Đôi tay Liễu Vũ gắt gao nắm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, phảng phất như muốn đem toàn bộ cơ thể của Trương Tịch Nhan chộp vào trong tay, cảm giác tùy thời có thể chiếm hữu đối phương làm cô có cảm giác kích động nhưng lại hoảng hốt, muốn làm ra chút việc gì đó nhưng lại sợ hãi, nội tâm cơ hồ như đang diễn ra một trận giao chiến giữa người và trời.
Cô đối với Trương Tịch Nhan sâu thẳm trong lòng có một cảm giác sợ hãi. Bản thân cô chỉ là Hoa Thần Cổ, đối phương lại là Đại Tế Tư. Nếu bản thân mình vô tình lướt qua lôi trì sẽ lọt vào tập kích không chút khách khí mà bị thu thập, nếu bị Trương Tịch Nhan tùy tay có thể chộp tới nắm gọn trong tay thì trở thành một con sâu nhỏ bé không có sức lực phản kháng.
Nhưng đồng thời, cô biết được Trương Tịch Nhan có tình cảm với cô cùng với dung túng cô, đã trả giá nhiều như vậy, cùng với toàn tâm toàn ý đối đãi mà che chở cô, chính mình cảm nhận được một cách rành mạch, đương nhiên sẽ bị đả động, nhưng lại cũng có gánh nặng, sợ rằng không có gì để hồi đáp, còn sợ không thể trả nổi, càng là có loại cảm giác…. Không dám, không dám làm ra những cái ý niệm không tốt trong đầu lên trên người của Trương Tịch Nhan.
Nhưng… có đôi khi những ý niệm đó lại mạo ra bên ngoài, cô không biết chính mình như vậy có phải là do cổ trùng phản phệ hay không, tóm lại chính là muốn áp Trương Tịch Nhan xuống, giành ở địa trí chủ đạo, tựa như bây giờ đang khống chế Trương Tịch Nhan ở trong tay, thậm chí còn muốn làm ra một ít sự tình quá mức gì đó, sau đó nghĩ nghĩ lại sợ làm vậy là sẽ xúc phạm tới Trương Tịch Nhan.
Cô không biết từ đâu ra lại có cảm giác như đã từng thấy được Trương Tịch Nhan giống như đã từng cực độ tuyệt vọng cùng bất lực, phảng phất như thế giới đều sụp đổ, tràn ngập bi thương, làm tâm cô cũng đau rất đau, hận không thể để bản thân bước vào hố sâu đó để Trương Tịch Nhan đạp trên người mình, để nàng dẫm leo lên, để nàng không tuyệt vọng và không thương tâm tới như vậy, cho dù là trả giá bằng bất cứ thứ gì cũng được.
Cảm xúc thực phức tạp, cảm tình cũng thực phức tạp, xoa hợp ở bên nhau, tạo thành tràn ngập mâu thuẫn.
Liễu Vũ cảm thấy được động tác của bản thân, định buông cánh tay của Trương Tịch Nhan ra, lý trí nói với cô rằng làm như vậy không thích hợp. Nhưng với tư thế này, lại đem đến cho cô một loại cảm giác có thể chặt chẽ bắt lấy Trương Tịch Nhan cũng tùy thời có thể chiếm hữu, làm cảm xúc của cô mênh mông, đặc biệt muốn làm ra một chút gì đó, nên luyến tiếc buông tay ra. Tay cô nắm càng chặt, nói: “Trương…… Trương Tịch Nhan, chị biết em là cổ thân tu luyện thành thần đi.” Cô vừa lên tiếng, liền cảm giác được bản thân đang khẩn trương, cô tiếp tục nói: “Vậy chị biết cổ trùng phản phệ là thế nào đi?”
Cánh tay của Trương Tịch Nhan đều bị Liễu Vũ nắm tới đau. Nàng nhìn về phía đôi mắt của Liễu Vũ, chỉ thấy tròng mắt của cô hồng hồng, lộ ra một chút yêu dã, còn có đang chột dạ lập lòe. Hư trương thanh thế! Nàng hỏi: “Em nghĩ như thế nào là phản phệ?”
Khi cổ trùng phản phệ, trong ánh mắt chỉ tràn ngập giết chóc thô bạo, mang theo thú tính cùng điên cuồng. Đôi mắt của Liễu Vũ thật xinh đẹp, trong ánh mắt lộ ra giãy giụa cùng do dự, còn có vài phần linh động. Trương Tịch Nha biết, Liễu Vũ động tình đối với chính mình, bị hấp dẫn bởi cảm tình lẫn thân thể, đều có.
Liễu Vũ càng thêm khẩn trương, hỏi: “Chị không sợ sao? Em hiện tại thành thần, so với chị lợi hại….” Bỏ đi, Trương Tịch Nhan có Thiên Nhãn, nàng lợi hại hơn. Bản thân mình có muốn buông ta ra không? Nhưng…. Không làm được cái gì thì hơi tiếc. Trương Tịch Nhan lại không có phản kháng, có phải hay không… nàng thích chính mình như vậy, cho dù mình muốn làm một chút gì đó, chắc nàng cũng không có ý kiến đi?
Cô đem tâm một hoành, chớp đôi mắt một cái, thò lại gần, đem môi dán ở trên môi Trương Tịch Nhan, nhưng lại sợ Trương Tịch Nhan dùng một chưởng đánh bay mình liền không dám động, thật cẩn thận mà chờ phản ứng của Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan cứng đơ tại chỗ, không nghĩ tới Liễu Vũ thế nhưng tới hôn nàng. Nàng thất thần một chút, khẩn trương đến một cử động cũng không dám, tiếp xúc giữa môi truyền đến trong đầu, hơi thở hai người thân mật gắt gao quấn quanh nàng. Giờ khắc này nàng cùng Liễu Vũ dán gần tới như vậy, nội tâm rung động động làm nàng khẩn trương đến hô hấp cũng không dám, đầu ngón tay không tự chủ mà khẽ run, sợ quấy rầy đến Liễu Vũ, cũng sợ phá hư cảm xúc này.
Liễu Vũ chờ không thấy Trương Tịch Nhan kháng cự, ngược lại cảm thấy Trương Tịch Nhan so với chính mình còn khẩn trương hơn, lá gan cũng phình lớn hơn, liền thử bắt đầu có động tác thăm dò, nhẹ nhàng chậm rãi hôn lên môi Trương Tịch Nhan.
Cánh môi lộ ra mềm mại giống như có ma lực dụ hoặc, liền cơ hồ chỉ hôn môi Trương Tịch Nhan cũng có thể kéo nhau lại thật gần, gần đến có thể nhấm nháp hương vị trên cơ thể, gần đến có thể tuy tay ôm lấy Trương Tịch Nhan, để nàng ngẩng đầu lên tiếp nhận mình hôn môi nàng, thậm chí còn có thể cạy hàm răng của nàng ra để câu lấy lưỡi nàng cùng đầu lưỡi nàng lay động.
Cả người Trương Tịch Nhan đều thả lòng, đối với Liễu Vu có ngầm đồng ý cùng dung túng, còn có một loại hơi thở ôn nhu phát từ trong ra tới ngoài.
Liễu Vũ có cảm giác bị gợi lên một loại quen thuộc với ký ức xa xôi, thật giống như mình đối với Trương Tịch Nhan rất quen thuộc, thậm chí biết được nơi nào là điểm mẫn cảm của nàng. Cô thử nhẹ nhàng mơn trớn, tức khắc làm nàng khơi lên một trận rùng mình nhẹ.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng mà lắc đầu, mạnh mẽ khống chế được phản ứng của cơ thể, cùng với nỗi lòng đang lộn xộn, nàng không biết bản thân nên ngăn lại Liễu Vũ tiếp tục hay là nên dung túng, nàng sợ sau khi khi hai nàng phát sinh quan hệ, Liễu Vũ sẽ lui bước thoát đi. Nàng rất rõ, Liễu Vũ đối với nàng còn chưa chân chính làm tốt chuẩn bị có muốn ở bên nhau hay không.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Liễu Vũ, nghĩ kỹ rồi lại làm.”
Nội tâm của Liễu Vũ bị những lời này của Trương Tịch Nhan kích động một trận, trong đầu toát ra cái ý niệm điên cuồng, thiếu chút nữa đã đè Trương Tịch Nhan trên vách ao làm như vậy như vậy. Nhưng đây lại là ao thuốc tắm, nước bên trong nửa điểm cũng không dính tới sạch sẽ, hôn hôn sờ sờ còn được, ở bên trong này thật không thích hợp để làm ra việc gì đó với Trương Tịch Nhan được. Cô định ôm Trương Tịch Nhan ra bên ngoài ấn trên giường làm chuyện xấu, nhưng người ta còn đang ngâm tắm để chữa thương.
Liễu Vũ chậm rãi buông Trương Tịch Nhan ra, xoay người ngâm mình trong ao thuốc, tiếp tục ngâm ở dưới đáy hồ, đem nước trong ao phất phất trên người, làm bộ như tắm rửa.
Trương Tịch Nhan nhặt lên viên giới tử thạch không biết đã bị rơi xuống ao khi nào, tiếp tục từ bên trong tinh luyện các loại dược liệu cần dụng cho ao thuốc, nỗi lòng thực loạn, lại cảm thấy bộ dáng này của mình kỳ thật có điểm… mắc cỡ.
Nàng nặng nề mà thở dài, tâm nói: “Quản em ấy làm gì, tùy em ấy đi.” Mất mặt, xấu hổ hay không xấu hổ gì đó, trừ bỏ Liễu Vũ, cũng không có ai biết. Nàng với Liễu Vũ ở thời điểm xấu hổ cũng không biết từng có bao nhiêu lần rồi. Nhưng…. Hai nàng cũng chưa ở bên nhau bao lâu liền tách ra, thời điểm không biết xấu hổ cũng không nhiều lắm.
Trương Tịch Nhan đem quần áo bị ném ở trên bờ ao cuốn qua đưa cho Liễu Vũ, nói: “Quần áo của em không sợ bị nước thuốc ăn mòn, em mặc vào.”
Liễu Vũ nói: “Em sẽ không, em cứ để trần trụi như này để câu dẫn chị.” Cô lý thẳng tráng khí mà bổ sung câu: “Ai kêu chị túm em vào, còn thoát hết quần áo của em.”
Trương Tịch Nhan dùng ảo thuật bao lại Liễu Vũ, lại đóng chặt cảm giác của bản thân, đem Liễu Vũ ngăn cách ra bên ngoài. Ngay sau đó nàng lại cảm nhận được tầm mắt của Liễu Vũ lại quét trên người của mình, quét từ trong ra ngoài, nhìn muốn thấu triệt.
Nàng định đem Liễu Vũ ném văng ra, lại sợ Liễu Vũ tiếp tục làm yêu, đơn giả mặc kệ Liễu Vũ, chính mình lại tiếp tục vùi đầu sửa sang lại đồ vật trong giới tử thạch. Nàng tách rời hủ bùn và linh tinh ra, đem từng loại linh tinh xếp vào từng thuộc tính của nó sau đó chia khu ra đặt vào, từng loại hủ bùn khác nhau cũng được nàng phân chia theo từng đống. Những tàn niệm của người chết biến thành quỷ vật không có đủ ba hồn sáu phách cũng không có ý thức của riêng mình, chỉ là một ý niệm, một tia chấp niệm không tan, nếu người tu hành dính phải loại này rất dễ nhiễm phải ma chướng, vì thế nàng dùng Thiên Nhãn luyện hóa thành năng lượng để hấp thu. Những loại quỷ hỏa phiêu tán trong đống tàn lưu hài cốt cùng loại vật chất sinh ra với lân phấn, châm cực thấp, mặc kệ là người sống hay tử linh, sau khi dính phải liền sẽ bị đốt thành tro, cực kỳ hiểm ác, nhưng chúng lại là thực phẩm bổ dưỡng dùng để tu luyện thần hỏa Thiên Nhãn, loại này nàng cũng sẽ dùng Thiên Nhãn luyện hóa hấp thu.
Trong hài cốt còn có một ít sừng, vảy, râu, gân dù trải qua nhiều năm nhưng vẫn không bị hư thối, số vật này đều là tài liệu luyện khí tuyệt hảo khó có được, cực kỳ thưa thớt và rất hiếm thấy. Nàng đều đem số này rửa sạch sẽ, lại từ trong giới tử thạch của mình dời kệ chứa đồ và các loại hộp dùng để trữ vật qua đem những thứ này đặt vào.
Trương Tịch Nhan đem đồ vật trong giới tử thạch sửa sang lại xong xuôi, duỗi tay đặt giới tử thạch lại bên cạnh của Liễu Vũ, lại phát hiện Liễu đại tiểu thư không biết từ khi nào đã dựa vào vách ao ngủ thiếp đi.
Liễu Vũ ngủ rất say, trên người toát ra hơi thở yên tĩnh hiếm thấy, người kia rất đẹp cùng với dung nhan tuyệt mỹ, giống như được chạm từ ngọc, lại so với chạm ngọc càng thêm có sức sống, sinh mệnh luật động lưu chuyển trên người Liễu Vũ. Tổng cộng tu luyện không tới 1000 năm, mệnh lại thuộc giống loài Hoa Thần Cổ, ngoài ra vừa mới thành thần, toàn thân Liễu Vũ như là chồi non mới nở bừng bừng sinh cơ, tuy rằng là tu luyện Âm Sát khí, nhưng lại như lúc ban đầu chứa ánh sáng mặt trời cho người ta cảm giác một loại lộ ra vô hạn hy vọng cùng khả năng tốt đẹp.
Trương Tịch Nhan lẳng lặng nhìn Liễu Vũ chăm chú, nàng bỗng nhiên phát hiện bản thân nàng không phải thích Liễu Vũ vì quá tịch mịch nên muốn tìm một người bạn để náo nhiệt hơn, mà là thật thật tại tại bị Liễu Vũ hấp dẫn, thích Liễu Vũ. Trên người của Liễu Vũ có thứ làm bản thân yêu thích.
Như khi ở địa giới Nhân gian hai nàng cùng tổ công tác, trên người Liễu Vũ có một cổ khí tức đua vì kính, tràn ngập sức sống, phảng phất chính mình đang sáng tạo tương lai, mà không phải giống chính mình, không muốn về nhà làm đạo sĩ, luôn muốn trở thành một người nhìn như có tiền đồ chuyên nghiệp sinh hoạt bình thường giống bao người. Trong lúc bản thân nàng luôn muốn trốn tránh, vì trách nhiệm mà sống, nhưng còn Liễu Vũ luôn vĩnh viễn có mục tiêu xác định rõ ràng, muốn cái gì hay không muốn cái gì đều kiên định như vậy, không vì bất luận xảy ra việc gì mà thay đổi.
Liễu Vũ cảm thấy có ánh mắt dừng trên người của mình, bỗng chốc mở mắt ra, liền thấy Trương Tịch Nhan đang thất thần nhìn chằm chằm mình, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Cô duỗi tay quơ quơ ở trước mặt Trương Tịch Nhan, kêu: “Uy.”
Trương Tịch Nhan khôi phục lại tinh thần, đem giới thạch đưa cho Liễu Vũ, nói: “Sửa lại toàn bộ rồi đây, cho em.”
Liễu Vũ nắm lấy giới tử thạch thả cảm giác vào bên trong tìm tòi, mừng đến “Chụt” một ngụm trên mặt Trương Tịch Nhan, nói: “Cảm ơn, cảm ơn, rất cảm ơn.” Giúp cô một đại ân tình.
Trương Tịch Nhan không hề dự triệu mà bị hôn một cái, cả người không khỏi cứng đờ, ngay sau đó cảm thấy được Liễu Vũ tự nhiên thân cận như vậy, tâm tình liền rất tốt giơ giơ khóe miệng lên, đối với Liễu Vũ miệng mồm luôn khách khi không so đo, nói câu: “Đừng khách khí.” Từ trong ao đứng dậy.
Dính quang Liễu Vũ, được hai giọt tinh huyết của Vu thần cộng thêm dược liệu được rót vào lúc sau, cũng đủ để nàng dưỡng lại thương thế trên người, hấp thu những chấp niệm cùng niệm lực và ma trơi trong giới tử thạch cũng làm tu vi của nàng tăng thêm một đoạn.
Liễu Vũ cất kỹ giới từ thạch, nhìn nấy Trương Tịch Nhan từ trong ao đứng dậy, nghĩ thầm: “Thương thế của chị ấy thế nào rồi?” Vừa định thả cảm giác ra phi lễ Trương đại lão một phen… Không phải, là xem xét thương thế của Trương đại lão, liền thấy Trương Tịch Nhan đã mặc quần áo vào, cái gì cũng không thể nhìn thấy được. Cô thu hồi cảm giác, liếc mắt một cái thì thấy nước thuốc trong ao trở thành một ao nước trong vắt. Dược tính bên trong đều bị hấp thu hết, liền phát ra “Ách” một tiếng, hỏi: “Em đã ngủ bao lâu?” Sẽ không phải cảm giác vừa ngủ một cái đã 80 hay 100 năm đi?
Trương Tịch Nhan thắt xong đai lưng, trả lời: “Đã qua mấy tháng.” Nàng nhìn đến biểu tình của Liễu Vũ, nói: “Khi em trọng tố huyết nhục chi chân chỉ mất khoảng trăm năm, em còn nghĩ ngủ một giấc thì bao lâu?”
Liễu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bộ ngực, nói: “Làm em sợ muốn chết.” Cô mặc lên quần áo, bò ra khỏi ao, đi theo Trương Tịch Nhan đến phòng ngủ liền phát hiện Trương Kế Bình đứa con trai tiện nghi của Trương Tịch Nhan đang ngồi ở khách đường.
Trương Kế Bình ngồi ở đó uống trà, Liễu Thụ bồi ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ, hai người chắc đã đợi khá lâu.
Liễu Thụ mặc phục sức của nội môn, mủ đội càng đẹp và hoa lệ hơn, chất liệu của trang phục cũng có điểm khác so với trang phục trước kia, bội sức trên người lưu quang lộng lẫy quý khí mười phần, bộ dáng một bộ đã phát tài.
Cô tâm nói: “Tôi đây có còn là cô tổ tông của cậu không, có chiêu số phát tài cũng không tới tìm tôi.” Đi theo phía sau Trương Tịch Nhan ra ngoài, ánh mắt dưng ở trên người Liễu Thụ quét quét, tâm nói: “Hừ, không hâm mộ, tôi đây cũng kéo được một đại đầu tư, cũng đã phát tài.”
Trương Kế Bình nhìn thấy hai nàng ra tới, đầu tiên là thầm thờ phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tâm có điểm nghẹn. Mẹ của mình cùng nữ nhân nàng thích ở trong phòng liền tù tì nửa năm hơn không ra ngoài, có điểm sụp đổ, còn không thể có ý kiến. Hắn đứng lên kêu một tiếng: “Mẹ.” Nói: “Mùng một tháng sau là đại điển thành thần của Liễu Vũ, Vu tộc, Quỷ tộc và Địa Linh tộc cùng các tộc trước tiên tới rồi, Thiên tộc cũng nghe được tin tức thông qua nhiều đường đề thiệp tới, muốn đến tham dự lễ mừng. Vu tộc và Thiên tộc đấu nhiều năm như vậy, con coi người muốn tới này đều không có ý đồ tốt, không dám tự tiện làm chủ, Trương Kiều Nghiên càng là mặc kệ chuyện này, nên chỉ có thể tới để hỏi người một chút.”
Trương Tịch Nhan nói: “Sau đại điển thành thần của Liễu Vũ chính là đại điển thành lập Vu Đạo giới, Vu tộc muốn tiến thêm một bước trên đường phát triển, tất nhiên sẽ giao tiếp cùng với ngoại giới. Thiên tộc muốn tới thì cứ việc tới thôi, Cổ Đạo Tông chúng ta có thể tiếp giữ được.”
Trương Kế Bình nghĩ thầm: “Tiếp giữ được?” Cổ Đạo Tông nghèo thành bộ dáng gì, mẹ ơi, trong lòng ngài hẳn là hiểu rõ. Thực lực của Cổ Đạo Tông còn không bằng một bộc lạc nhỏ của Thiên tộc nữa là, chờ khi người của Thiên tộc tới, thăm dò chi tiết Cổ Đạo Tông rõ ràng, không chừng quay đầu liền đánh lại đây. Nhưng mẹ hàng năm đều ở bên ngoài, cùng Thiên tộc đánh qua không biết bao nhiêu lần, nàng nói Cổ Đạo Tông tiếp giữ được thì tiếp giữ được.
Trương Kế Bình không còn lời nào để nói, lại đem mấy hạng mục đãi định báo lại xong, nhận được câu trả lời, liền cáo từ chạy lấy người. Miễn cho thấy đôi tặc nhãn của Liễu Vũ nhìn chằm chằm mẹ nhà mình, nhất thời nhịn không được ngứa tay, lôi người ra tẫn, quay đầu lại là ai chăm sóc. Hắn cùng Liễu Lôi là hảo huynh đệ, cũng nhận lời Liễu Lôi về sau chiếu cố Liễu Vũ nhiều chút, nhưng thật sự hắn đối với Liễu Vũ không thuận mắt. Nhưng trời muốn mưa, mẹ phải gả cho người, aizz, mẹ nó, không có biện pháp!
Liễu Vũ đối với thái độ của Trương Kế Bình có điểm khó chịu, nói: “Trương Tịch Nhan, em cứ cảm thấy ánh mắt của Trương Kế Bình nhìn em làm như em đem chị làm cái gì không bằng.” Lời cô vừa nói ra liền nghe Trương Tịch Nhan và Liễu Thụ đồng thời ho khan hai tiếng.
Trương Tịch Nhan hỏi: “Liễu Thụ, cậu còn có việc gì sao?”
Liễu Thụ tâm nói: “Cô tổ tông, ngài không ngăn cản thì thôi nhưng đừng kéo theo cháu xuống nước cùng nha.” Hắn thanh thanh giọng nói: “Đây là lễ phục lễ mừng tấn phong, đã hoàn thành, mời cô tổ tông thử xem có vừa người không.”
Liễu Vũ cúi đầu nhìn quần áo của mình, tâm nói: “Vật liệu để làm lễ phục cho tôi ổn không?” Cô cầm lên bộ lễ phục vừa thấy, hoa hòe lòe loẹt giống như trang phục lông gà để nhảy đại thần, tức khắc cả người đều không tốt, hỏi: “Đây là lễ phục à?”
Trương Tịch Nhan nói: “Phục sức của Hoa Tế Thần Vu tộc là như vậy. Quần áo của Vu thần cũng là tương tự như thế này.”