Liễu Vũ qua thời gian kinh hách ngắn ngủi, sau khi bình tỉnh lại.
Tốt xấu gì chính mình bây giờ cũng đã trộn lẫn trong vòng của các đại lão, mấy cái khế ước mướn tạp dịch này vẫn còn hữu hiệu, nơi quét dọn lại là Vân Hải Ngọc Các của Trương Tịch Nhan, huống hồ nhìn bộ dáng của bọn họ vẫn muốn làm cái công việc tạp dịch này, liền an bài bọn họ trước hết dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, còn chuyện khác thì nói sau.
Cô đem sổ sách của Liễu Thụ mang tới lật từ đầu tới đuôi, tính toán đếm lại số lượng từng mục. Mỗi một cái hạng mục đều ghi chú rõ ràng, nửa điểm hàm hồ cũng không có, cô muốn moi một điểm xấu cũng không có. Chữ viết, chữ ký và dấu vết trên khế ước đều là của chính cô, không phải giả, lại không ẩu tả xằng bậy.
Gần 300 trướng tính cả tiền lời và cả tiền phạt, là một món nợ kếch xù.
Liễu Vũ hiện giờ thiệt là nghèo, trên người cả một viên linh tinh đều đào không ra. Cô đem sổ sách trả lại cho Liễu Thụ, nói: “Cái này chờ tôi có thời gian, sẽ đến phía nhà xưởng ở Liễu gia thôn xem qua rồi tính sau, tiền quét tước dọn vệ sinh hôm nay chi từ trong tông môn, tính ở trên đầu Trương Tịch Nhan.”
Liễu Thụ biết cô tổ tông nhà mình lại bị thiếu tiền. Hắn lấy ra một túi trữ vật dâng bằng hai tay cho Liễu Vũ, nói: “Đây là kính hiếu trong tộc dâng lên cho ngài.”
Vô công bất thụ lộc, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, cũng không có đạo lý tự dưng lại tặng tiền tài cho người. Liễu Vũ nói: “Không thân cũng chẳng quen, tôi thu kính hiếu của mấy người làm cái gì?”
Liễu Thụ nói: “Một cây bút không thể viết ra hai Liễu cùng lúc được.” Hắn lấy ra tổ phổ lại dâng bằng hai tay cho Liễu Vũ, mời cô xem qua.
Liễu Vũ trực giác được nơi này có hố, không định xem, nhưng cô có cảm giác cường đại, một cái liếc mắt qua đi, ngay cả quyển sách cũng không cần lật, liền thấy rõ được trong tổ phổ ghi cô là đời thứ hai của Liễu gia, bên trong còn có một khung hình có bốn người đi du lịch được pháp thuật bao bọc lại, trong đó có cô. Ba người khác trên ảnh chụp là cha mẹ và anh trai của cô, tuy cô không nhớ rõ được bộ dáng của bọn họ, nhưng khi thấy ảnh chụp trong lòng lại có một loại cảm xúc dâng lên cảm giác này giống như một loại thuộc tình cảm gia đình, không thể lừa người được.
Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi lâu, mới thu hồi lại thần tuyến, áp xống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nói với Liễu Thụ: “Cậu đối với việc nhận người thân với tôi thật chấp nhất ha.” Ngay cả tổ phổ tản ra mùi vị hương khói nồng đậm và mùi của cổ người cũng lấy ra tới. Cô chỉ dùng cái mũi hít một hơi liền biết tổ phổ này được cung phụng ở từ đường.
Liễu Thụ cất tổ phổ đi, nói: “Chúng cháu có được như ngày hôm nay đều là dính ké hào quang của ngài, trong tộc mới được tích cực nâng đỡ, từ trong cùng một thế hệ, mới có thể trổ hết tài năng. Cháu bị bắt ở Quỷ Môn thành, may mắn gặp được ngài mới tránh khỏi một kiếp dữ hóa lành. Chúng cháu có chỗ dựa là ngài, những người muốn ỷ thế hiếp người cũng không tới trên đầu chúng cháu.” Khi hắn đang nói chuyện, một lần nữa dâng túi trữ vật lên trước mặt Liễu Vũ, nói: “Số hiếu kính này là ngài nên nhận được.”
Liễu Vũ nhận lấy túi trữ vật, sau đó quét mắt nhìn vào trong, phát hiện tất cả đều là linh tinh, hiếu kính này đưa tới thật sự là một số tiền không nhỏ, đủ để cô gán nợ. Nhưng bất quá, dù gì cũng là thuộc nhóm người lão tổ, vẫn phải có tí mặt mũi, tổng không thể tay trái nhận lấy hiếu kính của người ta, rồi tay phải đưa ra gán nợ lại cho chính người ta được. Chiếu theo tiêu dùng hằng ngày của cô tới nói, nhiêu đây thật sự không đủ đâu vào đâu, nên cần phải nghĩ biện pháp khác mới là lẽ phải, lại cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, không thu tiền, về sau ngộ nhỡ có chuyện gì cũng có thể tự tin hơn một chút. Cô lập tức ném túi túi trữ vật qua cho Liễu Thụ, nói: “Cậu nhận đi.”
Không thể không nói, sáu người tạp dịch này làm việc rất lưu loát, không cần nhiều thời gian, chỉ trong một lát đã đem nhà cửa quét dọn đến không dính một hạt bụi trần.
Bọn họ vừa tới trước mặt Liễu Vũ báo cáo kết quả công tác thì Trương Tịch Nhan lúc này cũng về tới.
Liễu Thụ cùng sáu người tạp dịch đồng thời quỳ xuống, cung cung kính kính mà hành lễ khấu kiến lão tổ, một đám kích động tới mức tay chân đều run rẩy, không biết đặt ở nơi nào mới tốt.
Trương Tịch Nhan quét mắt qua nhà ở được lau chùi, lại thoáng thấy sổ sách được đặt trên bàn cầm lấy lật lật liền thả trở về. Nàng nói với Liễu Thụ: “Vân Hải Ngọc Các đang thiếu một đại tổng quản quản lý chuyện vụn vặt tạp vụ hằng ngày.”
Liễu Thụ tức khắc hiểu được ý trong lời nói của lão tổ, nhanh chóng đáp lại: “Nếu lão tổ không chê Liễu Thụ nguyện ý đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực.”
Liễu Vũ lé mắt nhìn Trương Tịch Nhan, sau đó nhìn Liễu Thụ, nghĩ thầm: “Có ý tứ gì đây?” Cái này là đi cạp vây quan hệ, để được an bài chỗ tốt? Trương Tịch Nhan không biết nơi này của chị hằng năm không có người ở sao?
Trương Tịch Nhan gật đầu nói: “Vậy người nhanh chóng làm cho xong nhiệm vụ rồi nhận chức đi. Các phòng như thu chi, mua sắm, phòng bếp, quét dọn, tuần tra, cổng, xe ngựa nghi thức ở Vân Hải Ngọc Các đều an bài thỏa đáng hết thảy, sau đó dịch thềm một tòa đảo treo không tới đây xây thành một toàn tiền viện để tiếp đãi khách. Còn hậu viện này, trừ bỏ nhân viên quét dọn cố định, không cho người khác đi vào. Tất cả chi tiêu của Liễu Vũ đều chi từ trong tông môn đi, số tiền thiếu nợ này cũng tính vào đó luôn đi.”
Liễu Thụ cẩn thận ghi nhớ. Hắn lược khó hiểu hỏi: “Lão tổ, xe ngựa nghi thức này an bài theo kiểu nào? Sử dụng để làm gì?” Cổ Đạo Tông có loại nghi thức này sao? Lão tổ càng lợi hại thì càng là độc lai độc vãng, chỉ có môn hạ đệ tử mới kết bè kết đội, nhưng cũng chỉ là kết thành tổ đội.
Trương Tịch Nhan nói: “Nghi thức đi lại của Hoa Tế Thần Cổ Đạo Tông, tham khảo đãi ngộ của Vu tộc đối với Hoa Tế Thần, nhưng đề lên Thần cấp.”
Liễu Thụ cả kinh, mắt choáng váng. Hoa Tế Thần các bộ tộc, đãi ngộ kia mơ hồ còn cao hơn nửa phần so với Đại Tế Tư, tương đương với cung phụng thần linh. Cổ tổ tông nhà mình được đãi ngộ như này thích hợp sao? Nhưng lão tổ đã nói thích hợp thì đương nhiên là thích hợp.
Liễu Vũ đầy mặt kinh hách mà nhìn Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Chị đây muốn làm gì vậy? Bộ dáng này của chị làm em không quen nha.”
Trương Tịch Nhan giao phó xong những chuyện vụn vặt, sau đó triệu hồi sáu người tạp dịch đến Vân Hải Ngọc Các để nhận chức, sau khi bọn họ rời đi, liền giải thích với Liễu Vũ: “Em hiện tại đã thành thần, đạo hạnh cùng thực lực đều ở nơi này, đãi ngộ cũng tựa như nước lên thì thuyền lên, sẽ phù hợp với thân phận địa vị hiện tại của em.”
Liễu Vũ ngạc nhiên nhìn Trương Tịch Nhan, muốn phản bác nhưng không có lời nào để nói, thực sự có điểm… phản bác không khỏi miệng được. Bản thân mình có thể dưỡng thương thần hồn và tu luyện thăng cấp thành thần đều do Trương Tịch Nhan vét sạch của cải, đào tim móc phổi mà giúp mình, làm người phải biết có ân tất báo đáp. Cô hiểu rõ dựa vào xuất thân của mình mà nói, hiện tại đã hoàn toàn thuộc về Vu tộc, mà Trương Tịch Nhan là Đại Tế Tư của Vu tộc, chính mình hiện tại cũng không có nơi nào tốt hơn để đi, tiếp nhận ý tốt của Trương Tịch Nhan đối với ai cũng đều tốt.
Nhưng cô không thích người khác tự quyết định thay bản thân, không thích nghe theo người khác an bài, cho dù là xuất phát từ ý tốt giúp cô tốt hơn, cô cũng có loại cảm giác vận mệnh của chính mình không do chính mình nứa giữ mà rơi vào tay người khác.
Trương Tịch Nhan cảm nhận được cảm xúc của Liễu Vũ, giải thích nói: “Hiện tại trên danh nghĩa em thuộc về bộ lạc Hoa Tế, cũng là Cổ Đạo Tông, mở ra một cái tiệm thuốc để người khác mang cái danh dược sư cùng giấy phép kinh doanh thì mình cũng phải trả tiền, một Vu thần trực thuộc ở chỗ chị, như thế nào đi nữa cũng phải an bài đầy đủ về mọi mặt, chuyện này không phải chuyện riêng của hai chúng ta, mà là liên quan đến tín ngưỡng cùng an ổn. Vu Đạo giới mới vừa thành lập, Lê Vị thì còn nhỏ, nếu chỉ một mình chị đứng ra chống đỡ nhiều ít nhìn vào có vẻ thực lực khá mỏng, khó tránh khỏi cục diện phong ba bão táp dập tới, lại nói nếu có thêm em Vu Đạo giới mới có thể thành lập an ổn suôn sẻ.”
Liễu Vũ mới không tin lời này của Trương Tịch Nhan. Cô nói: “Giải thích nhiều như vậy, chị mà đem Lãnh Cốt lôi ra tới, Thiên tộc đều phải quỳ dưới chân chị.”
Trương Tịch Nhan hừ hừ hai tiếng, nói: “Chị là sợ em ghét bỏ nơi này quá mức thanh lãnh nhàm chán.” Nàng đứng dậy đi về phía nội thất, đi được hai bước, lại vòng về bên cạnh của Liễu Vũ, nguyên bản ý nghĩ là muốn hỏi Liễu Vũ có nguyện ý ở lại không, có ý muốn riêng gì không, nhưng lại không hỏi ra khỏi miệng được, nói: “Chân là ở trên người của em, em là tự do.” Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.
Liễu Vũ tâm nói: “Nói đến cùng chỉ là thích mình sao?” Trong lòng cô có chút vui sướng, nhưng vui vẻ qua rồi mơ hồ có điểm buồn bã khó nói nên lời.
Cô ngồi ở trên ghế, giương mắt ngắm những đám mây trắng đang bay qua, đại địa trải dài những ngọn núi, cảm thấy bản thân như thần tiên đang cư ngụ trên bầu trời, lại có loại cảm giác như mộng ảo không thật.
Cô nghĩ tới tổ phổ kia cùng với khung hình có bốn người chụp chung, huyết mạch tương liên tình cảm nhân thân mãnh liệt truyền đến chân thật như vậy, nhưng so sánh lại cô lại có cảm giác thế giới này không làm cho cô thân thuộc, thành thần rất vinh quang, lại có cảm giác tiền tài địa vị đều có vẻ như mây khói mờ mịt không hề chân thật, có điểm cô đơn cùng hư không.
Trương Tịch Nhan cảm thấy được phòng khách bỗng nhiên an tĩnh lại, quay đầu liền thấy Liễu Vũ đang lười biếng ngồi dựa trên ghế nhìn ngắm trời mây bên ngoài. Ánh mắt của cô không có tiêu cự, trên người lộ ra khó được an tĩnh, đẹp như một bức tượng được điêu khắc, cực động lòng người, lại cực kỳ làm người cảm thấy lo lắng.
Liễu Vũ cảm nhận được tầm mắt của Trương Tịch Nhan, quay đầu đối thượng với ánh mắt của nàng sau đó trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng. Trên mặt tươi cười nhưng đôi mắt còn mang theo cảm xúc ban nảy tạo thành đối lập.
Trương Tịch Nhan đi đến bên cạnh Liễu Vũ ngồi xuống, nói: “Có nghĩ tới về sau yên ổn rồi muốn làm một chút việc gì không?”
Ánh mắt Liễu Vũ quét qua lại trên mặt Trương Tịch Nhan, định chọn nói câu gì, lại cảm giác quá mức đường đột, vì thế chậm rãi đáp: “Sinh tồn vô ưu, không lo ăn mặc, ăn ngon uống tốt được người hầu hạ là được.”
Trương Tịch Nhan biết rõ Liễu Vũ là người có tính không chịu ngồi yên, nói: “Có thể làm việc gì mà em thích.” Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Em thăng cấp thành thần, có muốn làm một cái đại điển ăn mừng thành thần không?”
Liễu Vũ nghĩ thầm, đều đã qua lâu như vậy rồi, khẳng định không phải tự nhà mình ăn mừng, vì thế nói: “Mọi người cứ việc an bài đi, em phối hợp là được.”
Trương Tịch Nhan trả lời: “Được.” Nàng ngắn gọn nói thêm câu, “Liễu Vũ, chỉ cần em vui vẻ, thì muốn làm gì cũng được cả.”
Liễu Vũ cười cười mà liếc mắt Trương Tịch Nhan, nói: “Thôi đi. Tâm tư của chị em còn không hiểu sao.” Bản thân mình là Hoa Thần Cổ tu luyện thành thần, Đại Tế Tư cũng là Trương Tịch Nhan và là người giám hộ. Cô có thể cảm giác được Trương Tịch Nhan nỗ lực giữ cô lại ở bên cạnh mình, mà bản thân cô lại không có người nhà, không có nơi nào tốt hơn để đi, ít nhất ở tại nơi này còn có Trương Tịch Nhan, nhìn thấy Trương đại lão cũng thật sự rất vui vẻ. Cô nói với Trương Tịch Nhan: “Ai lại không có thời điểm tinh thần cảm xúc hạ xuống đâu, em đây chính là hướng đến đỉnh cao nhân sinh, thời khắc nghênh đón nhân sinh cao quang, chị đến làm người nhớ lại những việc đã trải qua.”
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu. Nàng nhẹ giọng nói: “Phiêu bạt lâu rồi, cũng không quen yên ổn, đã trải qua quá nhiều kiếp nạn sinh tử, sẽ không quen với bình tĩnh. Thời điểm không vui cũng không cần cố tỏ ra vui vẻ. Chị so với em càng biết rõ hơn chính em đã trải qua những gì. So với em càng hiểu biết bản thân em hơn, ở trước mặt chị em cứ làm chính em là được, không cần ngụy trang, cũng không cần lo lắng chị sẽ đối xử với em như thế nào.”
Liễu Vũ nhẹ xích một tiếng, nói: “Thôi đi. Trương đạo trưởng, giới hạn của chị em hiểu rõ ràng. Em nếu thật làm ra chuyện thiên nộ nhân oán, chị thật có thể làm việc đại nghĩa diệt thân.”
(Lôi cả danh xưng Trương đạo trưởng ra dùng luôn)
Trương Tịch Nhan nói: “Em sẽ không. Năm đó em lạc nhằm vào bộ lạc Hoa Tế, biến bản thân thành Hoa Tế Thần, đầu óc không còn rõ ràng lắm nhưng cũng không làm ra chuyện hại người, mà lại mang theo bộ lạc Hoa Tế thoát khỏi nghèo khó đi làm giàu. Bản tính của em, thật tốt.”
Liễu Vũ xích cười một tiếng, sâu kín mà nhìn nhìn Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Tốt cái con khỉ á.” Chính mình ra sao thì chính mình biết, yêu tiền, còn thích…. Sắc, ít nhất đối với Trương Tịch Nhan là có không ít ý định như vậy như vậy, chỉ là cô không dám mà thôi.. Nếu không dám, ai lại làm tổ súc ở nơi này, sớm như chim mà bay lên trời cao đi làm sự nghiệp của chính mình đi. Cô bỗng nhiên nhớ tới quặng của chính mình, ánh mắt liền sáng lên, nói: “Quặng quỷ linh tinh ở huyền bí cảnh thi cổ quái có thể khai thác chứ? Cái này em nếu để nhóm thi quái đi đào quặng, sẽ chia cho em tối đa mấy phần?”
Trương Tịch Nhan nhìn bộ dáng tinh thần sáng láng ánh mắt mạo tặc quang, thật sự không kịp phản ứng lại. Bộ dáng của Liễu Vũ vừa rồi nhìn có chút thương cảm, cái này tự nhiên mãn huyết sống lại đến thật sự quá nhanh. Nàng đột nhiên nhận ra, còn phải để Liễu đại tiểu thư làm chút việc gì đó, nhân sinh có thêm điểm khiêu chiến, càng thêm nhiều ý thức phấn đấu tương đối tốt. Nàng nói: “Thông thường tới nói, lấy quặng, thợ mỏ sẽ giữ lại một phần, quản lý khu vực khai thác mỏ là hai phần, bảy phần còn lại sẽ nộp lên.”
Liễu Vũ tính toán, nói: “Nói cách khác, nếu em tự phụ trách việc khai thác, liền thành em bốn chị sáu!” Một đạp tay một cái, nói: “Thành! Liền như vậy mà định nha.”
Trương Tịch Nhan nói: “Khai thác một cái quặng quỷ linh tinh lớn như vậy, miếng mồi béo bở như vậy, em nghĩ một người có thể bao thầu hết được sao? Cổ Đạo Tông muốn nuôi sống nhiều đệ tử tông môn như vậy, nuôi đến khi bọn họ vào nghề vào cương vị.” Nàng giơ tay thể hiện một cái năm chữ số.
Liễu Vũ nói: “Được thôi, lại chia cho chị 50 người vào nghề cương vị cho chị.”
Trương Tịch Nhan nói: “5000.”
Liễu Vũ đứng lên, lấy ra tư thế trở mặt xoa tay hầm hè, nói: “Đại lão, chị vừa rồi đối với em thật cẩn thận che chở, này liền đụng tới tiền tài lợi ích thì trở mặt vô tình? Em có còn là Tiểu Điềm Điềm của chị không hả?”
Trương Tịch Nhan nói: “Chị thấy tính sổ rõ ràng em càng có cảm giác thành tựu. Nếu không phải vừa mới thành lập giới, khắp nơi đều cần người đến khai hoang, chị có thể phải ít nhất từ 5-20 vạn người đi khai thác quặng quỷ linh tinh.” Muốn lập giới với nhiêu đây môn hạ đệ tử thật sự căng không nổi, yêu cầu nhanh chóng bồi dưỡng thêm nhân lực, một người giàu không gọi là giàu, chỉnh thể cường thịnh mới có thể cường thịnh hoàn toàn.
Liễu Vũ lược làm cân nhắc, nói: “Mỗi bên sẽ tự quản lý từng khu vực khai thác mỏ, em sẽ quản nhóm thi quái, Cổ Đạo Tông sẽ quản lý nhóm Cổ Đạo Tông, phương diện bảo an em sẽ thuận tiện giúp Cổ Đạo Tông nhìn điểm, khu vực khai thác mỏ Cổ Đạo Tông sẽ chia cho em nửa phần xem như chi phí cố vấn an toàn, cũng chính là chia cho em một phần rưỡi, đủ thiếu đủ ý tứ đi!”
Trương Tịch Nhan tâm nói: “Đệ tử Cổ Đạo Tông đi khai thác nơi nào đoạt lại qua Liễu Vũ em.” Nàng lấy ra bản đồ quặng quỷ linh tinh, đem nó xé thành hai phần, phần nhỏ đưa cho Liễu Vũ, nói: “Phần đó em khai thác, phần còn lại Cổ Đạo Tông khai thác.”
Liễu Vũ nhìn đến một mảnh chỉ to bằng một phần ba, cầm trong tay ném xuống, nói: “Chị không biết xấu hổ sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Cổ Đạo Tông là muốn nuôi sống cả một cái cổ môn, em lại không phải muốn phản bội Cổ Đạo Tông cùng Vu tộc khai tông lập phái, lại đã trọng tố huyết nhục chi thân tu luyện thành thần, muốn nhiều quỷ linh tinh như vậy để làm gì?”
Một câu, cắm thẳng vào điểm yếu hại! Liễu Vũ dại ra mà nhìn Trưng Tịch Nhan, thế nhưng không tìm thấy lý do để phản bác. Cô đem Trương Tịch Nhan nhìn kỹ lại, dùng sức mà liêu liêu tay áo, đem mảnh bản đồ gần một nửa nhét vào trong giới tử thạch, lại lớn mặt ném một cái xem thuờng cho Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Còn tưởng rằng đại lão sẽ nghĩ đến cảm tình, kết quả sao, ha hả, mình tự suy nghĩ nhiều.”
Liễu Vũ lại nằm xoài trên ghế ngắm hoàng hôn, ấp ủ cảm xúc thương cảm.
Trương Tịch Nhan biết rất rõ, Liễu đại tiểu thư phàm là trong túi có tiền liền tất nhiên vạn sự vô ưu, bởi vậy đối với an tĩnh lúc này của Liễu Vũ toàn đương nhân gia đang trộm buồn nhạc một mình ám sảng.
B.A
Mấy bạn đoán xem. Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, ai đẹp hơn??