Giống loài sinh sống ở địa giới của Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc nhiều đến nỗi khó mà đếm được, đa phần chúng đều không hề biết tới Vu tộc cũng như Phệ Thần Trùng, đối với việc chính mình bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng cũng không hề hay biết, khi có một lượng thật lớn Phệ Thần Trùng tụ lại thành sương mù xám kéo lại đây, chúng chỉ xem như những con muỗi từ trong sơn động bay ra mà thôi, thậm chí không hề chú ý tới, còn đối với Phệ Thần Trùng thú của Thiên tộc chúng lại xem như thần linh mà cúng bái.
Các tộc đàn lớn dựa vào Thiên Long và Thiên Phượng tộc khi Phệ Thần Trùng vừa xuất hiện liền trốn thoát đi mất.
Các bộ tộc khác phản ứng cũng cực kỳ nhanh, bọn họ đem giới môn giữa hai giới đóng lại toàn bộ, bộ phận nối liền nhau thì mở ra phòng ngự đại trận để phong tỏa biên giới, không cho bọn họ đi vào trên địa bàn của mình, để mang Phệ Thần Trùng đến.
Trên địa giới hai tộc có một số người hoảng loạn cũng chỉ là cảm kích. Còn những sinh linh không hiểu rõ chuyện gì xảy ra còn cùng lui tới bình thường như không có việc gì xảy ra.
Trương Tịch Nhan đứng ở đỉnh núi đối diện với Thiên Long đế cung, quan sát sơn xuyên đại địa dưới chân. Địa giới Thiên Long tộc phảng phất là nơi hội tụ linh tú thiên địa xuyên sơn, non xanh nước biếc bình minh tỏa sáng, là một mảnh đại địa thật đẹp. Mà khi nàng mở Thiên Nhãn ra nhìn lại, thì nhìn thấy chính là một thế giới bị Phệ Thật Trùng nhanh chóng chiếm lĩnh, gặm cắn.
Nàng tự dặn lòng là làm như vậy, chỉ có làm như vậy Vu tộc mới có thể đổi lấy sinh tồn, nhưng đối với những giống loài không có quyền lựa chọn chỉ là một chuỗi đồ ăn đế đoan sinh tồn tại những mảnh đất trên thế giới này mà nói thì thật sự quá mức tàn nhẫn.
Trương Tịch Nhan không nghĩ làm chính mình lương tâm bất an, không nghĩ tới làm một phiến thế giới đẹp đẽ này thành cái bóng đè trong lòng bản thân, không nghĩ khi nhớ lại Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc trừ bỏ mấy ngàn năm huyết hải thâm thù còn có chính mình dẫn Phệ Thần Trùng tạo thành sát nghiệp chồng chất. Đây đều là những sinh mệnh sống sờ sờ.
Nàng nói Liễu Vũ, Lê Vị và Ô Huyền: “Các em chờ chị một lát.”. sau đó nàng sáng lập thông đạo, đi đến trước quảng trường Thiên Long đế cung, tìm thấy Lãnh Cốt đang ngồi trên thuyền Bạch Cốt thao túng Phệ Thần Trùng thú tấn công cắn nuốt phòng ngự đại trận của Thiên Long đế cung.
Lãnh Cốt cảm nhận được cảm xúc của Trương Tịch Nhan, cũng như ý tưởng của nàng, hỏi: “Tôi làm như thế này không đúng sao?”
Trương Tịch Nhan lược làm cân nhắc, nói: “Ở Nhân gian có một loại chú ý, gọi là chiến tranh không thương cập dân thường, nhưng đa phần trên thực đều khó làm được, bởi vì khi chiến tranh xảy ra, chịu tổn thương đầu tiên đều là dân thường, nhưng đối với với kỷ luật đạo đức quân đội mà nói, sẽ tận lực tránh thương tổn tới dân thường. Theo đó ý tôi là nắm giữ lực lượng cường đại theo đuổi cường đại ở đây là vì bảo hộ.”
Lãnh Cốt hỏi: “Vậy thế nào là bảo hộ?”
Trương Tịch Nhan nhìn Lãnh cốt, đưa ra một ví dụ, nói: “Tỷ như, thời điểm Long Thần đánh Liễu Vũ, việc cô làm chính là một loại bảo hộ, cô đây là… bảo vệ người cô thích.” Lấy cái ví dụ này thật có điểm trát tâm, nhưng đây là nói sự thật, sẽ làm Lãnh Cốt hiểu dễ dàng nhất.
Trương Tịch Nhan lại nói: “Tôi dẫn Phệ Thần Trùng tới đánh Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc. Nguyên nhân căn bản nhất là để vì bảo vệ người tôi muốn bảo vệ, tôi muốn che chở tộc đàn khỏi sự tàn sát, làm cho bọn mất đi lực lượng để tấn công chúng ta. Nhưng những cây cối, hoa cỏ, chim, bò, dê bên ngoài, không đủ lực lượng để tạo thành uy hiếp đối với chúng ta cũng không gây thương tổn tới chúng ta. Những sinh mệnh này tồn tại, sẽ làm thế giới này tràn ngập sức sống, có thể làm chúng ta nhìn thấy phong cảnh không giống nhau, thưởng thức không giống nhau. Ở trên thế gian này phần lớn bộ phần các sinh vật đều có quyền được tồn tại cùng nhau, bao gồm tôi và cô. Tuy tôi và cô từng là thuộc về một người, hiện giờ chia thành hai người, cô có thiên phú bản lĩnh của cô, có tư tưởng của chính mình, tôi cũng thế.”
Lãnh Cốt cân nhắc lời Trương Tịch Nhan nói, mơ hồ cảm nhận được lời này đối với bản thân rất quan trọng, nàng ta nhìn về phía Trương Tịch Nhan vừa sáng lập thông đạo rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía những sinh linh, vạn vật theo như lời Trương Tịch Nhan nói, lại nghĩ tới cảnh tượng ở Bạch Cốt Uyên, so sánh giữa hai nơi, quả thực tương phản rất lớn. Nàng ta hiểu rõ dụng ý của lời Trương Tịch Nhan nói vừa nảy, không muốn làm cả một mảnh đất này bị Phệ Thần Trùng cắn nuốt, cũng là muốn mượn cơ hội này để dẫn hướng đi cho nàng ta. Chính nàng ta hiện giờ là một cá thể có tư tưởng của chính mình, không còn là phân thần hóa thân, tự mình có tư tưởng, thích Liễu Vũ, nhìn đến những cảnh vậy không giống nhau, thưởng thức sinh mệnh cũng không giống nhau….
Trong đầu nàng ta bỗng hiện lên một ý niệm. Nàng ta có thể khống chế Phệ Thần Trùng không lan tràn chỉ nhằm vào Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc, lưu lại những giống loài khác trên vùng đất này của bọn họ, cùng là chừa ra một con đường sống.
Lãnh Cốt cũng nhanh chóng hạ quyết tâm. Nàng ta thao tác Phệ Thần Trùng đi dọc theo biên giới Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc gặm ra một đường ranh giới, đem phần bên trong đường ranh giới kéo về Bạch Cốt Uyên, thao tác Phệ Thần Trùng thú chỉ cảm nhiễm Phệ Thần Trùng cho Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc còn bên ngoài, còn những giống loài khác thì không cần cảm nhiễm tới.
Sau khi Trương Tịch Nhan đi gặp Lãnh Cốt, cảm thấy được hành động của Lãnh Cốt, lại để Lê Vị và Liễu Vũ cùng với nàng đến hỗ trợ, dọc theo những nơi Phệ Thần Trùng gặm cắn, ở bên ngoài bày ra loạn lưu Thứ Nguyên Giới, đem địa giới hai tộc phong lên.
Nói như vậy, địa giới hai tộc cùng ngoài giới tách ra, trở thành nơi tồn tại của Phệ Thần Trùng. Nàng không biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, nhưng ít ra có thể giảm bớt thương vong cho các sinh linh vô tội kia. Phệ Thần Trùng xuất hiện ở địa giới hai tộc, cho dù hiện tại đem những giống loài không bị cảm nhiễm ra, đối với Thiên Tộc cũng chưa hẳn tin tưởng số sinh linh không bị cảm nhiễm.
Ô Huyền ngồi xổm bên cạnh bờ sông Dung Nham nhìn ba người các nàng bận việc, đầy mặt vô ngữ.
Đây là địa giới Thiên tộc a, ba người thuộc Vu tộc lại sợ những nơi khác bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, vùi đầu bận đến hự hự. Sinh linh ở Thiên tộc cho dù có bị diệt tuyệt đối với Vu tộc mà nói không đau cũng không ngứa, ngay cả Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc cũng mặc kệ sống chết của hoa cỏ, dã thú, trùng cá, nhưng ba người các nàng nhọc lòng vì chuyện này! Còn cái vị cổ vương Phệ Thần Trùng kia, không nhanh cơ hội chiếm thêm nhiều ranh giới, trước cứ vun ra một cái tuyến hạn chính mình chế trụ, làm của riêng nha! Khó trách Vu tộc lại nghèo như vậy!
Ô Huyền ngồi xổm không bao lâu, mẹ ruột của nàng ta cùng đại trưởng lão và nhị trưởng lão lại tới.
Kim Ô nữ đế nhìn thấy bên bờ sông Dung Nham xuất hiện loạn lưu, thử ném một viên hỏa linh tinh qua. Hỏa linh tinh không biết như thế nào lại vòng trở ra, giống như gặp phải quỷ đả tường. Ba liếc mắt nhìn Ô Huyền, hỏi: “Người yêu của con… khụ.. Lê Vị đâu?”
Ô Huyền quăng cho mẹ ruột một cái liếc trắng mắt, chỉ chỉ về phía loạn lưu đang lan tràn dọc theo sông Dung Nham, đầy mặt ghét bỏ mà đem việc làm điên cuồng của ba người các nàng một hồi phun tào.
Kim Ô nữ đế nói: “Lão Long Thần ở đại điện Kim Ô…” Bà nâng tay chỉ địa giới Thiên Phượng bên cạnh, ánh mắt cho Ô Huyền một cái ám chỉ.
Nhân cơ hội này, nhanh chóng kéo Long Thần vào cùng nhau giải quyết. Thương thế lão Long Thần xác thực rất nặng, muốn khôi phục hoạt động cũng rất khó, nhưng rốt cuộc thành thần đã lâu như vậy, đôi với việc tu luyện mà nói cũng có nhiều điểm độc đáo, vạn nhất Thiên Long tộc nghĩ thông suốt, lại chạy tới đem lão Long Thần cứu trở về chỉ dạy thế hệ sau cách tu luyện, nói không chừng lão Long Thần có thể dạy ra thêm mấy Thiên Long có tiền đồ, mang theo Thiên Long tộc xoay chuyển cục diện! Việc này, cần thiết phòng bị.
Lão Long Thần và cả Kim Ô thần cung đã không còn một bóng Phệ Thần Trùng, Trương Tịch Nhan các nàng cũng sẽ không đi hủy Kim Ô thần cung, Ô Huyền cũng không muốn tìm Lê Vị đến hỗ trợ, càng không vui lòng cho Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ và Lê Vị mặt mũi để nhờ đến hỗ trợ, trên tinh thần tự lo liệu chính mình cơm no áo ấm, tự bản thân mang theo dũng sĩ của Kim Ô tộc đi dọc từ Kim Ô thần cung cho tới biên giới giáp ranh giữa Kim Ô tộc và Thiên Phượng tộc. Ban đầu nàng ta nghĩ sẽ đem đại điện kéo tới biên giới, lại từ sông Dung Nham ném tới địa giới Thiên Phượng tộc, để lão Long Thần trong đại điện tính cả địa giới Thiên Phượng cùng nhau phong ấn. Nhưng mà chờ tới thời điểm nàng ta tới vùng biên giới, hiệu suất của ba người này thực rất cao, đã phong ấn xong toàn bộ vùng biên giới Thiên Phượng tộc giáp với Kim Ô tộc. Đây là vì chiếu có nàng ta, cố ý trước hết phong lên đoạn đường qua lại giữa Kim Ô tộc và Thiên Phượng tộc, còn vì lo lắng có Kim Ô tộc không cẩn thận đi vào liền phong đến nổi một viên hỏa linh tinh cũng không thể ném qua được.
Ô Huyền cùng Thiên Long tộc thù hận cũng thật sâu đậm, nên tuyệt đối không muốn để Thiên Long tộc có cơ hội cứu về lão Long Thần, chỉ đành hô: “Lê Vị!”
Một em bé mập mạp xuất hiện ở trong loạn lưu sông Dung Nham, cô ấy bị Thái Dương Tinh Hỏa phơi đến mồ hôi chảy đầy mặt. Cô vuốt hết những giọt mồ hôi sau đó tới bên cạnh Ô Huyền, làn da bị Thái Dương Tinh Hỏa thiêu thành tro đang phiêu tán.
Ô Huyền thi triển khống hỏa thuật ngăn cách Thái Dương Tinh Hỏa bên ngoài cơ thể Lê Vị, chỉ về phía cung điện ở sau lưng được Kim Ô tộc kéo tới, nói: “Tòa cung điện này, cùng phong ấn chung luôn đi.”
Lê Vị quét mắt tới lão Long Thần đang nằm trong cung điện thoi thóp, nói với Ô Huyền một câu: “Em chờ một lát.” Cô ấy lại bước nhanh vào nơi loạn lưu.
Ô Huyền đứng trên bờ sông Dung Nham chờ, nhận được ánh mắt chứ này thâm ý của mẹ mình, lại làm bộ dường như không có việc gì mà dời tầm mắt đi chỗ khác.
Không bao lâu, Lãnh Cốt cùng với thuyền Bạch Cốt từ nơi loạn lưu bay ra. Xuất hiện một cái thông đại nối liền từ thuyền tới cung điện, đem cung điện kéo vào nơi loạn lưu rồi biến mất.
Ba người các nàng vội hơn nửa tháng, mới đem địa giới của Thiên Long tộc và Thiên Phượng toàn bộ phong ấn vào trong nơi loạn lưu.
Các bộ tộc khác lo lắng từ địa giới Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc có kẻ thoát ra được còn mang Phệ Thần Trùng trên người, liền triển khai liên thủ thanh tra, bao vây tiễu trừ, phát hiện một kẻ túm lại một kẻ, toàn bộ bị bắt được đều mang tới Kim Ô thần cung.
Thân phận Ô Huyền tôn quý, những kẻ có thể để nàng ta vận dụng Thần hỏa Thiên Nhãn cũng không nhiều, huống hồ, nàng ta tuổi còn nhỏ, lo lắng tổn hao quá nhiều thần lực sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, không thích hợp triển khai Thiên Nhãn, vì thế Kim Ô nữ đến tìm đến Lê Vị, nhờ Lê Vị mở một cái thông đại đi tới nơi phong ấn Phệ Thần Trùng, đem những kẻ bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng dù có hay không đều ném vào.
Người đã chịu cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, dưới tình huống Lãnh Cốt không can thiệp hoặc chủ động thao tác, bọn họ vẫn có một thời gian ở trạng thái cùng sống chung với Phệ Thần Trùng, việc này liền dẫn tới những người bị ném vào cảm thấy hy vọng sống sót không còn, liền điên cuồng tác loạn, thậm chí đem tràn ngập lửa giận cừu hận phát tiết trên người Lãnh Cốt, tổ chức cùng nhau đuổi giết Lãnh Cốt.
Lãnh Cốt trấn áp Bạch Cốt Uyên nhiều năm, cùng với số Phệ Thần Trùng thú đã không biết được đánh tới bao nhiêu trận mà nói, lại nhìn tới đám người tìm ngược như này nhìn quen không trách. Nàng ta xem công kích của bọn họ như đá mài dao, luyện tập kỹ xảo chiến đấu, nghiêm cứu con đường công pháp của bọn họ, chờ sau khi đem bọn họ đánh tan, còn có thể cắn nuốt hấp thu sạch sẽ, làm cho bản thân càng thêm lớn mạnh.
Địa bàn ở Bạch Cốt Uyên nhiều ra thêm Thiên Long Tộc và Thiên Phượng tộc, xuất hiện thêm rất nhiều chủng tộc, náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng ngược lại Lãnh Cốt lại thường xuyên cảm thấy trống rỗng, lúc nào cũng nhớ tới Liễu Vũ. Nàng ta cảm thấy vô luận là có thêm nhiều người náo nhiệt tới đâu, cũng không bằng một Liễu Vũ ở bên người náo nhiệt, càng có loại cảm xúc kỳ lạ muốn lôi kéo nàng ta, lại giống như bị sợi tơ vô hình gắt gao quấn quanh, làm nàng ta khó có thể khống chế mà luôn nhớ về Liễu Vũ, nghĩ đến tình hình lúc ấy thực vui vẻ tâm tình liền thực tốt, lại càng muốn đi đến nhìn Liễu Vũ.
Nhưng trong mắt của Liễu Vũ chỉ có mỗi Trương Tịch Nhan, chính bản thân mình ở giữa hai nàng là dư thừa, không nên đi quấy rầy các nàng. Ý nghĩ này làm cho nàng ta có chút khó chịu, nhưng lại vô lực.