Tối hôm đó, Mễ Nhu vừa làm xong hết công việc, cô đến sau bếp định cùng mọi người ăn cơm, nhưng khi cô định bới cơm thì mới phát hiện cơm trong nồi đã hết.
Thấy vậy, Nhã Thư bèn lên tiếng còn nở nụ cười vô tội: "Xin lỗi nha, hôm nay làm việc mệt quá nên tôi ăn hơi nhiều, quên mất phải chừa phần cho cô. Phải làm sao đây? Đồ ăn cũng hết rồi."
Mễ Nhu biết rõ là cô ta cố tình làm vậy nhưng cô lại không muốn gây ra tranh cãi nên chỉ có thể gượng gạo nói: "Không sao, tôi không đói, mọi người cứ ăn đi, tôi về phòng trước đây."
Cô lẳng lặng rời đi trong tiếng cười đùa náo nhiệt, dường như cũng không ai quan tâm đến lời cô nói. Nhưng cô sớm đã quen với những việc này từ lâu, quen với cảm giác bị cô lập, quen với việc làm một người sai vặt, phải làm thay công việc cho người khác. Thật ra đối với cô, những việc này chẳng là gì cả, chỉ cần nghĩ thoáng một chút thì sẽ không cảm thấy bị bắt nạt hay thiệt thòi. Nhưng thời gian lâu dần, sự thân thiện, dễ dãi và nhút nhát của cô lại trở thành một điều hiển nhiên, vì bọn họ biết, chỉ cần bọn họ mở lời thì cô sẽ không từ chối, sẽ không phản kháng. Hơn nữa, cô còn là người nhỏ tuổi nhất ở đây, bọn họ nghĩ bọn họ lớn hơn cô nên bọn họ có quyền làm vậy.
Lúc cô bước chân vào ngôi biệt thự này, cũng chỉ có 19 tuổi, hoàn toàn ngây thơ, khờ khạo, thậm chí có thể nói là ngu ngốc, không biết gì về cuộc sống ở phố thị xa hoa, không biết gì về lòng người. Cô nghĩ chỉ cần cô đối tốt với người khác thì người khác cũng sẽ trân trọng cô, nhưng không phải, cô càng đối xử chân thành, họ càng xem đó là một điều đương nhiên, có thể chà đạp cũng có thể vứt bỏ khi không cần.
Thế mà cô lại mất rất lâu mới có thể hiểu ra đạo lí này, phải mất rất lâu mới ngộ ra rằng... thì ra bọn họ đều không xem cô là bạn mà chỉ xem là một kẻ sai vặt, họ cười với cô, tỏ ra quan tâm cô cũng chỉ là vì phép lịch sự hoặc có chuyện nhờ vả.
Nếu như nói cô hoàn toàn không có cảm giác gì thì cũng không phải, cô cũng sẽ buồn, cũng sẽ cảm thấy không được tôn trọng, cũng sẽ tróin ở một góc, tủi thân mà khóc một mình. Nhưng mà cô có thể làm gì đây? Nếu cuộc sống này chỉ có những điều tử tế thì làm gì còn có những số phận bất hạnh như cô?
Một là cam chịu, hai là vùng dậy, nhưng cô lại lựa chọn cam chịu, bởi vì khi cô báo lại với quản gia, họ chắc chắn sẽ không để cho cô yên, chắc chắn sẽ tìm cách làm khó cô hơn nữa. Còn nếu cô nghỉ việc thì...
Không phải là cô chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng công việc này thật sự rất tốt, có chỗ ăn, chỗ ngủ, còn có quần áo để mặc, không cần lo đến bất kì điều gì.
Với cả, cô thật sự rất cần tiền, cần tiền đến mức ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.
Ba cô sức khoẻ không tốt, cứ vài tháng là bệnh cũ lại tái phát, nào là tiền thuốc men, tiền viện phí. Còn mẹ cô thì phải lo cho ba cô, đi làm thuê cho người khác, lương cũng chỉ ba cọc ba đồng, còn không đủ tiền trang trải cuộc sống. Đã vậy, gia đình cô còn thiếu người ta một khoảng nợ chưa trả xong, lãi mẹ đẻ lãi con, cũng không biết khi nào mới trả hết, nếu cô mà không cố gắng, không cắn răng chịu đưng, chỉ biết nghĩ cho bản thân thì ba mẹ cô ở dưới quê phải sống như thế nào?
Nghỉ việc? Với người khác thì đây chẳng là một việc gì to tát nhưng với cô lại là cả một vấn đề. Nào là tiền thuê phòng, tiền ăn uống, tiền đi lại, tiền sắm sửa quần áo, chăn ga gối đệm và những loại tiền phát sinh khác, hơn nữa cô lại không có bằng cấp, công việc bấp bênh, muốn lo cho bản thân còn chưa xong lấy tiền đâu mà gửi về gia đình, phụ giúp ba mẹ?
Vậy nên, cho dù có nói ra, người khác cũng không thể nào hiểu được. Họ luôn cho rằng đưa ra một quyết định là vô cùng dễ dàng, chỉ cần lấy tấm đơn xin nghỉ việc đập vào mặt ông chủ, nói những lời nghe thật ngầu sau đó xoay người bỏ đi, tại sao cứ phải khép nép quỳ xuống van xin người khác, không cảm thấy hèn mọn và mất mặt à?
Thật ra cô không yêu cầu mọi người phải đồng cảm, phải hiểu cho cô, cô cũng biết, một người không ở trong hoàn cảnh đó, cho dù có cố gắng giải thích họ cũng sẽ cảm thấy thật nực cười, "tại sao phải như vậy?", "tại sao phải chịu đựng?", "không lẽ không còn cách nào khác?", "nếu là tôi, tôi sẽ không như cô".
Thế nhưng, cuộc sống của mỗi người là khác nhau, lựa chọn của mỗi người cũng không hề giống nhau, hoàn toàn không thể nói cái nào là đúng, cái nào là sai. Bởi vì, việc gì cũng có cái khó của nó, đối với bạn, nó dễ như trở bàn tay nhưng không có nghĩa rằng người khác cũng sẽ như vậy.
Cuộc sống này luôn có những nỗi bất hạnh mà người khác không thể thấu hiểu, nếu không phải bị dồn ép vào buớc đường cùng thì ta cũng không phải cam chịu như vậy; nếu không phải đã cận kề bờ vực, ta cũng không cần vùng lên và đưa ra những quyết định điên rồ.
Cũng như một người vợ phải chịu đựng bạo lực gia đình, nếu không phải vì con cái, gia đình và mặt mũi của dòng họ, họ sẽ không nhẫn nhịn. Cơ mà thời gian lâu dần, mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng, tâm lí người mẹ đó dần không được ổn định, cô ấy trở nên bất cần, trở nên sợ hãi và đau đớn nên đã ra tay giết hại người chồng đó.
Đúng sai, vốn dĩ không phải dùng để đánh giá một sự việc hay phê phán một ai đó, nó chỉ là một cái khuôn khổ, một từ ngữ lạnh lẽo không có tình người. Nếu muốn suy xét thì phải dùng lí trí, dùng trái tim để cảm nhận.
Chẳng hạn như câu chuyện nói trên, giết người là sai, nhưng phải xem mục đích giết người của người vợ đó là gì.
Cô lựa chọn chịu đựng, nhẫn nhục là do cô ngu xuẩn, không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ, nhưng phải xem thử hoàn cảnh đã cho phép cô được lựa chọn hay chưa.