Tính tình của Liễu Vũ xác thật không muốn để bản thân có nhiều thời gian bị chìm trong các suy nghĩ tiêu cực, đặc biệt trong tay hiện giờ còn có quặng, trong đầu không thể khống chế được mà nhanh chóng chuyển động, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để khai thác mạch khoáng này.
Cô có thể thao tác thi quái tới để đào quặng, không cần lo về mặt thợ mỏ, nhưng quặng thì phải đào như thế nào? Là từ trên xuống dưới đem toàn bộ ngọn núi đào lên hay đào thành đường dời đi những tảng đá đi nơi khác rồi từ từ khai thác? Nếu làm như vậy, vận chuyển một lượng lớn như vậy đối với hoàn cảnh xung quanh sẽ bị phá hủy nghiêm trọng, không có lời. Không thì xác định quặng đào tới đâu lắp lại tới đó? Cách này thì còn phải nghĩ đến vấn đề sụp lún. Sau đó những thứ được đào ra dù gì cũng cần phải phân loại sửa sang lại làm kiểm kê xong hết mới cất vào kho chứa, những việc như thế này đối với đám tứ chi phát triển đầu óc ngu si như thi quái thì làm sao có thể đảm đương giải quyết, bởi vậy khu vực quản lý cần phải có nhân viên quản lý.
Bản thân Liễu Vũ không có kinh nghiệm quản lý quặng xưởng, cũng không có kỹ thuật khai thác, cảm thấy vẫn là tìm tới Trương Tịch Nhan mượn một vài nhân tài biết nhiều về phương diện này tương đối thích hợp.
Sau khi cô có chủ ý, lập tức đi hướng về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ trống rỗng, ngay cả bóng dáng của Trương Tịch Nhan cũng không có, Liễu Vũ ngồi ở phòng khách không thấy Trương Tịch Nhan rời đi, vì thế chỉ có thể đã đi đến mật thất phía sau phòng ngủ.
Lối vào của mật thất này chỉ là một cái ám môn ngụy trang, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra ngay.
Sau khi cửa của mật thất mở ra, liền lộ ra một cái lồng khí trong suốt, có điểm giống như kết giới, lại có điểm giống như lồng phòng ngự.
Liễu Vũ tò mò duỗi tay sờ sờ, cảm ứng được dòng khí, cảm thấy chính mình có chen đi vào, nhẹ nhàng nhích tới kết quả liền xuyên qua một cách dễ dàng.
Dễ dàng như vậy sao? Vậy cái lồng phòng ngự kết giới này có tác dụng gì? Liễu Vũ có điểm không thể tưởng tượng được, vì thế đi qua đi lại rất nhiều lần, phát hiện thì rất là vô ngữ, thật sự là quá dễ dàng. Cô cảm nhận được tầm mắt của Trương Tịch Nhan, quay đầu lại thì thấy được vẻ mặt vô ngữ của Trương Tịch Nhan đang nhìn cô, biểu tình trên mặt viết hai chữ: Ấu trĩ.
Cô nói thầm: “Chị mới ấu trĩ á.” Đi sâu vào trong mới hậu tri hậu giác phát hiện đều là mùi dược liệu, Trương Tịch Nhan đang ngâm mình trong ao.
Trong ao chứa đầy nước màu xanh lục, bên trên bề mặt còn hình thành sương mù màu xanh hình dạng cổ chướng, vừa nhìn liền thấy rất độc, nếu đổi lại là người thường hoặc là người có đạo hạnh thấp, đừng nói là ngâm ở bên trong, phỏng chừng chạm vào sẽ chết ngay.
Cô đi dọc theo bờ ao, duỗi tay vào trong ao sờ sờ, cảm giác râm mát, cảm giác lạnh lẽo kia theo da thịt thấm vào trong xương cốt sau đó theo kinh mạch khuếch tán ra toàn thân, rất là thoải mái, làm cô cũng muốn nhảy theo vào ngâm trong đó một chút.
Cô nhớ mình đang có việc cầu Trương đại lão, mà Trương đại lão hiện giờ đang ở trong địa bàn của nàng hẳn là không thiếu một ít điểm dược liệu ngâm mình này đâu, vì thế cô liền nhanh chóng cởi quần áo trên người nhảy vào ngâm chung, nói: “Không ngại ngâm chung với nhau chứ?” Cô nói xong liền cảm giác được cả người của Trương Tịch Nhan căng chặt, mặt đầy khẩn trương mà nhìn cô, biểu tình có điểm vi diệu, còn có điểm quái dị, bộ dáng kia như là phòng sắc lang, lại có điểm kinh nghi bất định.
Liễu Vũ nhẹ xích một tiếng, nói: “Cũng đã nhìn thấy chị phao tắm không biết nhiêu lần rồi, biểu tình này của chị là gì đây?” Cô nghĩ thầm: “Chị ấy sẽ không cảm thấy mình đối với chị ấy có ý gì đi? Mình đây là cái hạng người như vậy sao?” Trong đầu cô liền xẹt quá tình cảnh cô đè Trương Tịch Nhan trên giường làm như vậy như vậy, lại nhanh chóng đuổi cái ý niệm này đi. Cô đối với Trương Tịch Nhan quả thật về phương diện kia có ý tứ đâu đâu thật, nhưng thực chất không tới mức phải làm ra tiếp xúc thân mật. Bằng không nói, nếu làm như vậy như vậy với Trương đại lão xong lại nhận ra rằng bản thân cô lại không thích Trương đại lão tới như vậy, đến lúc đó mình muốn cao chạy xa bay biến thành mình tra Trương đại lão, hậu quả thực đáng sợ.
Trương Tịch Nhan quét mắt về phía Liễu Vũ vừa cởi sạch ngâm mình trong ao, liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như một lão tăng đang nhập định.
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan không phản ứng, cũng không có ý tứ phản đối việc mình vừa làm, vì thế lấy ra sách lược nhiệt tình đối với khách hàng lớn dịch đến sóng vai với Trương Tịch Nhan dựa người vào trên vách ao, nói: “Ai…” Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác được Trương Tịch Nhan giống như lại bắt đầu khẩn trương, cô nghĩ thầm: “Lại làm sao vậy? chị thật sự không hiểu lầm cái gì đi? Em đây chỉ muốn tỏ vẻ thân cận tý thôi, chị đừng nghĩ nhiều a.”
Khi Liễu Vũ ngồi xuống, cánh tay cùng bả vai chạm vào Trương Tịch Nhan, tiếp xúc mang theo hơi lạnh như điện lưu xẹt qua toàn thân Trương Tịch Nhan, làm hô hấp của nàng cũng bị đọng lại, tim cũng đập lệch đi nửa nhịp.
Trương Tịch Nhan hơi thất thần, nhưng cũng nhanh chóng trấn định lại, quay đầu liền thấy Liễu Vũ mang kinh ngạc còn có điểm hơi sợ mà nhìn chính mình. Liễu Vũ lớn lên xinh đẹp, môi cô hé mở lông mi chớp chớp ngây dại, mang theo chút đáng yêu, lại mang trên người vẻ đẹp yêu dã vũ mị, đặc biệt qua da thịt trơn bóng của yêu thần lại còn không có mặc gì, ẩn hiện câu nhân dụ hoặc tột đỉnh. Trương Tịch Nhan mới vừa ổn định là tâm thần bâng quơ của mình, thầm than một tiếng: “Yêu nghiệt!” Nàng từ ánh mắt của Liễu Vũ đối với mình có thể nhìn ra được lúc này Liễu Vũ không có ý nghĩ về phương diện với mình, có thể là có chuyện gì đó. Nhưng có việc thì cứ nói có việc, chạy tới cởi hết chen chung vào đây thì có ý tứ gì?
Nàng tức giận mà liếc Liễu Vũ, tầm mắt từ trên mặt Liễu Vũ dời xuống ngực đảo một vòng, hỏi: “Có việc sao?”
Liễu Vũ phục hồi lại tinh thần, đáp: “Aizo, có việc.” Cô cũng lười nghĩ Trương Tịch Nhan có hiểu lầm cái gì hay không, dù sao thanh giả tự thanh, chính mình không có làm cái gì là được rồi. Cô nói: “Em thấy về việc đi khai thác quặng cần một người quản lý chuyên nghiệp và đoàn đội có kỹ thuật chuyên môn.”
Trương Tịch Nhan vô ngữ mà nhìn Liễu Vũ: Liền vì một việc như này đáng giá em phải cởi sạch chạy tới trong bồn tắm của chị?
Liễu Vũ nhanh chóng giải thích thêm: “Không chiếm tiện nghi không không của chị, em trả lương cao, những đồ vật được khai thác ra tới chị ít nhất cũng chiếm được sáu phần, nói đến vẫn là chị chiếm được tiện đi chứ, vạn nhất ở quặng xuất hiện vấn đề gì khó giải quyết, tổn thất cùng chính là đệ tử tông môn của chị.”
Trương Tịch Nhan đạm thanh nói: “Có thể, qua hai ngày liền an bài cho em. Còn việc gì nữa không?”
Liễu Vũ nói: “Hết rồi.”
Ánh mắt Trương Tịch Nhan đảo về phía cửa mật thất ý bảo: Không có việc gì nữa thì đi ra ngoài ngay. Yêu nghiệt!
Liễu Vũ nói: “Đừng a, thuốc tắm này của chị rất thoải mái. Thực quý đi, để em ké một chút.”
Trương Tịch Nhan nhích qua một chút, dùng một đạo ảo thuật đem những bộ phận lộ ra bên ngoài của Liễu Vũ che lên, lại từ tư thế nằm ngồi chuyển thành tư thế khoanh chân đả tọa, bộ dáng một bộ toát ra vẻ trang nghiêm đạo tâm kiên định củng cố không để yêu nữ dụ hoặc.
Liễu Vũ tức khắc không vui, sau đó dịch tới bên cạnh Trương Tịch Nhan còn cố ý cọ cọ, hỏi: “Trương Tịch Nhan, chị có ý gì đây?”
Trương Tịch Nhan mở mắt ra, quay đầu nhìn cái mặt yêu nghiệt của Liễu Vũ chằm chằm, hỏi lại: “Vậy em đây là có ý gì?” Ánh mắt quét về phía bộ phận của người bị ảo thuật bao phủ như bị đánh mosaic, lại nhanh chóng dịch tầm mắt trở về. Thật sự là, mosaic cũng ngăn không được cái não này a.
Giữa nàng và Liễu Vũ không phải chưa từng phát sinh qua cái gì, mà là trước kia từng có kết giao, hiện tại còn ái muội không rõ, mà Liễu Vũ này là cứ như gần như xa mà trêu chọc, thỉnh thoảng còn vươn thử cái chân nhỏ qua lại lắc lư vài cái. Nàng biết trong lòng Liễu Vũ hiện tại không tự tin, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cùng nàng ở bên nhau, nếu thật phát sinh chuyện gì, rất có thể làm cảm tình hai nàng vất vả mới có được đánh mất.
Liễu Vũ thấy bộ dáng phòng ngừa yêu nữ của Trương Tịch Nhan, có điểm khó chịu, theo Trương Tịch Nhan nói đỉnh trở lại, nói: “Câu dẫn chị nha.”
Trương Tịch Nhan tâm nói: “Chị nếu thật sự mắc câu, em không được bò dậy liền chạy mất đi?” Nàng nhắm mắt lại, vận chuyển chân khí, đả tọa hành khí. Có xoáy khí tụ lại nhàn nhạt chuyển động quanh thân nàng, tăng tốc độ hấp thu dược lực ở trong ao.
Liễu Vũ hừ hừ, nghĩ thầm: “Nhìn chị như này, tám phần là vết thương lúc trước vẫn dưỡng chưa khỏi.”
Cô đem cảm giác thẩm thấu vào trong cơ thể của Trương Tịch Nhan, phát hiện thương thế của đại lão thế nhưng lại tăng thêm, kinh mạc, phủ đơ và rất nhiều chỗ đều xuất hiện thương tổn, tòa bộ dựa vào Hoa Thần Cổ dạng cánh hoa tạm thời lắp lại bên trên. Số mạch máu và kinh lạc này thoạt nhìn giống như thủy quản, mặt trên dáng đầy mụn vá bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra, rất nhiều nơi thương cũ chưa lành lại chồng lên thương mới, nhưng vết thương vết rạn cô nhìn đến trong lòng run sợ.
Trương Tịch Nhan ở Thiên Diệu giới gặp phải Thiên Long tộc, lại bị lão Long Thần một đường đuổi giết, ở huyền bí cảnh thi cô quái cũng không thể dưỡng thương cho lành hẳn, lúc sau lại đến Thiên tộc lăn lộn một hồi, dẫn tới thương thế lại lần nữa tăng thêm. Ngoài mặt thoạt nhìn Trương Tịch Nhan thật sự cường hãn, dẫn Phệ Thần Trùng đánh Thiên tộc, nhưng trên thực tế bị thương nặng tới nỗi không nhờ Hoa Thần Cổ chống chịu, tám phần đang nằm xuống rồi.
Liễu Vũ nhìn thấy bộ dáng này của Trương Tịch Nhan, trong lòng tựa như bị ai đó cầm vô số kim châm xoát xoát xoát xoát chọc ra như cái mùng hình thành nhiều lỗ nhỏ, tê tê nhức nhức rất khó chịu, cảm thấy nếu số thương này rơi xuống trên người của mình còn có điểm dễ chịu hơn. Cô nói: “Aizz, em nói nè, Trương Tịch Nhan, tình trạng thân thể của chị, chính chị không rõ hay sao, chị liều mạng như vậy….” Câu nói tiếp theo không thể nói được, đành ngậm miệng lại.
Cô điều động Âm Sát khí độ vào trong cơ thể của Trương Tịch Nhan cũng đồng thời ngưng tụ tinh huyết truyền qua từng đợt từng đợt dưới dạng tia nhỏ xen lẫn với Âm Sát khí rót vào trong cơ thể Trương Tịch Nhan đi chữa trị các miệng vết thương của nàng.
Trương Tịch Nhan kinh giác khi có một cổ tràn đầy sinh cơ đột nhiên mạnh mẽ hướng vào trong cơ thể nhanh chóng chữa trị vết thương trong cơ thể, cả kinh đến nàng bỗng chốc mở mắt ra, hơi mang chút kinh hoàng lên tiếng: “Liễu Vũ!” Theo bản năng mà sợ Liễu Vũ vì chữa thương cho bản thân nàng lại thương tổn chính mình.
Trương Tịch Nhan muốn cắt đứt huyết khí và Âm Sát khí Liễu Vũ dẫn độ, nhưng nếu làm như vậy thì phải động tới kinh mạch, làm thương thế của nàng bị tăng thêm, còn ảnh hưởng Liễu Vũ cũng bị thương. Nàng tìm một lý do nói: “Thương thế của chị dưỡng dưỡng một chút liền tốt rồi, em như vậy sẽ khiến cho huyết khí của chính mình thiếu hụt hao tổn công lực, lễ mừng thăng cấp thành thần sắp tới, bảo trì tốt trạng thái vẫn tốt hơn.”
Liễu Vũ mới không để ý tới Trương Tịch Nhan. Cô nhìn Trương Tịch Nhan bị thương liền chướng mắt, đem những vết sẹo kia chữa trị hết thảy thoạt nhìn mới thuận mắt được chút. Cô nói: “Ít nói nhảm, coi như lợi tức một trăm triệu hai quỷ linh tinh em trả cho chị. Chị bỏ ra rất nhiều tâm huyết trên người của em, tốt xấu gì em cũng có điểm dùng được, đúng không.”
Trương Tịch Nhan đột nhiên im lặng, tâm tình cực kỳ phức tạp. Nàng có đôi khi cảm thấy Liễu Vũ không thực sự thích nàng, giống như quá khứ của hai nàng đã qua đi, nhưng phàm là có việc gì, Liễu Vũ lại tổng như vậy bất cứ giá nào cũng hết thảy che chở nàng, làm nàng cảm thấy chính mình vẫn được yêu thương che chở.
Liễu Vũ cảm nhận được cảm xúc của Trượng Tịch Nhan, cười khanh khách mà nói: “Cảm động sao? Nếu thật là cảm động, nếu không chúng ta khi lấy quặng đến xưởng chia thành năm năm đi?”
Trương Tịch Nhan thu hồi suy nghĩ, phối hợp để Liễu Vũ chữa thương cho bản thân, đồng thời hỏi: “Em thực thiếu tiền tới vậy sao?”
Liễu Vũ nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật em có cái kế hoạch, chị xem a, Du Thanh Vi sinh ý vượt giới làm tới lớn mạnh như vậy, nàng ấy có thuyền buôn bán, mậu dịch qua các giới, chúng ta… Em là nói Vu tộc tuy rằng cùng với nàng ấy làm ăn buôn bán có thể kiếm được không ít, nhưng con đường đều là từ nơi đó của Du Thanh Vi. Dù sao Vu tộc và Thiên Địa Linh tộc cũng không phải cùng một tộc, nói về vấn đề lâu dài, chúng ta nên có một con đường sinh ý của riêng mình. Em liền muốn trước tiên nên tích góp xô vàng, tái tạo lại thuyền, tạo đội thuyền vận chuyển hàng hóa, trước đem tuyến đường đả thông, cái này được gọi là nếu muốn phú trước tu lộ.”
Trương Tịch Nhan hỏi: “Em là đang thiếu người đầu tư sao?”
Liễu Vũ nói: “Chị muốn sao? Thôi bỏ đi, em đều đem của cải của chị đào rỗng tới đáy, đừng đem Cổ Đạo Tông của chị cũng đào rỗng. Tổng cứ xài tiền của chị, em về sao như thế nào….” Nhanh nhẹn mà đem hai chứ “Cưới chị” nuốt trở về. Loại sự tình này trong lòng chính mình hiểu rõ liền thành, nói ra liền không tốt lắm.
Trương Tịch Nhan nói: “Lê Vị. Trong tộc nếu nói giàu không ai có thể qua em ấy.”
Ánh mắt Liễu Vũ sáng lên, lập tức ngưng luyện ra hai viên tinh huyết tròn vo đưa cho Trương Tịch Nhan, nói: “Trương Tịch Nhan, chị mình tự chữa thương nha.” Nhanh nhẹn thu công, bò ra ao nước, mặc xong quần áo liền chạy ra ngoài đi tìm Lê đại lão.
Trương Tịch Nhan: “.....” Nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ như một cơn gió chạy xa, yên lặng ở trong lòng hỏi câu: Chị quan trọng hay tiền quan trọng?
Nàng cảm thấy ở Liễu Vũ, tiền càng quan trọng, ít nhất là ở hiện tại.
Tầm mắt của Trương Tịch Nhan dừng trên hai giọt tinh huyết đang lơ lửng trước mặt, tâm nói: “Em cũng thật sự bỏ được.” Tinh huyết là huyết khí chi tinh trong cơ thể, Liễu Vũ vừa mới thăng cấp thành thần, thực lực còn rất yếu, huyết khí cũng chưa thật sự tràn đầy, toàn thân có thể ngưng tụ ra tinh huyết cũng cực kỳ hữu hạn, mỗi một giọt rút ra đều là lực của sinh mệnh.
Nàng lo lắng nhưng lại cảm khái, yên lặng nuốt xuống hai giọt tinh huyết Liễu Vũ đưa cho, chậm rãi luyện hóa.