Các bộ tộc ở đây cảm giác được Trương Tịch Nhan và Kim Ô nữ đế đã đến phía bên ngoài điện liền sôi nổi hành lễ.
Đệ tử Cổ Đạo Tông và Âm Dương Đạo Tông ở phía xa xa ôm quyền cúi đầu, chắp tay thi lễ, Vu tộc, Thiên tộc, Địa Linh tộc, Quỷ tộc và các bộ tộc đều hành lễ tùy theo phong tục nhưng đa số đều là hành lễ bái đại lễ.
Một rắn một ưng đang đánh đến gây cấn cảm nhận được có tầm mắt dừng trên người của mình, chỉ cảm thấy lưng như bị kim chích, theo bản năng mà buông ra cảm giác quét tới, sợ tới mức lập tức cúi người quỳ rạp trên mặt đất, trong lúc đó còn nghe được phải bị bắt bỏ nồi lại hầm thêm món, cơ hồ đều bị dọa tới nằm liệt. Cũng may Vu thần Liễu Vũ nói câu, “Không tốt lắm đâu, dù gì cũng là lễ mừng.” Chúng nó chợt cảm giác như tìm được đường sống từ chỗ chết.
Cửa sổ ở chính điện Cổ Đạo Tông đều được mở rộng, chỗ ngồi bên trong đã đầy hơn phân nửa, mấy vị Quỷ đế ở Quỷ giới thế nhưng cũng có mặt.
Bên cạnh các vị Quỷ đế còn ngồi một đám “Người” từ các bộ lạc của Vu tộc, trang phục mà bọn họ mặc có cùng kiểu dáng với Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, nhưng chất liệu thì kém chất lượng hơn nhiều, tuy rằng nhập gia tùy tục đều hóa thành hình người, nhưng không ít vẫn còn giữ đặc trưng của chủng tộc của mình, số ít trên đầu có sừng, một số thì phía sau có cánh, có số làn da nhìn giống vỏ cây không thì có lông xù xù bên ngoài, thậm chí còn có đuôi to và tai nhọn lộ ra bên ngoài.
Liễu Vũ nhìn đến mấy vị Quỷ đế mà số người của Vu tộc, trong đầu liền hiện lên tám chữ “Yêu mà quỷ quái, tà ma ngoại đạo”.
Cũng may bên cạnh còn ngồi một số vị trưởng lão của Cổ Đạo Tông, một nhóm nhìn vẫn có cốt khí phong phạm tiên khí vài phần, đương nhiên, tiền đề là nên xem nhẹ nhóm cổ người tổ tông.
Còn về phần Thiên tộc, một đám cả người đều bao trùm Thiên Cương chi khí, khí thế cực đủ, quả nhiên mà thiên thần chi tư.
Liễu Vũ có cảm giác như yêu quái ở Tây Du Ký mở tiệc, mà chính bản thân cô lại thuộc nhóm yêu quái kia. Sắc mặt của cô không có biểu hiện gì, thoải mái hào phóng mà đi đến vị trí chủ vị, ôm quyền, “Đa tạ chư vị đến tham gia lễ mừng, ăn ngon uống tốt, tận tình tận hứng ha!”
Trong đại điện im lặng như tờ, vô số tầm mắt nhanh chóng hướng về phía cô, lộ ra khiếp sợ cùng ngạc nhiên: Xem ra Vu thần Liễu Vũ này không ý thức, tựa hồ là muốn ngồi trên vị trí chủ vị luôn sao?
Nếu là bộ lạc khác ở Vu tộc, thì nhất định sẽ đem Hoa Tế Thần cung nghênh trước tiên, vị trí chủ vị sẽ thuộc về Hoa Tế Thần sau đó bên sườn mới là vị trí của Tư Tế.
Nhưng Cổ Đạo Tông là một tay Đại Tế Tư Trương Tịch Nhan thành lập, toàn bộ Vu tộc đều phụng nàng thành vi tôn, địa vị này chỉ đứng sau mỗi Vu thần thụ, ngay cả Liễu Vũ cũng chịu sự quản thúc của nàng, Liễu Vũ thế nhưng lại dám đoạt vị trí của Đại Tế Tư?
Tuy nói Liễu Vũ đã thành thần, nhưng ai cũng biết phân lượng của vị thần này có bao nhiêu, còn Trương Tịch Nhan lại mạnh đến cỡ nào!
Trương Tịch Nhan dừng lại ở phía sau Liễu vũ, chậm rãi đi lên bậc thang, nâng tay áo phất một cái, vị trí bên sườn dành cho Liễu Vũ biến mất, chỉ chừa lại mỗi vị trí của Trương Kế Bình, thoải mái ngồi xuống sau đó tiếp đón Liễu Vũ ngồi cùng.
Cho dù Liễu Vũ có chưa thành thần, thì ở dưới cũng không ai xứng để cho Liễu Vũ phải đứng.
Liễu Vũ áp xuống cảm giác quái dị trong lòng, ngồi xuống ở bên cạnh Trương Tịch Nhan, nhỏ giọng hỏi: “Phản ứng của bọn họ sao kỳ quái vậy?”
Trương Tịch Nhan cầm lấy viên trái cây, nhanh chóng một vỏ, đưa cho Liễu Vũ, lặng yên truyền âm, “Bởi vì em ngồi vị trí của chị, vị trí chị dọn khi nảy là của em.”
Liễu Vũ “Rột” một ngụm cắn xuống thịt quả, truyền âm trả lời: “Em liền ngồi ở chỗ này của chị.”
Trương Tịch Nhan cười, nhỏ giọng truyền âm trả lời: “Chị dám không cho em ngồi sao?”
Liễu Vũ đắc ý mà cười mị mắt.
Các khách khứa trên đại điện nhìn thấy bộ dáng hai nàng cười nói yên yên, đều làm như không có chuyện gì xảy ra, sôi nổi hướng Kim Ô nữ đế hành lễ, cảm thấy kinh ngạc cực độ.
Kim Ô nữ đế và một vị đế có quyền thế lớn nhất ở Thiên tộc, thân phận địa vị này cực cao, bà dám nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, đó là thần nhìn thấy bà đều đến thoái nhượng ba phần, theo lý thuyết, bà chỉ cần phái thuộc hạ dưới trướng đi tới đây cũng đủ cho Cổ Đạo Tông mặt mũi rồi, thế nhưng lại tự thân đi đến.
Người ở đây vừa thấy Kim Ô nữ đế đến dự còn đang trong khiếp sợ, liền đến thêm một người tiến vào điện tức khắc da đầu tê dại, nửa điểm cũng không kỳ quái Kim Ô nữ đế vì sao tự mình đến dự!
Tiến vào điện ở phía sau tu vi không cao, nhiều nhất đạo hạnh chỉ có thể xưng vương một góc, nàng ta xác thật chỉ là một vị vương, Lãnh Cốt Quỷ Vương!
Lãnh Cốt đạo hạnh không cao, yên lặng tìm một vị trí khó thấy nhất một mình ngồi ngốc, trên mặt viết chữ người sống chớ lại gần.
Cảm giác tồn tại của nàng ta cực thấp, nhưng Phệ Thần Trùng mang đến bóng ma tâm lý cho người ta quá lớn, thế cho nên không ai dám xem nhẹ sự tồn tại của nàng ta, một đám đều thu liễm lại bớt, vô luận là mang tâm tư gì đó, lúc này đều nghỉ xả hơi, hòa hợp êm thấm.
Sau khi Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan nhập tọa, các bộ tộc sôi nổi phái người dâng lên hạ nghi. Người có thể vào ngồi trong đại điện, hạ nghi mới được nâng lên đi vào, những hạ nghi của người khác ở cửa sơn môn liền giao cho quản sự Cổ Đạo Tông.
Không quan tâm thực lực của Vu tộc có bao nhiêu yếu, năng lực của vị thần Liễu Vũ có bao nhiêu lớn, cô dù sao cũng là một vị thần, thọ mệnh lại dài còn có thần thông tiếp dẫn, địa vị cao, lễ nhẹ không được, chọn lễ vật cũng đều tương xứng với cấp bậc dùng để cung phụng thần.
Liễu Vũ không biết nhìn hàng, nhưng bên cạnh cạnh có Trương Tịch Nhan đang lặng lẽ giải thích, mừng đến mặt mày hớn hở, thầm nghĩ: “Giàu rồi, giàu rồi!” Hạ quyết tâm, ngày nào đó nếu cùng Trương Tịch Nhan kết hôn, nhất định phải làm cho thật lớn.
(Liễu Vũ hở cái là giàu rồi giàu rồi, còn Tịch Nhan thì than nghèo từ phần này sang phần khác luôn á. Than hơn 1000 năm. Aizzzz)
Các bộ lạc tặng xong lễ vật, liền đến với phần Vu thần chúc phúc.
Liễu Vũ dựa theo lưu trình đã được an bài, bay ra đại điện, đứng ở giữa không trung!
Vu tộc và Quỷ tộc đều quỳ rạp xuống đất dập đầu, chuẩn bị nghênh đón chúc phúc từ Vu thần.
Thiên tộc, Địa Linh tộc đứng lên xem lễ, đồng thời âm thầm cảnh giác, lặng lẽ thiết lập một cái chắn. Dù sao Liễu Vũ tu luyện chính là Âm Sát khí, vạn nhất cô dẫn Âm Sát khi chúc phúc, đối với chủng tộc không tu luyện Âm Sát khí như bọn họ không phải gọi là chúc phúc, mà gọi là khởi xướng công kích.
Liễu Vũ dựa theo diễn tập lúc trước, hát lên ca dao hiến tế, hơn nữa thi triển ảo thuật thêm hiệu ứng đèn ở xung quanh bản thân, càng thêm xa hoa lộng lẫy như tiên sơn quỳnh lâu thịnh cảnh, ngạnh sinh sinh mà đem trận thế của bản thân trở thành buổi diễn ca hát thế kỷ.
Dáng người và diện mạo của cô đều dựa theo tiêu chuẩn thưởng thức của người hiện đại, đối với các bộ tộc thờ phụng lực lượng tới nói, bọn họ thích chính là thân thể cường tráng vậy mới đẹp, rất nhiều chủng tộc nhìn Liễu Vũ không khác gì với các chủng tộc mang làn da như vỏ cây và có lông xù xù, thưởng thức không nổi. Nhưng lại đối với việc cô chế tạo ra màu sắc tràn ngập tự nhiên lại rất thưởng thức, lại thêm tiếng ca hát trên không linh dẫn người nhập định, dẫn động Thiên Địa Linh khí, làm phảng phất người đang ngồi đều tiến vào trong nhập định tu luyện, đều hiểu được hoặc nhiều hoặc ít có được một chút tu luyện.
Lãnh Cốt chậm rãi nâng bàn tay lên, mở tay ra, nhìn ảo thuật dệt thành dải ánh sáng nhiều màu sắc nhè nhẹ từng đợt từng đợt bụi mù vòng qua bàn tay, đầu ngón tay, trong đầu bên tai quanh quẩn tiếng ca của Liễu Vũ, cổ xưa mà linh hoạt kỳ ảo như tế thủy nhỏ giọt chảy qua tim, vén lên muôn vàn cảm xúc. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Liễu Vũ bay vào trong biển hoa được dệt từ ảo thuật, vô số cánh hoa bay lả tả xung quanh Liễu Vũ, xuyên qua Liễu Vũ, người và hoa cùng múa.
Nàng ta rất muốn, rất muốn đem Liễu Vũ nắm ở trong tay, rất muốn biến thành một đóa hoa bên cạnh cô hoặc là một tia ánh sáng hay một đoạn mây bay…..
Trương Tịch Nhan ngồi trên chỗ ngồi, nhìn Liễu Vũ xú mỹ, trên mặt tràn đầy ý cười, có điểm bất đắc dĩ, có điểm buồn cười, lại cảm nhận được Liễu Vũ vui vẻ, nàng vì vậy cũng cao hứng theo.
Bỗng dưng, trước mặt Liễu Vũ đột nhiên bộ phát một đoàn kim quanh hình phượng hoàng, Thiên Cương chi thiên nồng đậm chiến ý dật tràn ra ngoài.
Sắc mặt Trương Tịch Nhan đột biến, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Liễu Vũ, phóng xuất ra toàn bộ lực lượng hướng tới Phượng Hoàng sớm đã ẩn nấp mai phục đang ở không trung đánh bay ra ngoài!
Lãnh Cốt theo đó xuất hiện ở không trung, phóng xuất ra Phệ Thần Trùng bao vây kẻ đánh lén.
Sau khi con Phượng Hoàng kia bị đánh bay ra mấy chục mét, ổn định thân hình, không màng trọng thương cùng với Phệ Thần Trùng đầy trên người, lại một lần nữa nhào tới hướng về phía Liễu Vũ.
Lãnh Cốt điều động vô số Phệ Thần bay về phía nó, trong nháy mặt đem nó cắn nuốt hầu như sạch sẽ.
Mọi người vì biến cố xảy ra đột ngột sợ tới ngây người, mặc cho ai cũng sẽ không nghĩ đến, sẽ có một con Phượng Hoàng trước đó đã mai phục ở không trung trong quảng trường Cổ Đạo Tông chờ thời điểm này khởi xướng tập kích.
Trương Kiều Nghiên cũng bay đến trên không trung, xem xét chỗ vừa rồi con Phượng Hoàng kia ẩn trốn, không nhìn thấy dấu vết của thông đạo Thứ Nguyên Giới, hiển nhiên là dùng pháp bảo ẩn nấp che giấu hành tung. An toàn của Cổ Đạo Tông hôm nay là của bà phụ trách, ở quảng trường này kiểm tra trên dưới không dưới 800 lần, nhưng không phát hiện có dị thường. Thiên tộc đi vào Cổ Đạo Tông cũng đã đăng ký xác minh qua thân phận, nhưng con Phượng Hoàng kia xuất hiện ở chỗ này, chỉ có thể là trốn ở trong giới tử thạch của một Thiên tộc nào đó để đi vào, lúc sau lại tàn đến ở không trung.
Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: “Không có việc gì chứ?” Giọng nói vừa dứt nhìn nhìn đến trước ngực của Liễu Vũ có một cái lỗ lớn, bên trong còn có một đoàn lửa lớn đang thiêu đốt.
Trương Tịch Nhan dẫn tụ Âm Sát khí cũng không thể dập tắt được, ngược lại càng làm cho ngọn lửa kia cháy càng thêm lợi hại, nàng dẫn thần hỏa Thiên Nhãn hấp thu trái tim của Liễu Vũ bị đốt thành tro tẫn, nhưng cũng không hiệu quả bao nhiêu.
Ngọn lửa kia theo nội tạng của Liễu Vũ hướng đến toàn thân, như muốn đem thân thể của cô thiêu cháy hoàn toàn.
Kim Ô nữ đế khiếp sợ mà đứng lên, kêu: “Là thần hỏa Phượng Hoàng, chí bảo của Thiên Phượng tộc!” Thiên Phượng từng có thần, thần hỏa này là do Phượng thần tu luyện ra tới, uy lực của nó không thể so với thần hỏa Thiên Nhãn nhưng với Trương Tịch Nhan chưa thành thần không thể đối phó được.
Liễu Vũ mới vừa thành thần, còn chưa thể làm được nguyên thần xuất khiếu, ngọn lửa không dập tắt được, có thể lan rộng mà đem cô đốt thành tro.
Liễu Vũ lại không có kiến thức, cũng nhìn ra được thần hỏa Thiên Nhãn đối với ngọn lửa thiêu chính mình không có cách thu thập được, cảm giác bỏng chấy cũng không mãnh liệt bằng cảm giác hoảng loạn và tuyệt vọng kia của Trương Tịch Nhan, cô nói: “Trương Tịch Nhan, chị đừng hoảng hốt, cứ giống như lột bỏ Phệ Thần Trùng vậy, nhanh chóng đem những nơi không bị thiêu tới lột ra đi.”
Hai mắt Trương Tịch Nhan rưng rưng mà nhìn Liễu Vũ, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất. Nàng nói: “Em chịu đau một chút!” Một tay nàng ấn ở trên người Liễu Vũ, lực lượng quán chú cường đại hướng vào trong cơ thể của Liễu Vũ.
Đau đớn điên cuồng nháy mắt bao phủ Liễu Vũ, đau đến cô vừa định phát ra tiếng kêu thảm thiết, liền cảm giác được bản thân như bị xé ra thành vô số khối, máu thịt tách ra, hồn cũng muốn tan đi, hắc ám nháy mắt bao phủ lấy cô.
Trương Tịch Nhan đứng ở không trung, tay trái cầm một khung bị phượng hoàng thần hỏa thiêu đốt, bên trong còn có nội tạng đang cùng khung xương biến thành tro tàn. Tay phải nàng dùng Âm Sát khí bao phủ một đoàn không có thân thể, chỉ còn có tứ chi đứt đoạn, bả vai hợp với cổ và đầu của Liễu Vũ.
Mặt vỡ chỗ tứ chi bị đứt lìa có máu chảy xuống, máu tươi rời khỏi thân thể liền biến thành Hoa Thần Cổ hình dạng cánh hoa, lại bay trở về trong cơ thể của Liễu vũ.
Thực mau, Phượng Hoàng thần hỏa đem thân thể của Liễu Vũ đốt thành tro tàn, lẳng lặng mà đứng sừng sững ở không trung.