Lê Vị có người mẹ già luôn quét tước khắp các loại chiến trường, đặc biệt có thể tích trữ, số lượng tài sản có thể nói đứng đầu các giới không có địch thủ.
Không nói cái khác, năm đó Thiên, Vu, Quỷ ba giới đại chiến, Vu thần thụ từ trong chiến trường vớt đi những thi thể ở đó thôi là có giá không thể tính được, khỏi bàn về độ tài phú. Người có thể xông pha ra chiến trường đều là những người rất mạnh về thực lực của các giới, thậm chí trong đó còn có rất nhiều thần. Sau khi bọn họ chết, năng lượng ẩn chứa trong huyết nhục và kinh mạch phóng thích vào trong thiên địa trở thành Âm Sát khí, Thiên Cương chi khí và Thiên Địa Linh khí tự do, huyết nhục do thời gian dài dần trở thành thổ nhưỡng phì nhiêu, đặc biệt thích hợp để trồng linh trân bảo dược quý hiếm, còn xương cốt thì trở thành linh tinh, thiên cương linh tinh và quỷ linh tinh có độ tinh khiết cơ hồ không có tạp chất. Những vị thần lại mang hình thể khổng lồ, cơ thể có thể dài tận mấy chục mét hơn, số xương cốt này biến thành linh tinh có thể tính bằng tấn.
Lê Vị cầm nhiều tài phú như vậy, trừ bỏ lúc tu luyện cần dùng tới, cơ hồ chỉ có thể đổ đống trong giới tử thạch. Cô ấy bây giờ còn nhỏ, cứ từ từ tu luyện để bản thân an ổn từ từ lớn lên là được, ở dưới tình huống bản thân cô ấy không thiếu tài nguyên để tu luyện, đem số tài phú đó đi đầu tư hay đi xây dựng ngược lại lại có nguy hiểm.
Ban đầu cô ấy dự định chia một ít cho Trương Tịch Nhan, nhưng vị này lại là người có nguyên tắc quá đáng, không phải đồ vật của mình thì sẽ không cần, một hai phải tự lực cánh sinh, đem đồ vật trả lại hết. Lê Vị chỉ có thể từ bỏ.
Hiện giờ Liễu Vũ lại chạy tới cửa, cầm theo một mảnh nhỏ địa đồ quặng quỷ linh tinh, nói luyên thuyên từ việc khai thác quặng đến việc xây dựng đội tàu thuyền, sáng lập đường hàng không cho tới những thứ liên quan tới ngành vận chuyển và các sản nghiệp khác, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói: “Không chỉ nói tới việc kiếm được hoa hồng, chỉ nói tới việc lập đồ đằng trụ nhận cung phụng cho tiểu Vu thần cô đây thôi, đều để cô có thể nằm không hưởng lợi.”
Lê Vị khoanh cái chân béo ngồi ở trên giường chống cằm nghe Liễu Vũ nói nửa ngày, một đôi mắt ngập đầy nước nhìn quét qua quét lại trên người Liễu Vũ, tâm nói: “Thật là nửa điểm cũng không nhớ rõ, ngay cả tiền cũng không nhớ rõ.” Cũng may lúc này Trương Tịch Nhan đang phao tắm, bằng không tám phần lại chạy tới chỗ mẹ của cô tính lại món nợ này rồi cũng nên.
Bộ dáng hiện tại này của Liễu Vũ thật giống một kẻ lừa đảo lôi kéo đầu tư tài chính, khả quan đây cũng là tác phong trước kia của cô, là một người làm việc thật sự, tiền kéo đầu tư cũng không vung lung tung hay tiêu bậy bạ, mà là thật sự dùng cho việc kiếm lợi, giống như bộ lạc Hoa Tế. Cô mất thời gian không tới hai năm, đã dẫn dắt được một bộ tộc trên bờ tuyệt cảnh đi ra khỏi núi lớn. Cô tìm kiếm chính sách tài chính hỗ trợ người nghèo, vì bộ lạc sửa đường xây cầu, đem bộ lạc Hoa Tế biến thành thôn Hoa Tập, dẫn dắt người trong thôn nuôi rết và các loại dược liệu khác, sau đó còn thành lập xưởng gia công, mở ra con đường tiêu thụ, hết thảy đều hướng tới con đường phát triển lâu dài.
Nếu không có Canh Thần đột nhiên xuất hiện, trong một đêm tàn sát sạch sẽ toàn thôn, con dân bộ lạc Hoa Tế chắc hẳn có thể hòa nhập làm những người bình thường trong xã hội có cuộc sống an ổn.
Bộ lạc Hoa Tế khi đó cùng với Vu tộc hiện tại rất giống.
Liễu Vũ ngồi bên cạnh Lê Vị, nói: “Lê đại lão, có điều kiện gì thì cứ việc đề ra, tôi đảm bảo lợi ích trên chi phí của người đầu tư sẽ không làm cô thất vọng. Nếu không, cô trước cứ đầu tư thử một ít, chờ tôi làm được thành tích cô cảm thấy đáng tin cậy, lại đầu tư vào thêm cũng được.”
Lê Vị lấy ra một viên giới tử thạch đưa cho Liễu Vũ, nói: “Cô xem làm đi.”
Liễu Vũ nhận lấy giới tử thạch, đem cảm giác hướng vào trong đảo qua. Ban đầu chỉ muốn xem sơ qua, sau khi nhanh quét mắt qua lại sợ tới mức thiếu chút ném luôn giới thạch ra, sau đó nhanh chóng cầm chắc lại, mặt đầy kinh ngạc mà nhìn về phía Lê Vị, hai tay còn đang run run.
Trong giới tử thạch toàn là thi hài, số thi hài này không biết đã mục nát từ bao nhiêu năm. Trong đóng thi hài có Thiên tộc, Địa Linh tộc, Quỷ tộc và Vu tộc, chúng nó nằm trong giới tử thạch giống như ở trong vũ trụ phiêu đảng không có đại địa, huyết nhục đều lạn thành bùn, nguyên lai hình thái còn được duy trì miễn cưỡng là do xương cốt ở trạng thái linh tinh khóa lại.
Bên ngoài thi cốt của chúng nó là hủ bại khí hình thành đoàn khí. Một đại quỷ thân cao hơn mười mét, huyết nhục của nó đều đã lạn thành bùn, xương cốt biến thành quỷ linh tinh có độ tinh khiết cao, xung quanh nó vài trăm thước đều là Âm Sát khí nồng đậm và hủ bại khí hình thành chướng khí, bên trong còn có thứ gì đó giống như ngọn lửa lại xanh mượt phiêu tán ra quỷ khí, thoạt nhìn rất đáng sợ và nguy hiểm.
Bên trong thi thể rậm rạp có đến mấy vạn, một số nhìn rất rõ khi còn sống có đạo hạnh không quá cao, xương cốt chưa hóa thành linh tinh hoàn toàn, khả năng bên trong còn chứa chất như voi hay là thứ gì đó, xương cốt còn lại đã lạn thành bùn, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy hình dạng, những đoạn linh tinh vụn vụn đó có điểm giống như xá lợi tử phân bố ở bên trong. Loại thi thể này có số lượng nhiều nhất.
Liễu Vũ nếu muốn lấy linh tinh từ trong đóng này ra, còn phải đào thi thể ra ra sau đó rửa sạch thịt nát hủ bùn dính trên đó.
Số thi thể này không chỉ có sinh ra vi khuẩn, độc trùng, này vẫn còn nhẹ, quỷ mới biết bên trong những thứ này có thể bay ra những u linh hay thứ gì đó nguy hiểm nữa không.
Liễu Vũ nghĩ thầm: “Đại lão, cô đây là đem giới tử thạch dùng chứa xác ném cho tôi đi?”
Lê Vị quét mắt Liễu Vũ, nói: “Từ thi thể đào lấy tinh tinh, hẳn là so với đi quặng lấy sẽ dễ hơn nhiều.”
Liễu Vũ móc ra một cái lễ phép, khách khí, gương mặt tươi cười xán lạn, nói: “Lê đại lão, chờ tôi đem số này ra tới kiểm kê xong sẽ báo lại số lượng với ngài ha.”
Lê Vị “Ân” một tiếng, nói: “Cô nếu đem nó làm không xong, tôi sẽ tìm tới bạo đầu chó của cô.” Tuy nói cái này có tặng không cũng được, nhưng không có áp lực liền không không có động lực, cô phải đến cho Liễu Vũ một chút động lực mới được.
Liễu Vũ nhanh chóng nói: “Sẽ không, đảm bảo sẽ không.” Cô đứng lên, nói: “Tôi cáo từ trước ha.” Sau đó nhanh chân chạy tới tìm Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ đến bờ ao trong mật thất ngồi xuống, đem giới tử thạch đưa cho Trương Tịch Nhan, nói: “Kéo được đầu tư, chính là…. Ách… Chị nhìn thử đi.”
Trương Tịch Nhan quét mắt qua giới tử thạch, cũng không thả cảm giác vào trong xem, liền biết bên trong là thứ gì. Sau khi Lê Vị đào được một lượng lớn tài sản từ Vu thần thụ, định chia cho nàng một ít, nàng không nhận, lúc này lại rơi vào tay Liễu Vũ. Nàng nói: “Em cứ xem rồi làm đi.”
Đều là để mình xem rồi làm, ha, hai người này đúng là thân sinh ha. Liễu Vũ vói tay vào trong ao, vớt Trương Tịch Nhan lên nhét giới tử thạch vào trong tay nàng, nói: “Chị cứ nhìn xem bên trong có gì rồi lại nói.”
Trương Tịch Nhan cứng đơ tại chỗ, nhìn cái tay đầy nước của mình, lại nhìn nhìn Liễu Vũ, sau đó nhìn về phía giới tử thạch trong lòng bàn tay, hỏi: “Có vấn đề gì sao?” Nàng dùng ảo thuật che khuất thân thể của mình tính luôn cả cánh tay, chỉ lộ ra ngoài một đoạn nhỏ của cánh tay.
Liễu Vũ “Ha hả” cười nói: “Lê đại lão thật xa hoa.” Cô lại quét mắt về phía Trương Tịch Nhan đang phòng trụ bản thân mình như đề phòng sắc lang, nói: “Chị làm gì vậy, em lại không làm gì với chị.” Nói xong, lại dựa theo những gì Trương Tịch Nhan dạy cô trước kia sửa sang lại đồ vật trong giới tử thạch.
Đầu tiên, thu thập lại những cái khí thể trong đó. Số khí thể này bởi vì hàm lượng tử khí quá nặng, lại có rất nhiều vi khuẩn khí độc, thuộc về vật chất có hại, phương pháp tốt nhất chính là chôn sâu để xử lý. Thông thường mà nói, Địa Sát chi khí ở chỗ sâu nhất trong địa mạch là cái thứ quỷ này, loại này được chôn sâu dưới lòng đất, do Âm Sát khí và Thiên Cương chi khí nhẹ hơn nên có thể từ trong khe hở của các tảng nham thạch bay lên mặt đất phóng xuất ra ngoài, sau đó bị thực vật trên mặt đất hấp thu, thông qua tầng nham thạch và tầng thổ nhưỡng, sau cùng lại thực vật tinh lọc, trở thành vật chất vô hại. Còn số vi khuẩn và tử khí gì đó liền bị chôn chặt tới khi lạn ở dưới tầng ngầm.
Thứ này tốt nhất nên tìm một vật để chứa vào, nhưng cô lại không có những vật khác, kỹ thuật luyện chế giới từ thạch còn chưa học được, vì thế lược làm cân nhắc thì sáng lập một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới phóng chúng tới nơi loạn lưu, để ở chỗ luôn loạn quát loạn lưu đưa chúng tới những chỗ khác rất nhanh sẽ bị pha loãng không còn gì.
Trương Tịch Nhan đối với việc Liễu Vũ loạn phóng rác rưởi bừa bãi nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Đem những thứ này chôn ở dưới núi hoặc phía dưới địa mạch, cũng là một phương pháp bón phân tẩm bổ hiệu quả nhất.” Cổ Đạo Tông nghèo, phải tính toán tỉ mỉ sinh hoạt phí. Nàng đốn hạ, nói: “Nếu em cảm thấy phiền phức, có thể đem những thứ này dẫn tới nơi lệ chướng ở Cổ Sơn đi.”
Liễu Vũ nhìn thấy chỉ một chút đồ vật này Trương Tịch Nhan cũng không muốn lãng phí, tiết kiệm tới mức này, không khỏi có điểm đau lòng, tức khắc cũng tiết kiệm theo. Cô hỏi rõ vị trí lệ chướng ở Cổ Sơn thì sáng lập thông đạo, đêm số khí thể độc nào dẫn vào trong đó.
Những loại hủ bùn từ huyết nhục bám vào trên xương cốt, nước từ thi thể sẽ xử lý theo cách khác, có thể dùng làm dược liệu trực tiếp cho thực vật, cũng có thể dùng để nuôi cổ, dưỡng quỷ, còn có thể tinh luyện thành các loại tài liệu.
Số thi thể này đến từ Thiên, Vu, Quỷ, Nhân tộc và các tộc khác, Liễu Vũ không thể để chúng chung một chỗ, còn phải dựa theo chủng tộc để phân ra xử lý, này liền cần phải dụng tới những vật khác nhau để chứa. Vật lưu trữ tốt nhất chính là giới tử thạch.
Tác dụng của giới tử thạch rất nhiều, nên giá bán rất đắt, chính mình cũng dùng rất thường xuyên, học được sớm chút sẽ càng tiện. Liễu Vũ nói: “Trương Tịch Nhan, luyện chế giới tử thạch như thế nào? Chị có thể chỉ em hay không?”
Trương Tịch Nhan với thân mình trần trụi phao tắm, gặp được cái người như Liễu Vũ tùy tiện xong vào kết giới lại ra ra vào vào chưa tính, với tư thế này là muốn nằm vạ không đi rồi. Nàng nói trong lòng: “Em có để ý một chút tới chị đang trần trụi không, yêu cầu em có thể tự giác tránh mặt?” Nàng thật nghi ngờ Liễu Vũ đây không chỉ không không để ý, còn có điểm mơ hồ cố ý ở lại.
Liễu Vũ “Ách” một tiếng, hỏi: “Không được sao? Vậy em sẽ trả học phí.”
Trương Tịch Nhan hỏi: “Em có cảm thấy bản thân em có điểm đầu choáng mắt hoa với mệt mỏi không?”
Liễu Vũ đầy mặt mờ mịt chớp chớp mắt, tâm nói: “Có hả ta?”
Trương Tịch Nhan từ trong giới thạch lấy ra tấm gương đưa cho Liễu Vũ, nói: “Tự em xem xem.”
Liễu Vũ tâm nói: “Trương Tịch Nhan, chị sao cứ quái quái.” Cô nhận lấy gương, liền thấy trong gương sắc mặt của mình có điểm tái nhợt, môi cũng có chút trắng, bộ dáng giống như không có tinh thần. Cô tâm nói: “Gương của Trương Tịch Nhan có vấn đề sao?” Cô lại thả ra cảm giác nhìn lại chính mình lần nữa, phát hiện bộ dáng quả thật như là bị bệnh, giống như bệnh trạng của việc thiếu hụt máu huyết.
Trương Tịch Nhan nói: “Em vừa mới thăng cấp thành thần, đúng là thời điểm yêu cầu củng cố cảnh giới, chợt tổn thất hai giọt tinh huyết, đối với thân thể là thương tổn lớn.” Ánh mắt của nàng quét về phía ao, nói: “Tiến vào ngâm một lát. Đưa giới thạch cho chị.”
Liễu Vũ “Nga” một tiếng, nhanh chóng đưa giới tử thạch qua cho Trương Tịch Nhan, nói: “Chị nói sớm nếu như vậy sẽ làm em tổn thương nghiêm trọng, em liền… chỉ cho chị một giọt.” Nói xong cô thả cảm giác vào trong cơ thể của Trương Tịch Nhan quét quét, phát hiện thương thế của Trương Tịch Nhan đã khỏi được bảy tám phần, không khỏi cảm khái tinh huyết có tác dụng thật tốt. Thương thế của Trương đại lão tốt lên, chính mình lại có chỗ dựa, hai giọt tinh huyết mà thôi, xem như có lời.
Trương Tịch Nhan chỉ cảm thấy tầm mắt Liễu Vũ lại quét từ trong ra ngoài cơ thể của mình, không khỏi co rút cơ thể lại, khẽ cắn môi, nói: “Liễu Vũ, tùy ý thả cảm giác nhìn trộm cơ thể của người khác là….. hành vi không lễ phép. Nếu em ở trên người của người khác mà làm như vậy giống như trên người của chị có thể sẽ rước lấy hậu quả là người đó sẽ rút kiếm hướng tới em, còn gặp phải người có tính tình thô bạo nói không chừng không chút khách khí mà trảm em ở dưới kiếm cũng nên.”
Oa, xù lông! Trương Tịch Nhan cư nhiên cũng sẽ xù lông! Liễu Vũ lại nhanh chóng từ trong ra ngoài quét thêm vài lần cơ thể nàng, tâm nói: “Không lẽ chị muốn cắn em?”
Trương Tịch Nhan thẹn quá hóa giận, triển khai cầm nã thủ, hai tay túm chặt Liễu Vũ, kéo lên không trung lại ném vào lại trong ao một cái thật mạnh, làm bọt nước bắn tung tóe tới mấy mét, chạm thẳng tới đáy ao làm gạch phía đều nứt vỡ hết, theo sát đầu ngón tay cũng túm chặt lấy quần áo của Liễu Vũ lôi ra, Liễu Vũ có đai lưng nhưng nút thắt cũng nhanh chóng mở bung, quần áo, đai lưng đều bị Trương Tịch Nhan kéo ra khỏi người, cả người liền trống trơn nằm dưới đáy ao.
Liễu Vũ sợ tới mức nhanh chóng lấy tay che lại ba điểm, liên tục kêu lên: “Đại lão, em sai rồi, đại lão, đại lão, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi, em thật sự sai rồi….”
Trương Tịch Nhan nửa quỳ trên đáy ao, hai bàn tay khống chế bả vai của Liễu Vũ, khuỷu tay thì chặn lại người Liễu Vũ, khiến Liễu Vũ không nhấc cơ thể lên được, nàng lạnh lùng nói: “Em là cố ý?”
Liễu Vũ chột dạ mà khẩn trương “Ách” một tiếng, nói: “Cố… cố ý gì chứ?”
Trương Tịch Nhan lạnh lùng nói: “Em nói xem?”
Liễu Vũ tâm nói: “Thôi xong, xong rồi.” Ánh mắt cô đảo khắp nơi, nghĩ thầm: “Trương Tịch Nhan thích mình như vậy, hẳn là không tới mức làm gì mình đi.” Sau lại tráng lá gan thêm vài phần, nói: “Liền…. Chính là muốn…. Câu…. Câu dẫn trêu chọc chị…. Chọc một chút, em… em có….. Có điểm thích chị.” Cô lại lo lắng Trương Tịch Nhan hiểu lầm, lại bổ sung theo câu: “Một chút, bị sắc đẹp của chị dụ hoặc.”
Trương Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, nhặt lại giới tử thạch rớt trong ao, ngồi trở lại tường viền ao, lấy thần thông thể luyện quỷ linh tinh trong giới thạch thành Âm Sát khí thuần tịnh rót vào trong ao, lại đem thuốc tinh luyện từ huyết khí trong đống bùn huyết nhục hư thối dẫn tới trong ao.
Liễu Vũ từ trong ao ngoi đầu lên. Trên người cô kỳ thực không dễ dính nước, sau khi ra khỏi mặt nước nước theo tóc và da thịt chảy xuống, bộ phận ra khỏi mặt nước liền không dính một chút nước nào. Cô đem thảo dược trên tóc kéo xuống, nhanh chóng xem xét lại chính mình, lại dùng tóc che đi những bộ phận bị lộ ra ngoài, tức khắc cả người toát ra bộ dáng như ẩn như hiện cảm giác nhìn rất đẹp. Cô dịch tới bên cạnh Trương Tịch Nhan, nói: “Chị lột hết quần áo của em cũng là cố ý đi.”
Trương Tịch Nhan nắm giới từ thạch trong tay, ngón tay hơi run lên giới tử thạch cầm trên tay xém chút nữa rơi xuống. Nàng tức giận hỏi Liễu Vũ: “Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Liễu Vũ đột nhiên dán chặt vào Trương Tịch Nhan, hai tay nắm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, kê sát vào, hỏi: “Chị nói thử xem?”
Trương Tịch Nhan nháy mắt căng thẳng, nhìn chằm chằm đôi mắt Liễu Vũ, nhìn vào thì thấy không có một phần ý trêu đùa nào trong đó, nhưng lại có loại cảm giác giống với trước kia hai nàng cùng ở chung, tức khắc nàng liền hiểu được, Liễu Vũ đối với nàng là có ý muốn về phương diện kia. Nàng cũng có thể cảm giác được Liễu Vũ đối với việc phát sinh cái gì đó với bản thân nàng còn chưa hạ được quyết tâm. Ánh mắt nàng hơi liễm, nhẹ giọng nói: “Liễu Vũ, em đang băn khoăn điều gì?” Câu mình nhưng lại không muốn tiến thêm một bước, hoặc là nói đúng hơn là không dám tiến thêm một bước. Đối với cảm tình của con người, thích ai đó thì sẽ tới gần ai đó, muốn gần thêm chút có đôi khi không phải là do chính mình có thể điều khiển được.