Bất Ái

Chương 13



Dạo gần đây, mọi thứ dường như lại trở về quỹ đạo của nó, Chu Thế Tước cũng ít trở về biệt thự hơn, nếu có trở về thì anh cũng chẳng thèm để mắt đến cô.

Có lẽ anh thật sự đã chán cô rồi nên muốn tìm một thú vui mới cũng nên. Nhưng như vậy không phải rất tốt sao? Chỉ cần anh chán ghét cô, không chú ý đến cô, không xem cô là một món đồ chơi tiêu khiển nữa, đối với cô, điều này chỉ có lợi không có hại.

Thế mà, cô không hiểu tại sao bản thân lại có chút khó chịu, mặc dù là trở về trạng thái ban đầu nhưng cô lại không hề vui khi nghĩ đến việc anh chán ghét cô, xem thường cô, xem cô là một món đồ bẩn thỉu.

Cô không ngăn được những suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng mình, càng không ngăn được sự yêu thích mà cô đã dành cho anh bấy lâu nay dẫu đã trải qua nhiều nỗi sợ hãi mà anh trao cho cô.

Phải nói sao đây nhỉ? Trên đời này không có gì tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, tình cảm cũng vậy, mặc dù ta muốn chối bỏ nó, muốn vứt nó ra khỏi trái tim nhưng lại không có cách nào triệt tiêu nó, để nó hoàn toàn biến mất, nó vẫn sẽ còn ở đó, dù ít hay nhiều cũng có thể khiến tâm trí ta rối bời, tâm hồn dao động.

...

Chiều ngày hôm đó, Mễ Nhu ra ngoài đi vứt rác, cô vô tình nhìn thấy một chiếc thùng giấy đặt cạnh bên thùng rác, nhưng nó không phải là một cái thùng giấy bình thường, bên trong nó dường như có thứ gì đó động đậy.

Mễ Nhu không biết thứ đó là thứ gì, cô rụt rè lùi về sau, nhưng đột nhiên cái thứ đó lại ló đầu ra ngoài, còn kêu "meo, meo".

"Là mèo con!" Cô phấn khích không kiềm được giọng, nhanh chóng ngồi xuống ôm lấy chú mèo con đáng yêu.

"Sao em lại bị chủ vứt bỏ vậy? Còn nhỏ như vậy, tội nghiệp thật đấy."

"Meo, meo!"

Chú mèo con không sợ người, thậm chí nó còn ngọ nguậy, dụi vào người cô để lấy lòng, nếu cô đoán không lầm thì chắc chú mèo này cũng được hơn ba tháng tuổi rồi, đã có thể ăn, còn biết leo trèo.

"Có phải là đói rồi không? Phải làm sao đây?" Mễ Nhu bỏ lại bé mèo vào thùng, còn đặc biệt dặn dò: "Em ở yên đây, chờ chị một lát."

Cô chạy đến một tiệm tạp hoá gần đó mua ba cây xúc xích rồi quay trở lại, dường như cảm nhận được là cô, bé mèo ló đầu ra nhìn cô, lại cất tiếng gọi "meo, meo".

Mễ Nhu mỉm cười dịu dàng, cô ẵm bé mèo ra khỏi thùng giấy và cho nó ăn.

Bé mèo con thật sự rất đói, nó ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn, cảm giác vô cùng đáng yêu.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu mèo con, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.

Trong lúc đó, Chu Thế Tước vừa từ công ti trở về, nhìn thấy cô từ phía xa anh liền cho xe dừng lại, vô tình bắt trọn khoảnh khắc cô mỉm cười, thậm chí còn dịu dàng và ngọt ngào hơn cả ngày xuân ấm áp.

Chợt, có một cô bé tầm 15, 16 tuổi hớt ha hớt hải chạy đến, cô bé nhìn cô chằm chằm sau đó nói: "Chị có thể trả mèo con lại cho em không?"

Mễ Nhu có đôi phần kinh ngạc, cô đơ người ra: "Hả?"

"Mèo con này là của em." Cô bé nghiêm túc nói.

Mễ Nhu gượng cười, cô có cảm giác như bản thân đang bị coi là người xấu: "Là của em sao? Chị thấy nó bị bỏ rơi ở đây nên cho nó ăn thôi, chị không cướp mèo của em đâu."

"Cảm ơn chị." Cô bé nói sau đó ẵm bé mèo lên, vuốt ve lông của nó.

"Nhưng sao em lại bỏ bé mèo ở đây? Lỡ như bị người khác bắt đi thì sao?" Cô hỏi.

"Không phải em, là mẹ em, mẹ không cho em nuôi mèo, nhưng lúc nãy em đã năn nỉ mẹ rồi, mẹ nói em có thể nuôi nhưng nếu nó quậy phá thì mẹ em sẽ đem nó đi cho người khác." Cô bé buồn bã nói.

"Không đâu, chị cảm thấy bé mèo này rất ngoan, có đúng không?" Cô vuốt ve mèo con, mèo con liền trả lời lại "meo, meo", cứ như là nó hiểu tiếng người vậy.

"Vậy em về trước đây! Tạm biệt chị." Cô bé làm hành động bye bye sau đó rời đi.

Mễ Nhu thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô còn lo không biết nên làm sao với bé mèo này, bây giờ thì tốt rồi, cô có thể yên tâm mà trở về.

Chợt, có một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại bên cạnh cô, sau đó cửa xe dần hạ xuống, người đàn ông bên trong xe nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Anh cất giọng: "Xem ra cô là người rất thích lo chuyện bao đồng nhỉ? Tốt nhất là cô nên lo cho bản thân mình trước đi."

Mễ Nhu không hiểu anh đang nói gì, cô sợ hãi lùi về phía sau, cúi đầu không nhìn anh.

Chu Thế Tước cũng không nói gì thêm, một giây sau anh đã cho xe chạy đi, cứ có cảm giác gì đó vô cùng kì lạ, không hề giống với tính cách của anh. Nếu là thường ngày, anh chắc chắn sẽ xem cô là không khí nhưng lần này anh lại chủ động nói chuyện với cô.