Bàn về sinh ý làm hạng mục, Liễu Vũ cũng không biết trong đầu của mình từ đâu sinh ra nhiều phương pháp cùng ý niệm liên tiếp xuất hiện.
Cô đem nhưng ý niệm trong đầu dùng ảo thuật làm thành một cái sa bàn hình dạng 3D, sa bàn hình dạng ngọn đèn dầu bên trong có một cái đảo nhỏ huy hoàng, bên ngoài là biển rộng, phía ngoài cùng là sao trời, trên đảo nhỏ còn có ba cái giới môn thật lớn, đồng thời cũng là thông đạo đi thông tới bến tàu của Vu Đạo giới, Thiên tộc, Địa Linh giới, chia ra ba giới có từng khu vực quản lý riêng biệt. Người qua lại làm ăn buôn bán trên đảo nhỏ không bị thu thuế.
Liễu Vũ nói: “Tòa thành này có thể gọi là Mậu Dịch thành, có loại hàng mục gì đều có thể kêu gọi thương nhân đầu tư…..” Cô lại nói đến việc quy hoạch trong nội thành, tỷ như sau khi xây dựng xong Mậu Dịch thành có thể làm những hạng mục gì. Miệng lưỡi của cô lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Du Thanh Vi nhìn về phía Trương Tịch Nhan ánh mắt dò hỏi: Liễu Vũ là mất trí nhớ thật sao? Không giống nha!
Đây là cơ nghiệp gom bạc của Hong Kong, Ma Cao và Las Vegas, kiểu dáng lại mang hướng của khu du lịch thủy thành Venice, thần miếu Hy Lạp, kinh đô thời thượng Paris, tất cả đều dung hợp lại như một nồi lẩu thập cẩm!
Trước kia Kim Ô nữ đế chỉ thu một ít cung phụng, xây dựng cung điện, ăn uống và trang sức, mặt khác chỉ lo tu luyện và đánh nhau, cân nhắc đến việc khuếch trương địa bàn thu thêm nhiều điểm cung phụng và lập thêm nhiều đồ đằng trụ, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi. Sau lại nghe đến danh tiếng của vị tông chủ Âm Dương Đạo Tông là “Vị chủ cả luôn bóc lột tá điền, ăn đến khó coi vớt được chút nào hay chút đó”, các bộ tộc cường đại ở Thiên tộc bị nàng ấy gọi là “Bộ lạc nguyên thủy” “Ổ chim ổ thú”. Về sau thương đội của Du Thanh Vi ngang trời xuất thế, Địa Linh giới phát triển nhanh chóng, làm cho các bộ tộc ở Thiên giới biết được thế nào là thương nghiệp phát triển, xây dựng cơ sở.
Địa Linh giới có, Thiên tộc cũng bắt đầu lục tục làm theo.
Sinh ý Liễu Vũ muốn làm lại giống như muốn đoạt đi sinh ý của Du Thanh Vi, nếu không phải là Du Thanh Vi mở miệng muốn trộn lẫn phần của bản thân nàng vào chung, thật giống như Vu Đạo giới muốn ném đi Địa Linh giới tự chính mình làm sinh ý. Du Thanh Vi tham gia vào chung sẽ lại có thêm nhiều đường sinh ý, chỉ mỗi một Vu Đạo giới như vậy sẽ thiếu hụt kha khá. Nếu Liễu Vũ cùng Du Thanh làm ăn kinh doanh dẫn tới xung đột, đối với Thiên tộc mà nói đó là chuyện tốt!
Sau khi Kim Ô nữ đế cân nhắc, quyết định cũng trộn lẫn vào làm chung. Dù sao bà cũng có rất nhiều của cải, điểm này chỉ là chuyện nhỏ, thất bại hay gì đó chỉ coi như tốn chút tiền tiêu vặt. Chi ra một ít nhưng lại có thể nhìn được Vu Đạo giới và Địa Linh giới như thế nào kinh doanh phát triển, quá có lời! Bà cười cười nói với Liễu Vũ; “Sinh ý này, Kim Ô tộc của ta cũng sẽ góp một phần.”
Trương Tịch Nhan thanh thanh giọng nói: “Giờ lành đã tới rồi.”
Liễu Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, tâm nói: “Lúc này Trương Tịch Nhan đánh gãy, không phải là vì hai nàng chưa thỏa thuận, chị sẽ nhảy ra phản đối chứ?” Trương Tịch Nhan vì cái gì lại muốn phản đối? Cô cảm thấy Trương Tịch Nhan sẽ giúp cô, lại cảm thấy chính mình có hay không quá đương nhiên. Các loại ý tưởng cứ rào rạt mà hiện ra bên ngoài.
Trương Tịch Nhan bình tĩnh mà nói: “Xong lễ mừng, chúng ta lại nói tiếp.”
Du Thanh Vi vui vẻ đáp: “Được a, tôi không gấp gì.” Đưa trà lên, từ từ uống ngụm.
Có Thiên tộc thấy thế, liền biết được Liễu Vũ là tám phần hứng khởi nhất thời, không bàn bạc trước với Trương Tịch Nhan, liền muốn nhân cơ hội kiếm chuyện, nói: “Cách lễ mừng còn tới nửa ngày…” Lời nói được một nửa thì bị Kim Ô nữ đế đánh gãy.
Kim Ô nữ đế nói: “Chúng ta cứ đợi xong lễ mừng rồi lại nói tiếp.” Bà cười đến phá lệ hòa khí nói: “Nói vậy lúc này các bộ lai khách đều đã đến đông đủ, không bằng trước đi xem náo nhiệt.”
Trương Tịch Nhan lên tiếng “Mời”, dẫn bọn họ đi đến đại điện quảng trường tổ chức lễ mừng. Khi nàng đứng dậy, cũng thuận tay kéo Liễu Vũ dậy, nắm tay cô, nhỏ giọng truyền âm giải thích với Liễu Vũ: “Chuyện sinh ý khi nãy em đề cập trong sảnh điện, điều tiết khống chế thị trường, cùng các quốc gia mậu dịch thương nghiệp, từng nơi đều là từng quốc ta tự giữ gìn trị an, nhưng hiện giờ nếu là này đó đều là do chúng ta gánh vác.”
Liễu Vũ sinh ra ở thời đại hòa bình thịnh thế lớn lên trong thành thị, đi tới Bất Chu Sơn nhiều năm như vậy, hoặc là chỉ có một mình ở Quỷ Vu Hiệp, hoặc là sống dưới cánh chim được bảo vệ, cũng chưa từng được tiếp xúc qua văn minh của những bộ lạc dã man tàn nhẫn.
Cho dù là ở trong năm tháng hòa bình nhìn thấy khẩu hiệu quét hắc trừ ác, thỉnh thoảng có thể thấy được du côn lưu manh ra ngoài thu phí bảo hộ của các tiểu thương, Liễu Vũ lại muốn xây dựng một tòa mậu dịch thành tài phú khắp nơi, nếu không có vũ lực kinh sợ phía sau chống đỡ, một giây liền bị huyết tẩy. Quan hệ của cái bộ lạc Thiên tộc lại rất phức tạp, Kim Ô nữ đế lại trộn lẫn vào chung, sẽ đem phân tranh ở Thiên tộc cuốn tới tự do mậu dịch thành. Nếu Liễu Vũ cứ dựa theo kinh nghiệm làm tài chính lôi kéo đầu tư ở Nhân gian tới để làm, sẽ ăn bệnh thiếu máu.
Liễu Vũ nghe Trương Tịch Nhan giải thích một câu, lập tức hiểu được bản thân mình bại lộ, cười tủm tỉm nói với Trương Tịch Nhan: “Cảm ơn a.” Có đại lão che chở là tốt nhất, chuyện gì đều có người lật tẩy giúp. Cô nhỏ giọng truyền âm, “Em sẽ làm một phần em am hiểu còn chị sẽ làm phần mà chị am hiểu, chúng ta hợp tác làm sự….. Nghiệp.”
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng trả lời, bước xuống bậc thang.
Liễu Vũ bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, cô nhìn nhìn bậc thang lại nhìn nhìn con đường phía hỏi: “Chúng ta đi bộ qua đó sao?”
Trương Tịch Nhan hỏi lại: “Bằng không thì sao?”
Liễu Vũ tâm nói: “Trực tiếp sáng lập thông đạo đi qua nhanh hơn rất nhiều nha.”
Trương Tịch Nhan nhỏ giọng trả lời: “Tùy ý sáng lập thông đạo dễ dẫn đến phản ứng dây chuyền, ở địa giới của mình, có thể giảm mở thông đạo thì nên giảm thì hơn.” Bất Chu Sơn vốn là nơi loạn lưu, Vu Đạo giới lại ở sâu trong nơi loạn lưu, hơn nữa còn có hộ sơn đại trận. Nàng ở đây sáng lập thông đạo, rất dễ dẫn phát liền động tới những nơi loạn lưu mới xuất hiện xung quanh. Nếu là nơi không có bóng người còn tốt, nếu xuất hiện ở nơi có người, tựa như Liễu Vũ tham gia thí nghiệm nhập môn vậy, đang đi bình thường lại bị cuốn vào trong nơi loạn lưu….
Lãnh Cốt đi theo phía sau hai nàng, nhìn thấy hai nàng tay nắm tay nói nhỏ, đột nhiên có chút hâm mộ.
Bỗng dưng, trong tai của Lãnh Cốt có tiếng nói của con đại bàng bên cạnh: “Nếu như thay thế, những thứ mà Trương Tịch Nhan sở hữu đều thuộc về ngài, bao gồm cả Vu thần Liễu Vũ.”
Lãnh Cốt u u mà quay đầu nhìn về phía con đại bàng, nói: “Muốn giết Trương Tịch Nhan thì người cứ tự đi đi, không cần khuyến khích ta.”
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt xung quanh đều rơi trên người Đại Bàng vương.
Liễu Vũ quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người của Lãnh Cốt và đại bàng vương, vô ngữ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Lãnh Cốt nếu có thể đối phó Trương Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan đã sớm chết ở Bạch Uyên từ lâu rồi. Cô đối với Trương đại lão vẫn tương đối tin tưởng.
Kim Ô nữ đế phá lệ vô ngữ mà quét mắt về phía Đại Bàng vương, hỏi: “Tộc Đại Bàng các ngươi có muốn đổi một vị vương khác?” Với cái đầu óc như người này còn muốn tính kế, đừng đem bản thân thua tiền. Lãnh Cốt được sinh ra từ tàn hồn của Trương Tịch Nhan kết hợp với Phệ Thần Trùng, bản tính cũng sẽ giống với Trương Tịch Nhan. Nếu Trương Tịch Nhan là người ác độc làm việc xấu, có lẽ chính Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt đã tự giết hại lẫn nhau. Tâm tính của Trương Tịch Nhan thế nào, chư giới đều rõ như ban ngày, phân thần hóa thân của nàng cũng sẽ không làm ra việc giết chết bản tôn.
Đại Bàng vương sắc mặt khẽ biến, đáp: “Vâng. Khi tiểu vương trở về bộ tộc, sẽ đem vương vị truyền lại cho Thái tử.”
Liễu Vũ tâm nói: “Truyền ngôi tùy tiện như vậy sao?” Cô quay đầu nhìn lại, nhìn đến vương hầu của các bộ tộc đi theo phía sau của Kim Ô nữ đế, so quân thần càng giống quân thần. Cô nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: “Tình huống đó là như thế nào?”
Trương Tịch Nhan lặng lẽ trả lời: “Tuy cũng đảm nhận chức vương nhưng nắm đấm lại không thể so với Kim Ô nữ đế hoặc Lãnh Cốt.” Nàng giải thích ngắn gọn, tinh tế nói: “Việc này liền giống như em mang theo một vị phó tổng đến yến hội của vị lão bản bên đối tác, hai bên đang bàn bạc về một cái hạng mục để hai công ty cùng nhau phát triển trong tương lai, đột nhiên phó tổng của em lại xúi phó tổng của đối phương xử lý lão bản của bọn họ. Em sẽ xử lý thế nào? Một việc nhỏ giải quyết không tốt, đối tác có phải nghĩ rằng em muốn loại trừ công ty của họ hay không, hạng mục hợp tác liền phát sinh vấn đề.”
Trên thực tế, các hạng mục này của Liễu Vũ thật sự có vấn đề. Ba bên tham gia vào tự do mậu dịch thành mỗi bên trong đó đều có thể hướng hai bên bên còn lại hợp tác, thậm chí có thể lấy tự do mậu dịch thành vì ván cầu mà xuất binh tấn công đối phương. Nơi này thao tác nhỏ đến chỉ cần bắt bắt người canh giữ giới môn của đối phương. Từ thực lực của ba bên Thiên tộc, Vu tộc, Địa Linh giới tới nói, Vu tộc cùng Địa Linh giới không có thực lực đi tấn công vào ranh giới của Thiên tộc, nếu đi qua kia cơ hồ là tự tìm đường chết. Mà Thiên tộc muốn đánh Vu tộc và Địa Linh giới thì lại có thực lực nghiền áp.
Vu tộc nắm giữ tiếp dẫn thần thông, không cần có giới môn cũng có thể đi tới chỗ đối phương, Thiên tộc không tìm thấy được Vu tộc, đây cũng là một lợi thế lớn nhất của Vu tộc.
Liễu Vũ muốn xây dựng tự do mậu dịch thành, tương đương cấp cho Thiên tộc một con đường đến tấn công chém giết, có tai họa ngầm cực lớn. Nhưng Liễu Vũ làm ăn buôn bán rất giỏi. Tuy rằng Liễu đại tiểu đang trong giai đoạn thích nghi môi trường ở đây, chờ tới khi Liễu Vũ đem hết các tình huống và phương diện đều quen biết rành rỗi, liền có thể mang theo Cổ Đạo Tông và Vu tộc thoát khỏi khốn cảnh.
Trương Tịch Nhan rất rõ ràng, bản thân nàng chỉ có thể mang theo Vu tộc và Cổ Đạo Tông kéo dài hơi tàn gian nan cầu sinh, mà Liễu Vũ lại có thể mang Vu tộc theo hướng phú cường.
Liễu đại tiểu thư chính là một người có một đồng cũng kiếm. Có tiền, chẳng khác nào có tài nguyên, Cổ Đạo Tông, Vu Đạo giới và Vu tộc mới có thể chân chính phát triển đi lên, nghịch chuyển cục diện Vu tộc hướng đi xuống dốc bị diệt sạch.
Mà nhóm người này, trừ bỏ Lộ Vô Quy vô tâm vô phổi chỉ ngồi ăn vặt ra, còn thuận tiện đúc cho Du Thanh Vi, thì Trương Tịch Nhan, Du Thanh Vi, bao gồm Thiên tộc ở đây trong lòng đều tính toán đến chuyện tự do mậu dịch thành.
Một đám người dọc theo sườn dốc trước mặt đi xuống, không bao lâu liền đi vào trong một mảnh sương nhàn nhạt, sau khi đi qua, liền tới được nội môn quảng trường Cổ Đạo Tông.
Trên quảng trường có tiếng người ồn ào, đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông vội đến khí thế ngất trời. Từ đại điện đến chân núi, đứng đầy đệ từ nội môn Cổ Đạo Tông nghiêm chỉnh giống như được điêu khắc. Bọn họ đang đứng gác duy trì trật tự đồng thời đảm nhận lễ nghi tiếp khách. Ở đại điện và trước đại điện được an bài rất nhiều nội môn đem tử phụ trách chiêu đãi khách đến theo từng khu vực.
Đến tham gia lễ mừng có rất nhiều người đến từ Thiên tộc, Vu tộc, Linh tộc, Nhân tộc, Quỷ tộc, bay trên bầu trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất, cưỡi trên mây đều có đủ, có tu luyện Thiên Cương chi khí, tu luyện Âm Sát khí, tu luyện Thiên Địa Linh khí, tính về vấn đề an toàn tránh phải xung đột xảy ra tranh chấp giữa những người tương khắc với nhau nên sẽ chia ra từng khu vực khác nhau để tránh việc nháo đến ra án mạng.
Cố tình, nhiều bộ tộc như vậy đêu tề tụ lại là dịp khó có được, rõ ràng những thuộc tính tương hướng còn thích tụ lại cùng nhau thành một đoàn, các bộ tộc đã kết thù không biết đã bao nhiêu năm, không nói tới Thiên tộc cùng Vu tộc, chỉ ở những bộ tộc khác nhau thuộc Vu tộc thôi đã có nhiều thế hệ mang nợ máu hoặc sinh ra đã thiên địch, tủy như Xà tộc với Ưng tộc, tại đây một lễ mừng lớn ở Vu tộc của chính mình cũng đang đánh nhau rồi.
Một con mãng xà trên đầu có một cái mũ lại giống như một cái nhọt, cùng với một con chim ưng toàn thân đen như mực sảy cánh rộng gần 2m đang đánh nhau.
Một đám Thiên tộc đứng ở bên vây xem còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đệ tử Âm Dương đạo tông còn ở chỗ đó hạ chú, đại mãng xà mà thắng được hắc ưng sẽ đem một bồi mười!
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Chúng nó cứ như vậy mà không cho em mặt mũi sao?” Cô nói xong, phát hiện mọi người đều đang nhìn cô, giống như là cô đang nói cái gì kỳ quái.
Trương Tịch Nhan rất đạm nhiên mà nói: “Khó tránh khỏi, chúng nó nguyện ý đấu liền đấu, sống chết tự chịu. Bất Chu Sơn không tồn tại chuyện ăn vạ. Nếu em nhìn không thuận mắt, chị phái người qua đó, đem hai con đó vớt vào trong nồi xem như thêm phần ăn cho em.”