Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 123



Điều kiện mà lão Long Thần nói đến, lần này Phệ Thần Trùng xâm lấn Thiên tộc là cách giải quyết hiệu quả nhất, cho dù bọn hắn không cho rằng Trương Tịch Nhan có thể làm đến, thì cũng có thể vì cái này mà chèn ép Trương Tịch Nhan, việc này phù hợp với ích lợi mà Thiên tộc có được và hiện tại không có bộ tộc nào của Thiên tộc dám đứng ra nói chuyện giúp Vu tộc. Bởi vì, cho dù là đồng tình hoặc không ủng hộ lão Long Thần cũng không đi tranh luận với hắn, tất cả đều im lặng chờ đợi phản ứng của Trương Tịch Nhan và Kim Ô nữ đế.

Thiên Phượng nữ đế nhìn thấy Kim Ô nữ đế và lão Long Thần đều đã ra mặt nên bà ta nhanh nhẹn mà rụt. Với 1000 năm tranh chấp giữa Thiên Long tộc và Kim Ô tộc, Thiên Phượng tộc ở giữa xác thực được khuếch trương đến cực lớn, thực lực tăng cao, nhưng hôm nay xem ra, Thiên Phượng tộc không còn có thể quan sát từ đỉnh thực lực của Thiên tộc. Lần này vừa xuất đầu thử, kết quả làm Thiên Phượng đế cung liền giữ không nổi, hậu thế tứ tán trốn chạy.

Kim Ô nữ đế liếc mắt lão Long Thần. Lão Long Thần trúng Phệ Thần Trùng, tất nhiên là muốn xẻo bỏ Phệ Thần Trùng để chữa khỏi cảm nhiễm, nhưng Thiên Long tộc cùng Vu tộc thù hận lại sâu đậm, Trương Tịch Nhan đối với lão Long Thần này phỏng chừng chỉ có diệt trừ trong lòng sảng khoái. Hai tộc bọn họ không có khả năng hòa giải. Bà chỉ lo lắng, lão Long Thần nhảy ra làm khó dễ, có thể đem buổi tọa đàm này phá hỏng, cuối cùng kéo theo cả Thiên tộc đánh nhau với Vu tộc.

Bà quay đầu hỏi Trương Tịch Nhan: “Ý kiến của Đại Tế Tư như thế nào?”

Trương Tịch Nhan hiểu ra lão Long Thần này là đang đánh một cái bàn tính. Ánh mắt của nàng lạnh lẽo quét về phía lão Long Thần, chậm chạp mà nhẹ giọng nói: “Nguyên bản việc này chính là ân oán giữa ta cùng với Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc, ngươi đây nói Thiên tộc là sao? Canh Thần giết cả nhà ta, Thiên Long tộc các ngươi lại đuổi giết ta hơn 1000 năm, không thuận theo không buông tha, không chết không ngừng. Thiên Phượng tộc thì đem cái chết của quá nữ Phượng Vũ tính trên đầu của Lê Vị, muốn trả thù cho con gái mà tìm tới Lê Vị. Tư oán nhưng lại lôi vào tính là tranh đấu giữa Thiên tộc và Vu tộc, không biết xấu hổ sao? Về việc Phệ Thần Trùng, một mình ta làm ra chuyện này thì một mình ta sẽ gánh chịu, phạm vi hoạt động của Phệ Thần Trùng chỉ trong hai địa giới hai tộc Thiên Long và Thiên Phượng. Đương nhiên, nếu là lão Long Thần dính phải Phệ Thần Trùng còn chạy loạn khắp nơi dẫn tới Phệ Thần Trùng khuếch tán tới những nơi khác, đó là các ngươi tự làm bậy thì tự mà chịu trách nhiệm.” 

Các bộ tộc ồ lên, lén lúc nghị luận với nhau. Một số các bộ tộc trong đó không tán đồng cách hành sự của Thiên Long tộc và lén qua lại với Địa Linh giới, ánh mắt nhìn về lão Long Thần đều không đúng. Ở đây có hơn mười vị Thiên Thần, cùng nhau âm thần tỏa định lão Long Thần, để ngừa hắn chó cùng rứt giậu. Cho dù là Trương Tịch Nhan châm ngồi hiềm nghi dẫn tới nội chiến, nhìn vào cách hành mấy trăm năm nay Trương Tịch Nhan thống trị Vu tộc, với hành sự của Thiên Long tộc, tất cả mọi người ở đây đều rõ đến không thể rõ hơn.

Khổng Tước vương quân hừ cười một tiếng, nói: “Nghe ý tứ của Đại Tế Tư, người có thể tùy tâm sở dục mà thao tác Phệ Thần Trùng, muốn đánh đâu thì đánh đó?”

Liễu Vũ ném qua một cái xem thường, nói: “Phiền toái, trước khi nói chuyện động cái não giùm cái được không. Phệ Thần Trùng cũng là trùng, Cổ Đạo Tông am hiểu nhất là luyện trùng dưỡng cổ, thao tác Phệ Thần Trùng khó lắm sao?”

Lê Vị lén lút quét mắt qua Liễu Vũ tâm nói: “Cô đúng là ngồi nói chuyện eo không đau.” Bất quá ngẫm lại cũng có vài phần đạo lý, Lãnh Cốt tương đương với cổ vương Phệ Thần Trùng được Trương Tịch Nhan dưỡng ra ở Phệ Thần giới.

Trương Tịch Nhan lười phản ứng lại bọn hắn, nói với Kim Ô nữ đế: “Ba ngày sau, ta sẽ đem người cảm nhiễm Phệ Thần Trùng và những nơi bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng rời khỏi địa giới Thiên tộc, sau đó cùng nhau phong ấn vào Phệ Thần giới.”

Thiên Phượng nữ đế cắn hàm răng muốn nát. Hiện giờ Thiên Phượng đế đô và mấy chục tòa trọng thành xung quanh đều bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, đợi đến ba ngày sau toàn bộ địa giới Thiên Phượng tộc sinh sống đều bị cảm nhiễm là cái chắc. Trương Tịch Nhan đây là muốn đào đi nơi sinh sống và sinh sản của bọn họ. Bà ta lạnh giọng nói: “Ngươi dẫn Phệ Thần Trùng xâm nhập Thiên tộc, cảm nhiễm chỉ ngăn lại ở Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc hai giới. Nếu nói là thù riêng khác gì đào đất diệt tộc ta.” Bà ta phóng xuất ra chiến ý thật mạnh, nói: “Thiên Phượng tộc ta tuyệt không ngồi chờ chết!”

Trương Tịch Nhan đứng dậy, tay trái kéo Liễu Vũ, tay phải kéo Lê Vị, nói: “Vậy mời Thiên Long tộc cùng Thiên Phượng tộc đây tự thanh trừ Phệ Thần Trùng đi, không cần tìm tới ta.” Nàng nói xong, sáng lập thông đạo nối thẳng tới trên thuyền Lãnh Cốt, rủ theo Ô Huyền, nói: “Đi thôi, đi luyện tập.” Nói xong cất bước đi qua thông đạo, lên tới thuyền liền phát hiện Lãnh Cốt đã tới địa giới Thiên Long tộc.

Lão Long Thần nhìn thấy phía sau thông đạo cư nhiên là Thiên Long thần cung, liền cả kinh đứng lên, mục dục nứt mà kêu lên: “Các ngươi sao dám!” Hắn liền nâng trảo chợp về hướng Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ quay đầu lại, phóng xuất một đoàn lớn Hoa Thần Cổ phóng kịch độc cuốn về phía lão Long Thần.

Ô Huyền phóng xuất Thần hỏa Thiên Nhãn tự bảo vệ bản thân, bước qua thông đạo, dẫm lên thuyền của Lãnh Cốt, đồng thời chú ý tới Lãnh Cốt đang đứng trên boong tàu, liếc mắt một cái nhìn ra được giữa nàng ta cũng Trương Tịch Nhan có liên hệ sâu xa.

Lãnh Cốt cảm thấy có thông đạo được sáng lập, quay đầu quả nhiên nhìn thấy Liễu Vũ, đôi mắt tức khắc đều sáng lên, lại nhìn đến Long Thần đang cùng Liễu Vũ đánh nhau, lo lắng thực lực của Liễu Vũ và lão Long Thần cách xa sẽ bị nguy hiểm, chân lập tức lướt tới xuyên qua thông đạo, hóa thành một cổ sương mù Phệ Thần Trùng bao lấy lão Long Thần, đồng thời dẫn động Phệ Thần Trùng bên trong Phệ Thần giới bay về phía lão Long Thần.

Chớp mắt một cái, lão Long Thần liền bị vô số Phệ Thần Trùng bao lại, cả thân rồng của hắn đều bị chôn trong sương mù xám xịt.

Các bộ tộc trong đại điện thấy thế, sợ tới tranh cuốn cuồn tránh lui ra bên ngoài điện, nhanh chóng lấy đủ loại pháp bảo và phóng xuất ra Thiên Cương chi khí bảo vệ chính mình, e sợ dính lên người nửa điểm.

Trưởng lão Kim Ô tộc và các dũng sĩ tinh nhuệ trong tộc chỉ chần chừ trong một cái chớp mắt, toàn bộ liền lui ra ngoài, dịch ra không gian cho bọn họ đánh nhau.

Ô Huyền mới vừa bước qua bên thông đạo liền phát hiện phía sau bắt đầu đánh nhau, quay đầu lại thì thấy Lãnh Cốt đang liều mạng quay vòng lão Long Thần, đầu óc liền rối loạn, tâm nói: “Tình huống gì đây?”

Lão Long Thần phóng xuất ra thần lực luyện hóa Phệ Thần Trùng xung quanh, nhưng đám bụi xám vừa tới đợt sau dính phải thần lực của hắn như đang sống lại, thậm chí dần dần tụ thành hình rồng.

Hắn phẫn nộ mà chộp về hướng Lãnh Cốt, nhưng Lãnh Cốt tán ra thành tầng bụi còn mỏng hơn cả tầng sa mỏng, cả đại điện bị bao phủ bởi sương xám Phệ Thần Trùng, ngay cả một điểm thân ảnh cũng không thấy được.

Ô Huyền mở Thiên Nhãn ra tìm kiếm thân ảnh của Lãnh Cốt, cũng chỉ nhìn thấy được một mảnh mông lung mơ hồ. Nếu muốn chế trụ được Lãnh Cốt, trước hết phải phát hiện được Lãnh Cốt ở đâu, sau đó mới dùng thần lực Thiên Nhãn bao lấy toàn bộ khu vực này rồi trực tiếp dùng Thần hỏa Thiên Nhãn thiêu đến tinh quang.

Lãnh Cốt đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác nguy niêm đến sởn tóc gáy, quay đầu liền thấy một con chim xấu xí chưa mọc đủ lông đang mở to Thiên Nhãn giữa trán nhìn chằm chằm chính mình, trong mắt chứa đầy ác ý, tựa như đang tính toán nướng mình như thế nào. Nàng ta âm thầm cảnh giác, yên lặng mà không chế vòng chiến, đồng thời khống chế không cho Phệ Thần Trùng chạy ra bên ngoài điện, quyết định đánh xong liền đem toàn bộ kéo trở về, để tránh chọc phải phiền toái.

Lão Long Thần nhìn thấy đám sương xám bên cạnh đang dần tụ lại thành hình giống với bản thân hắn, biết đại sự không ổn, vung lên đuôi rồng hồng chạy trốn ra bên ngoài điện, lại một đầu đâm vào trên kết giới. Hắn chăm chú nhìn lại thì thấy Kim Ô tộc cư nhiên mở ra phòng ngự đại trận trên điện, không những vậy mười mấy vị thần Thiên tộc còn liên thủ bày ra kết giới, không cho hắn rời đi.

Hắn ngâm lên tiếng rồng kéo dài đầy phẫn nộ, ánh mắt tỏa định Ô Huyền, Lê Vị và Trương Tịch Nhan, lấy ra toàn bộ sức mạnh liều chết nhào qua hướng của ba nàng.

Đôi tay Lê Vị biến thành một nhánh cây nhỏ hướng trước mặt một mạt, tức khắc một mảnh trước mặt liền chảy ra.

Lão Long Thần một trảo chộp tới, tay hắn rõ ràng là thẳng tắp chộp tới Ô Huyền, nhưng khi chộp tới lại cào vào chính trên cái đuôi của hắn.

Trong mắt Lê Vị hơi mang theo trào phúng quét mắt về phía lão Long Thần, rất bình tĩnh tự sáng lập cho mình một cái thông đạo nối thẳng tới nơi có Âm Sát khí, lấy năng lượng cung cấp thi triển thần thông. Cô ở địa giới Nhân gian bị Canh Thần đuổi giết tới thảm như vậy, thuần túy là vì địa giới Nhân gian Âm Sát khí quá ít, đừng nói tới việc thi triển thần thông, muốn tồn tại thôi đã rất khó rồi. Hiện tại cô có cuồn cuộn không ngừng Âm Sát khí cung ứng, cho dù đánh không lại lão Long Thần, cũng đủ khống chế được hắn để Lãnh Cốt đem hắn túm vào Phệ Thần giới.

Ô Huyền thấy xung quanh đều là sương xám, Lê Vị lại vội ứng phó với lão Long Thần không để ý đến Phệ Thần Trùng xung quanh, có một ít Phệ Thần Trùng ở trạng thái bụi bặm đang thổi về hướng của Lê Vị. Nàng ta cảm thấy đám Phệ Thần Trùng đó thật chướng mắt, thao tác Thần hỏa Thiên Nhãn đốt trụi đám Phệ Thần Trùng vừa thổi tới thành tro rơi lại trên boong thuyền liền không thể sống được.

Nàng ta thoáng nhìn ánh mắt vừa đảo tới của Trương Tịch Nhan, bây giờ đang không có việc gì mà thả ra Thần hỏa Thiên Nhãn đi thiêu Phệ Thần Trùng đang bay một vòng, nên nghiêm trang nói: “Tôi luyện tập.”

Nhóm Kim Ô chính mắt thấy Phệ Thần Trùng dính phải Thần hỏa Thiên Nhãn của quá nữ nhà mình liền bị thiêu đến không còn nửa điểm giãy giụa mà biến thành tro tàn, một đám liền kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ kém cái linh đuôi thật dài ở phía sau cùng nhau nhếch lên tới.

Kim Ô nữ đế đầy mặt vô ngữ mà nói với đại trưởng lão kế bên: “Đứa nhỏ này còn bé như vậy, vận dụng Thần hỏa lại tổn hao nhiều thần lực tinh thần, cũng không biết tự yêu quý bản thân gì cả.”

Đại Trưởng lão tâm nói: “Nữ đế, bộ dáng này của ngài có điểm giả tạo a.” Hắn thấm thía mà nói: “Chỉ có thể vấn vả quá nữ, về sau đánh xong trận này còn nhờ quá nữ vận dụng thần lực Thiên Nhãn vất vả rửa sạch đại điện một lần, để ngừa còn sót lại Phệ Thần Trùng.” Hắn nói xong, ưỡn ngực lên càng thẳng.

Kiêu ngạo! Kim Ô tộc có Kim Ô ba mắt, chính là đắc ý như vậy!

Sắc mặt Thiên Phượng nữ đế liền biến ảo, ruột đều muốn tái cả rồi. Lần này tính kế Lê Vị cùng Kim Ô tộc, Thiên Phượng tộc rơi vào cục diện suy sụp, Kim Ô tộc nhưng thật ra lại nhặt được cái tiện nghi thật lớn từ trời rơi xuống.

Thiên Long tộc ở đây thấy Long Thần nhà mình bị rơi vào tập kích của Phệ Thần Trùng còn bị nhốt lại trong cung điện, lòng nóng như lửa đốt, muốn cứu lại sợ dính phải Phệ Thần Trùng, muốn đem Long Thần tiếp ứng ra ngoài, lại sợ Phệ Thần Trùng từ trên người Long Thần dính vào trên người bọn họ.

Thiên Long đại đế nhanh chóng quyết định, quỳ gối trước mặt Kim Ô nữ đế và Kim Ô đại đế, dập đầu, nói: “Khẩn cầu hai vị cứu lấy lão tổ nhà ta, ta nguyện làm thú nô tọa kỵ thề sống chết để báo ân tình này.” Dùng hắn đổi về Long Thần lão tổ, đáng giá! Thiên Long chịu nỗi hy sinh đi một vị đại đế mới nhận chức, nhưng chịu không nổi tổn thất mất đi Long Thần.

Kim Ô đại đế duỗi tay, đỡ lấy Thiên Long đại đế, nói: “Hiện giờ đối phó với Phệ Thần Trùng chỉ có lực lượng của Thiên Nhãn. Nhưng ngươi cũng thấy đó Ô Huyền hiện giờ cũng mới từ nơi dựng dục phá xác ra tới chỉ hơn 1000 năm, mặc dù có Thiên Nhãn nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ được bản thân thôi.”

Thiên Long đại đế chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Kim Ô đại đế, hai mắt đỏ đậm, chỉ về hướng đại điện, nói: “Bọn họ đều là ngoại tộc, là Phệ Thần Trùng! Lại là tranh đấu giữa hai tộc hay là chỉ hạn là nội đấu, hiện giờ ngoại địch đánh tới trên đầu, Kim Ô tộc đây là muốn dẫn ngoại tộc tiêu diệt Thiên Long tộc sao?”

Thiên Phượng nữ đế cao giọng truyền âm bốn phía, hỏi: “Giờ này ngày này, hủy diệt chính là Long Thần, ngày sau, đang ngồi ở đây không sợ tới phiên chính mình sao?”

Kim Ô đại đế nghe vậy liền rút lại đôi tay đỡ lấy Thiên Long đại đế, dùng sức mà phất đế bào Kim Ô của chính mình một cái, nói: “Hai tộc ta và người vừa mới đánh xong một trận, cứu là tình cảm, không cứu là bổn phận. Có bản lĩnh thì tự đi mà cứu Long Thần nhà mình, cầu ta làm cái gì.”

Toàn bộ lực lượng quán chú của Long Thần đều dồn vào công tới Lê Vị.

Sống chết trước mắt chỉ có thể lấy mệnh tương bác!

Hắn hỗn loạn lấy thế lôi phong trực tiếp đâm nát vào tâm loạn lưu che ở trước người của Lê Vị, một bên thì cố chống đỡ lực lượng của Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ và Ô huyền công tới, cho dù có hai đóa Thần hỏa Thiên Nhãn rơi xuống trên người, hắn cũng không thèm trốn tránh, lấy đại pháp lực đem thuyền Bạch Cốt tính cả Lê Vị cùng nhau phong tỏa, duỗi tay chụp vào Lê Vị.

Mấy người các nàng đều là thiên phú cực tốt, nhưng dù sao tuổi trẻ đạo hạnh ngắn, chống đỡ không được lão Long Thần liều mạng công kích.

Kim Ô đại đế và Kim Ô nữ đế đại kinh thất sắc. Biến cố tới quá mức đột ngột, đại điện lại bị phong bế, người bên trong ra không được đồng dạng người bên ngoài cũng vào không được, bọn họ cho dù muốn cứu cũng cứu không được, ngoài ra trong đại điện đều là Phệ Thần Trùng, không ai dám dễ dàng chạy vào.

Trong lúc nguy cấp Lê Vị tung ra viên giới tử thạch rồi chui vào trong.

Liễu Vũ liều mạng phóng xuất ra tiểu cánh hoa gặm móng vuốt của Long Thần. Nhưng cô tu luyện chính là Âm Sát khí, không giống như Phệ Thần Trùng là cái loại có thuộc tính cường hãn gặp phải cái gì liền biến thành cái đó, thực lực lão Long Thần lại cao hơn chính mình quá nhiều, tiểu cánh hoa dính lên trên móng vuốt của hắn liền bị Thiên Cương chi khí thiêu tán.

Trương Tịch Nhan liên tục thi triển thần thông cũng không thể ngăn lại, vì thế hô to một tiếng: “Lãnh Cốt!”

Lão Long Thần phong bế các nàng nhưng không phong bế Lãnh Cốt.

Lãnh Cốt ở phía sau lão Long Thần hiện thân, đồng thời một cái thông đạo được sáng lập ra tới. Mấy con Phệ Thần Trùng thú cường đại liền bay ra tới, một phen túm chặt lấy cái đuôi của lão Long Thần, bám trụ thế công của nó.

Lão Long Thần phát ra âm thanh rít gào, vặn vẹo thân mình, kéo lại cái đuôi, phát ra từng trận tiếng rống như sấm sét, một vòng sóng xung kích cực đại từ trên người hắn phóng xuất ra ngoài, đem những con Phệ Thần Trùng thú chấn vỡ thành tro sương mù. Hắn lại tấn công về phía Lê Vị một lần nữa, nhưng lại bị Phệ Thần Trùng Thú một phen nắm lại cái đuôi, còn bị đè lại thân mình, đồng thời cảm nhận được cảnh tượng phía sau thay đổi, không còn là đại điện nghị sự của Kim Ô tộc, mà là một mảnh thế giới diện tích rộng lớn vô ngần nhìn không tới điểm cuối tràn ngập mãn sương xám, bên trong khắp nơi đều rải rác Phệ Thần Trùng thú. Trong chúng nó có một lượng lớn thi quái đến từ Vu tộc, bộ tộc sinh hoạt ở địa giới Thiên Phượng tộc, còn bộ số ít bộ tộc sinh hoạt ở địa giới Thiên Long tộc. Chúng nó nhận được mệnh lệnh liền công kích về phía của hắn.

Một cái đại điện Kim Ô thần cung to như vậy liền có thông đạo liên thông với Phệ Thần giới.

Ô Huyền nhìn thấy có rất nhiều sinh linh của bộ tộc từ Phệ Thần Trùng tụ thành, da đầu đều bị tê rần. Nàng ta phóng xuất ra Thần hỏa Thiên Nhãn chắn ở phía trước, ngăn cản lão Long Thần và tràn ngập sương xám bay lại đây.

Những đoàn sương xám đó cũng không hướng tới các nàng bay tới, mà tất cả đều hướng về phía lão Long Thần, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của lão Long Thần.

Thân mình của lão Long Thần giống như vị một lực hút thật lớn túm chặt, lôi về phía ngược hướng với nhóm Lê Vị Và Trương Tịch Nhan. Hắn liều mạng mà hất đuôi giãy giụa nhưng lại là phí công.

Ô Huyền đã được nghe Trương Tịch Nhan nói về đặc tính của Phệ Thần Trùng, tâm trụ khẽ nhúc nhích, thao tác Thiên Nhãn Thần hỏa bay vào trong cơ thể lão Long Thần, đồng thời dùng Thiên Nhãn nhìn trộm tình hình trong cơ thể lão Long Thần.

Nàng ta vừa thấy phía dưới không chỉ có da đầu tê dại, mà toàn thân da gà đều dựng lên tới.

Nàng ta cố gắng nén xuống ghê tởm, hô to một tiếng: “Lui…” Phóng xuất ra Thần hỏa Thiên Nhãn uy thế cường đại, số Phệ Thần Trùng đang bám vào cơ thể lão Long Thần sợ tới mức tranh nhau trốn khỏi cơ thể của hắn. Chúng nó vừa rời khỏi, liền bị Thần hỏa Thiên Nhã phóng tới thiêu rụi.

Những con Phệ Thần Trùng thú đang nhào về hướng lão Long Thần cùng đoàn sương xám như gặp phải thiên địch, nhanh chóng tản ra hướng về bốn phía, chừa ra một tảng đất trống thật lớn.

Lãnh Cốt đầy mặt kinh ngạc nhìn về phía Ô Huyền, không thể hiểu được, nàng kia thoạt nhìn cũng bản thể và Liễu Vũ cùng phe, nhưng như thế nào lại ra tay giúp lão Long Thần.

Lão Long Thần chỉ cảm thấy Thần hỏa Thiên Nhãn trên người liệu quá giống như đã đem thứ gì đó thiêu chết, đồng thời lực lượng trên người lập tức bị rút cạn, hắn “Bang” một tiếng té rớt xuống, đâm vào ghế ngồi trên các nhánh cây trong đại điện. Ghế ngồi trên nhánh cây không bị gì, xương cốt trên người lão Long Thần liền phát ra những tiếng nứt gãy vỡ vụn, đau đến mức nhe răng há miệng, khi rơi xuống trên mặt đất, giống như hơi thở thoi thóp ngay cả sức lực nhúc nhích đều không có.

Ô Huyền thi triển thần thông, hư thoát mà ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả duy trì hình người cũng không xong, biến thành con Kim Ô, được Lê Vị thi triển thần thông một phen bao lại, súc lại còn cỡ một bàn tay ôm vào trong ngực. Nàng ta bất chấp không cần biết Lê Vị có chiếm tiện nghi của nàng ta hay không, chú định toàn rơi xuống trên người lão Long Thần.

Thật sự là hiện trạng hiện tại của lão Long Thần quá mức đáng sợ.

Một khắc trước còn là một lão Long Thần uy phong lẫm lẫm, giờ phút này từ vảy sừng, huyết nhục, đến xương cốt đã bị những lỗ nhỏ so với lỗ kim còn nhỏ hơn che kín rậm rạp, ngay cả nội đan và tủy não cũng bị đục rỗng. Do toàn thân hắn bị đục rỗng nên giống như gỗ mục cực yếu ớt, vừa rồi bị rơi xuống thương thế cũng vì vậy mà nặng thêm, khiến cho toàn bộ xương cốt cơ hồ bị nứt vỡ do bị quăng ngã, rất nhiều vảy trên người cũng bị nứt ra, bẹp dí nằm trên mặt đất như sợi mì hình rồng. 

Liễu Vũ nhìn đến bộ dáng của lão Long Thần, theo bản năng nhớ tới bản thân cũng từng bị Phệ Thần Trùng gặm qua, cũng may có Trương Đại lão kịp thời đem mình cứu trở về. Này nếu chỉ chậm xíu thôi, nói không chừng cũng thành như vậy. Cô ôm chặt lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, nói: “Chị phải bảo vệ em thật tốt đó.”

Trương Tịch Nhan nhìn thấy Ô Huyền vừa ra tay đã thanh trừ sạch sẽ Phệ Thần Trùng bám trên người của lão Long Thần, âm thầm cảm khái Ô Huyền quả nhiên không hổ là chủng tộc trời sinh rất mạnh mẽ. Ngay cả thao tác Thiên Nhãn Thần hỏa cũng vượt xa chính nàng. Nàng cảm thấy được Lãnh Cốt có nghi hoặc, nhỏ giọng truyền âm giải thích, “Ô Huyền là Thiên tộc, tuy nàng ta cũng chúng ta giao hảo, nhưng cũng sẽ bận tâm tộc đàn của mình, che chở Thiên tộc.”

Lãnh Cốt đã hiểu, yên lặng mà thu hồi lại Phệ Thần Trùng thú và Phệ Thần Trùng đang phiêu tán, đem thông đạo của chính mình mở ra đóng lại toàn bộ, sau đó ngoan ngoãn trở lại trên thuyền, ngồi quỳ ở bên cạnh, bộ dáng một bộ thực ngoan ngoãn. Nàng ta biện giải một câu, “Là cái lão Long Thần kia đánh Liễu Vũ trước, tôi chỉ đánh trả lại thôi.”

Liễu Vũ quay đầu nhìn về phía Lãnh Cốt, khô cằn mà trả lời lại câu: “Tôi thật cảm ơn cô a.”

Lãnh Cốt cho rằng Liễu Vũ hướng về phía mình nói lời cảm tạ, tâm tình cực kỳ tốt mà nâng lên khóe miệng, nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí.”

Liễu Vũ cong môi cười, tâm nói: “Cô thật đúng là ngốc đến đáng yêu.” Cô lại liếc nhìn về phía Trương Tịch Nhan, không biết khi còn nhỏ Trương Tịch Nhan có phải cũng ngốc ngốc đáng yêu như thế không.

Trương Tịch Nhan lãnh u u mà quét mắt về phía hai người, quyết đoán từ bỏ ý niệm cùng với Lãnh Cốt đi đến Thiên Long tộc. Nàng đưa cho Lãnh Cốt thời hạn ba ngày, cũng giao phó cho lãnh Cốt thời điểm khi trở về đem những địa giới nhiễm phải Phệ Thần Trùng túm vào trong Bạch Cốt Uyên, liền đuổi Lãnh Cốt đi.

Đạo hạnh trước mắt của Lãnh Cốt. Việc túm cả một lãnh thổ lớn như vậy vào trong Bạch Cốt Uyên bằng chính sức lực của một mình nàng ta là không có thể, ngay chính Trương Tịch Nhan cũng không thể làm được, nhưng dựa vào Phệ Thần Trùng thú tới làm việc này, tắc không khó.

Lãnh Cốt nhận được mệnh lệnh Trương Tịch Nhan, cũng không muốn cùng hai người có Thần hỏa Thiên Nhãn ở cùng nhau, nàng ta nhìn Liễu Vũ một cái, mời các nàng rời khỏi thuyền Bạch Cốt, liền cho thuyền rời đi.

Trương Tịch Nhan đã đạp lên địa giới của Thiên Long tộc, cũng không có đạo lý sẽ trở lại trên đại điện Kim Ô thần cung, vì thế phóng bế thông đạo, biến mất trong đại điện.

Đại điện to như vậy, tức khắc chỉ còn lại lão Long Thần đang trọng thương kề cạnh với cái chết.

Ô Huyền bị Lê Vi ôm đi, mọi người đều không biết trong đại điện còn tàn lưu Phệ Thần Trùng hay không, nên không có bất kỳ kẻ nào dám tới chữa trị cho lão Long Thần.

Kim Ô nữ đế cũng sợ Phệ Thần Trùng ở trong Kim Ô thần cùng lan tràn ra bên ngoài, quyết định cái điện này tính luôn cả nền móng và kiến trúc đều từ bỏ toàn bộ, lập tức phái ra bộ tộc nhanh chóng liên hệ với Trương Tịch Nhan, đem tòa đại điện này túm luôn và phong ấn vào Phệ Thần giới.

Thiên Long đại đế cũng từ bỏ việc muốn cứu Long Thần. Thật sự là, cho dù mạo hiểm cực lớn để cứu ra, lão Long Thần lại bị thương thành như vậy, muốn giữ lại cái mạng cũng thật sự rất khó, vạn nhất trên người còn sót lại Phệ Thạc Trùng chưa được rửa sạch, về sau ngộ nhỡ hắn lại biến thành Phệ Thần Trùng thú…. Kia, hậu quả không dám tưởng tượng.

Các bộ tộc bị thảm trạng của lão Long Thần dọa sợ, sôi nổi cùng nhau tỏ vẻ nguyện ý quy phụ Kim Ô tộc.

Mặc kệ là nói như thế nào, tốt xấu Kim Ô tộc cũng có Kim Ô ba mắt có thể trấn áp được Phệ Thần Trùng. Nếu có thể bọn họ thật muốn lập đồ đằng trụ cho Ô Huyền, dùng để hù dọa Phệ Thần Trùng. 

B.A