính trực, tuy nói trai xấu gái không yêu, nhưng dáng vẻ bad boy đứng cạnh một good boy như cậu ta, vừa so sánh thì biết ngay ai tốt hơn.
Quý Hạo thầm nghĩ, không hổ là người muốn tiến vào giới giải trí, tâm tư và kỹ năng diễn xuất đều đạt điểm tối đa.
Quý Hạo không thèm để ý cậu ta, mà cúi đầu nhìn Nguyễn Minh Trì, hỏi: “Không sao chứ?”
Nguyễn Minh Trì lắc đầu.
“Chân bị trẹo à?”
“Không.” Nguyễn Minh Trì cảm thấy cánh tay ôm eo mình buông lỏng, cùng với nhiệt độ nóng như thiêu đốt đột ngột rời đi, đôi mắt cậu lóe lên, nói: “Cảm ơn.”
Quý Hạo dời mắt lại nhìn sang Khuông Uy Triết, ánh mắt ấm áp biến mất, vẻ ngoài của Quý Hạo góc cạnh, đường nét sắc bén, một khi không cười cảm giác rất áp bách, hệt như dung nham sôi trào, nguy hiểm, ngông cuồng, khí thế vô cùng mạnh làm cho người ta cảm giác được sức mạnh đáng sợ đang dâng trào trong sâu thẳm.
Khuông Uy Triết không biết sao cười không nổi nữa, ánh mắt vô thức né tránh, cũng không dám nhìn Quý Hạo.
Tác giả có lời muốn nói:
A a a a a, tôi muốn sức mạnh của thời gian! Sử dụng nó sau trận đấu!
*
Quý Hạo: “Hôm nay cũng là một ngày tôi bá đạo.”
*
Vì nhanh chóng tiến vào giai đoạn tình cảm, tôi đã thay đổi tuổi tác của hai người thành thêm hai tuổi rưỡi, để thuận tiện cho họ trở thành người lớn ngay sau khi dùng sức mạnh thời gian.
(*) Vận động yếm khí là những vận động có cường độ mạnh và phải sử dụng nhiều sức trong thời gian ngắn. Đây là những vận động không sử dụng Oxy để sản sinh ra năng lượng giúp cơ bắp chuyển động nên có tên gọi là “vận động yếm khí”.