Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 136



Liễu Vũ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không thể tự dẫn đường chữa trị thương thế cho bản thân mình, nếu chậm trễ miệng vết thương sẽ liền lại, hơn phân nửa sinh trưởng sẽ dựa trạng thái nguyên sinh của Hoa Thần Cổ tiếp tục như vậy liền thành quái vật. 

Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ có bao nhiêu yêu thích xinh đẹp, không dám mạo hiểm nên lấy chính bản mạng linh cổ của bản thân đưa vào dẫn đường trọng tố lại thân thể tàn khuyết.

Trong lúc nàng giúp Liễu Vũ trọng tố thần thể, thuận tiện cũng đem kinh mạch đả thông, đem xương cốt rèn luyện thêm chắc chắn. Tuy nói cô đã rèn luyện ra được thần thể nhưng lại không chịu nổi một kích với loại cấp bậc của Phượng Hoàng thần hỏa, nhưng từ việc tu luyện đi lên mà nói, việc nàng đang làm tương đương đang trợ giúp Liễu Vũ tu luyện, có thể kháng đến kín mít, cũng có thể trợ giúp cho tu luyện về sau của Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan hiểu rõ Liễu Vũ không có ý muốn tu luyện, nhưng nhân cơ hội này có thể giúp Liễu Vũ vượt qua mức cơ sở, Liễu Vũ tương lai có thể tu luyện nhẹ nhàng hơn chút, biết đâu về sau có ngày nào đó sẽ hứng thú thì sao.

Liễu Vũ trọng tố huyết nhục chi thân lần nữa so với dự đoán của Trương Tịch Nhan dễ dàng hơn chút. Bởi vì lúc trước đã trọng tố qua một lần, thân thể cũng có lưu lại ký ức, thời điểm tái sinh phát triển, cũng có xác suất nhất định dựa theo ký ức sinh trưởng trước đó của thân thể, dưới tình huống có Trương Tịch Nhan dẫn đường, hơn nữa năng lực tự chữa lành của Liễu Vũ rất mạnh cùng với dược vật phụ trợ, chỉ trong vòng một tháng xương sống, xương sườn đều đã mọc lại, ngay cả kinh lạc và phủ dơ cũng chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi cũng sẽ hình thành đầy đủ trở lại.

Liễu Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, thần thức hồn phách bị tổn hao từ từ chữa trị, hướng tới phương diện phát triển tốt hơn.

Trương Tịch Nhan phỏng chừng tầm hơn một tháng nữa Liễu Vũ có thể tỉnh lại, nhưng lại có điểm lo lắng thần hồn của Liễu Vũ bị thương lại bị mất trí nhớ, bất quá có thể tỉnh là được rồi, dù sao bản tính của người không vì mất trí nhớ mà thay đổi.

Nàng đả tọa hành khí nghỉ ngơi hai ngày, đem trạng thái thân thể của chính mình điều chỉnh đến tốt nhất, nhưng vẫn như cũ vẫn thủ ở trong mật thất với Liễu Vũ cũng đồng thời hộ pháp giúp cho cô. Sau khi nàng ngồi xuống, đồng thời lấy Phượng Hoàng thần hỏa và cặp sừng thần thú mà Liễu Vũ muốn nàng luyện chế thành một đôi nhẫn.

Từ tình cảm mà nói nàng muốn luyện chế cặp nhẫn trước, nhưng từ lý trí mà nói, nàng cần nhanh chóng hấp thu Phượng Hoàng thần hỏa để tăng lên thực lực là căn bản nhất, sống sót mới có tương lai sau này. Nếu không thể bảo hộ được bản thân cùng Liễu Vũ, thì có đôi nhẫn cũng chỉ là nhìn vật nhớ người càng thêm thương cảm mà thôi.

Lúc này Trương Tịch Nhan mới cất đi cặp sừng thần thú, cùng lúc cảm nhận được Lê Vị và Ô Huyền đã trở lại Vân Hải Ngọc Các. 

Vui mừng của hai người lộ rõ trên nét mặt, tựa hồ như thu hoạch được cũng rất phong phú, nguyên bản ở cái thân hình mập mạp của Lê Vị lại thêm nồng đậm ý cười trên mặt, có thể đem cô ấy vẽ thành tranh em bé dán ở cổng ngày tết.

Lê Vị cảm nhận được tầm mắt của Trương Tịch Nhan, biết là nàng cũng đang ở nhà, liền chạy tới mật thất, liếc mắt một cái liền thấy Liễu Vũ đang nằm hôn mê bất tỉnh trong ao, không khỏi sửng sốt, hỏi: “Như thế nào lại bị thương?” Theo đó liền thấy được Phượng Hoàng thần hỏa trên tay của Trương Tịch Nhan.

Đốm nửa này vẫn còn có hơi thở của Thiên Phượng tộc, ngoài ra cấp bậc cũng thật cao, ngay cả thần đều có thể bị nó thiêu chết.

Lê Vị hỏi: “Thiên Phượng tộc còn tới kiếm chuyện sao?”

Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, “Liễu Vũ trong lễ mừng thành thần bị ám sát.” Nàng đem sự tình phát sinh cùng tính toán của bản thân nói rõ hết cho Lê Vị biết.

Lê Vị thấy Trương Tịch Nhan cũng đã tính toán xong hết, hơn nữa thương thế của Liễu Vũ cũng đã hồi phục hơn phân nửa, liền không nói thêm gì.

Bởi vì cũng xác thật như Trương Tịch Nhan nói, một nghèo hai trắng, trọc đầu đâu sợ bị nắm tóc. Thật đến thời điểm đánh không lại, cùng lắm thì cô ấy sẽ về tìm mẫu thân của mình tìm một cái nơi giống như Vu Đạo giới để làm đường lui.

Lê Vị ăn qua quá nhiều việc Canh Thần ở giữa chăm ngòi chọc đến cô ấy và Ô Huyền đấu đến lưỡng bại câu thương ăn  không biết bao nhiêu là mệt, sau khi ra khỏi mật thất liền đem chuyện Thiên Phượng tộc và nhóm Đại Bàng vương nói cho Ô Huyền nghe. Cô ấy còn cố ý nói câu: “Lần này lại là một lần đánh tới cửa của Thiên tộc, cũng đừng trách sau này Vu tộc tấn công lại Thiên tộc.”

Ô Huyền hừ cười một tiếng, nói: “Trừ bỏ mẹ của em ra, ai có thể đại biểu cho Thiên tộc?” Thiên Phượng nữ đế cùng Đại Bàng vương bọn họ xứng sao? Tính tình của mẹ em thật là qua tốt, nếu đổi lại là em, trước cào chết đám Đại Bàng vương bọn họ sau đó cướp đi địa bàn, nào đến phiên Lãnh Cốt đánh qua tới.” Nàng ấy lược làm cân nhắc lại không thèm để ý thêm tới việc này. Nàng ấy cảm nhận được tầm mắt của Lê Vị, hỏi: “Nhìn chằm chằm em làm cái gì?”

Lê Vị cực hiểu Ô Huyền, biết được trong lòng Ô Huyền hẳn là có tính toán khác, bất quá tương lai có ra sao, tới bước nào cũng không ai có thể biết, trước mắt hai bên đều muốn đánh, vậy thì đánh thôi! Cô ấy trả lời: “Không gì cả.” Sau đó lấy ra một vò rượu, nói: “Mời em uống rượu.” Vừa dứt lời liền thấy Ô Huyền nhìn chính mình cười như không không cười, bỗng nhiên nhớ tới thân thể của chính mình hiện tại chỉ là oắc con, lập tức đem rượu đặt trên bàn bên cạnh Ô Huyền, làm bộ như chính mình không phải muốn uống, còn quan tâm dặn dò câu: “Em hiện tại vẫn là vị thành niên, mỗi lần uống thì uống ít lại một chút, rượu của mẹ chị ủ thật không tồi, có thể giúp tăng lên tu vi cùng uẩn dưỡng thần hồn.” Cô ấy nói tới đây, bỗng dưng nhớ tới trong mật thất vẫn còn một cái đang cần uẩn dưỡng thần hồn, sau đó đứng dậy đi tới mật thất, giơ tay vung lên, đem mấy vò rượu đặt trên bờ ao, nói: “Loại rượu lâu năm này em cũng không có nhiều lắm, chia cho chị một ít.”

Trương Tịch Nhan trả lời câu: “Cảm tạ”, nhìn thấy mặt ngoài của vò rượu bao trùm một tầng pháp thuật tạo thành một cái Thứ Nguyên Giới, thả cảm giác đảo qua, liền thấy được trong đó có một bình thoạt như vò rượu chỉ to cỡ một nắm tay, nhưng thực tế có thể to hơn vậy gấp trăm lần. Cái bình chứa này có kiểu dáng và hoa văn cực kỳ cổ xưa, vô luận là cái bình hay phong ấn được lưu lại đều xuất hiện vết loang lổ. 

Nàng giơ tay đem một bình nắm ở trong tay, lấy pháp thuật thăm dò thuật phong ấn ở bên trong, sau đó moi cái thứ bao phủ bên ngoài, phát hiện thứ đó quả nhiên là thần lực trải qua năm tháng mà đóng thành cặn. Nàng lại quét mắt đến số cặn còn lưu lại trên bình tức khắc hiểu rõ.

Phỏng chừng đây là số rượu năm đó Vu thần thụ muốn ủ nên đem số rượu này chôn xuống ngầm, còn cố ý hạ thêm pháp thuật ở nơi chôn rượu, kết quả thời gian chôn vùi quá lâu, dẫn tới Vu thần thụ đã quên, liền luôn luôn chôn ở nơi đó, thẳng đến lúc Lê Vị đem nó đào ra.

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm số rượu này lâm vào trầm tư. Từ cách hành sự chuyên cất giữ đồ vật đến hư thối của Vu thần thụ mà thấy, việc Vu thần thụ ủ rượu nhiều như vậy, tuyệt nhiên không phải vì sợ số trái cây hư thối lãng phí, rất có thể chính là vì rượu ngon. Lê Vị thích uống rượu, rất có thể là di truyền từ Vu thần thụ, mà không phải bởi vì thất tình hay buồn bực gì đó mới uống.

Số rượu này thoạt nhìn rất nhiều, nhưng thật ra uống một giọt là thiếu đi một giọt, thật nếu muốn uống thoải mái, thì không mất bao năm liền uống hết. Nàng cất lại số rượu đó, đem vò rượu trước mặt mở ra, mùi rượu cùng với mùi hoa thần từ bình rượu tràn ra tới tận trời, trong náy mắt đem gian mật thất ráng một màu sương mù.

Qua một hồi lâu, thần quang tan đi, cả phòng tràn ngập hương rượu thấm vào tới tận ruột gan, nghe được tinh thần cảm giác như đại chấn. Nàng nhìn lại phía bình rượu, chỉ thấy bên trong bình là một chất lỏng đặc sệt màu vàng kim, dưới đáy bình còn lắng lại một chút cặn, số cặn này mơ hồ có thể nhìn ra được hình dáng, có một số giống như dược liệu, có một ít thì nhìn như xương cốt. Nàng tức khắc hiểu rõ, “Rượu thuốc a.” Không chỉ là rượu thuốc thông thường mà còn là rượu thuốc được nguyên nhưỡng trầm nhưỡng.

Hoặc là làm thuốc hoặc là pha loãng để uống. Bằng không nếu một ngụm rót hết nhất định sẽ gặp chuyện.

Trương Tịch Nhan thật cẩn thận mà lấy ra một giọt, chỉ lấy một chút, trước tiên là thử qua dược tính và lực rượu, lại căn cứ vào sức chịu đựng dược lực của Liễu Vũ, nhỏ hai giọt vào miệng Liễu Vũ, không dám rót nhiều. Thân mình hiện tại của Liễu Vũ thực yếu, thực lực lại thấp, dùng nhiều sẽ nháo ra mạng người.

Nàng lấy ra mười mấy cái vại bằng ngọc to cỡ bàn tay ra, đem rượu rót vào đầy từng vại, sau đó phong bế lại ghi chú lực rượu dược tính cùng những việc cần chú ý, sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, chia cho Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, Trương Kế Bình, bà nội ba và Lãnh Cốt mỗi người một ít, phần còn lại cất giữ về sau dùng làm thuốc chữa thương.

Thần hồn bị thương là khó trị nhất. Số rượu này chủ yếu là dùng để bồi bổ huyết khí, bổ dưỡng thần hồn chỉ là phụ, nhưng nó cũng có công hiệu nhất định, vậy là đủ rồi.

Trương Tịch Nhan có số rượu thuốc này cũng như có được thuốc đặc trị để trị thương, đánh nhau tự tin cũng tăng lên.

…….

Liễu Vũ bởi vì được Trương Tịch Nhan rót rượu cho hai giọt rượu, ước chừng ngủ thêm hơn một tháng mới tỉnh.

Cô mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang nằm ở đáy ao, nơi này cực kỳ quen mắt suy nghĩ một hồi lâu, nhìn đến Trương Tịch Nhan bên cạnh đang dùng thần hỏa Thiên Nhãn hấp thu Phượng Hoàng thần hỏa mới nhớ tới đây chính là mật thất.

Trương Tịch Nhan nhận thấy được Liễu Vũ đã tỉnh, ánh mắt mang theo chút mê mang cùng suy tư, nên không quấy rầy, chậm rãi thu công, đem Phượng Hoàng thần hỏa chưa hấp thu xong cất vào, quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ đang nằm bất động ở đáy ao, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Liễu Vũ hồi tưởng nửa ngày, mới nhớ chính mình đã xảy ra việc gì, sợ tới mức lập tức đứng dậy nhìn về phía cơ thể của chính mình, lại nhìn về phía tứ chi, phát hiện hoàn hảo không tổn hao gì, ngoài ra làn da còn trắng trẻo bóng loáng như được BUFF thêm đặc hiệu, thoạt nhìn càng đẹp hơn trước, thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm nói: “Làm mình sợ muốn chết, còn tưởng rằng mình bị đốt thành tàn phế rồi chứ.”

Trương Tịch Nhan thi triển ảo thuật, đem thảm trạng khi bị thương của Liễu Vũ hiện ra trước mặt cô, nói: “Tất cả người đến dự tiệc đều thấy được, hiện giờ chúng ta đã cùng đánh với Thiên tộc rồi, đây là ngòi nổ dẫn phát đến chiến tranh, chị nghĩ hẳn là Thiên Vu hai tộc đều thấy được bộ dáng này của em.”

Biểu tình của Liễu Vũ tức khắc thành “Vãi”, sau đó lại biến thành mẹ nó, chốt lại cuối cùng phát ra một tiếng: “Đệt.”

Trong ánh mắt và trên mặt của Trương Tịch Nhan đều là ý cười mềm mại. Nàng nhìn Liễu Vũ tỉnh lại, lại là bộ dáng tung tăng nhảy nhót, chỉ cảm thấy chính mình cũng tựa như là được sống lại, thế giới của nàng cũng theo đó sáng ngời lên. Vẫn là Liễu Vũ sức sống mười phần tốt nhất, cho dù cô có đang mắng lời thô tục, biểu tình đều phong phú như vậy, tình cảm đều dư thừa như vậy.

Liễu Vũ lấy quần áo của mình ra nói: “May mắn ngày đó mặc chính là lễ phục, nếu là đem bộ quần áo nguyên sinh độc nhất vô nhị này của em thiêu rụi, em sẽ khóc đến chết mất.” Cô giũ quần áo ra, mặc chỉnh tề, mới tiến tới bên cạnh Trương Tịch Nhan, nói: “Đại lão, chị nhìn em bị đánh đến thảm như vậy, có thể muốn giúp em trút giận hay gì đó không? Cho dù chúng ta đánh không lại, cũng có thể đánh theo kiểu du kích hay gì đó, dù sao cũng phải xả giận, đỡ phải nghẹn khuất.” Có thù không báo, đây không phải là tác phong của cô. Huống hồ là ở thời điểm đỉnh cao nhân sinh của chính mình, thế nhưng lại làm thành vết nhơ trong lịch sử nhân sinh, như thế mà có thể nhịn được thì còn có cái gì có thể không nhịn được nữa.

Trương Tịch Nhan nhìn sang Liễu Vũ, sau đó nhắm mắt lại, cảm ứng liên hệ Lãnh Cốt dò hỏi tình hình chiến đấu.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan nhắm mắt lại không có để ý tới chính mình, cho rằng là Trương Tịch Nhan không đồng ý, sau đó lại nghĩ nghĩ, mình là Tiểu Điềm Điềm của Trương Tịch Nhan, còn có thể ở trong mật thất của nàng dưỡng thương, bị thương lại nặng tới như vậy, dưỡng thành khỏe mạnh tới như vậy, khẳng định là lại phí tiền và tốn công, không có khả năng Trương Tịch Nhan sẽ thờ ơ, vì thế ngồi xổm bên cạnh Trương Tịch Nhan chờ nàng cho mình đáp án.

Trương Tịch Nhan tìm đến Lãnh Cốt hiểu được tình hình chiến đấu, mở mắt ra liền thấy Liễu Vũ như con chó nhỏ đang vẫy đuôi ngồi xổm cạnh mình, đáng yêu đến mức nàng nhịn không được mà duỗi tay xoa xoa đầu, nói: “Đi, đi tìm Du Thanh Vi và Lãnh Cốt.”

Tìm Lãnh Cốt và Du Thanh Vi? Hai người đó đi chung với nhau từ khi nào? Liễu Vũ hỏi: “Du Thanh Vi dám đi cùng với Lãnh Cốt sao?” Bản thân cô còn không dám.

Trương Tịch Nhan nói: “Trăm phần trăm có được lợi nhuận kếch xù, Du Thanh Vi dám cùng với Thiên tộc làm ăn buôn bán, phần trăm gom về lại là một ngàn lợi nhuận kếch xù, em nói thử xem, chị ấy có dám làm ăn buôn bán với Lãnh Cốt không?”

Mắt Liễu Vũ sáng rực lên, đây là đã bắt làm việc rồi nha!

Trương Tịch Nhan đứng dậy lại nhận được tin tức từ Lãnh Cốt gửi tới, “Du Thanh Vi nhờ tôi chuyển lời cho cô, nàng ấy vừa nhận được tin tức Vạn Pháp mà thánh đã xuất quan thuận lợi thành thần.” Nàng lấy cảm giác trả lời lại: “Đã biết, vậy tôi cùng Liễu Vũ đến Địa Linh giới chờ các cô.” Nói vừa xong liền cảm nhận được cảm xúc kinh hỉ của Lãnh Cốt. Nàng nghĩ thầm: “Cô quả thật là có tiến bộ rất lớn.” Tình cảm càng ngày càng phong phú, càng ngày càng giống là một con người chân chính.

Lãnh Cốt “Ân” một tiếng nói: “Gặp qua rất nhiều việc, cũng học được rất nhiều thứ.” Khi nàng ta nói cũng câu này, trong đầu hiện lên khi chiến tranh bùng nổ sẽ sinh ra đủ loại sự tình, có sinh ly từ biệt, có không rời không bỏ, có khi gặp tai vạ tới nơi từng người tự bay đi, cũng có hãm hại lẫn nhau. Nàng thông qua Trương Tịch Nhan tiếp thu tình cảm, cùng với việc tự bản thân trực tiếp tiếp xúc quả thật có sự khác biệt.

Nàng ta bỗng nhiên hiểu được thế nào gọi là chân chính tồn tại. Có người mà bản thân yêu thích, có việc bản thân mình muốn làm, không phải ngày qua ngày năm này qua năm nọ không hề có gợn sóng là lặp lại để sống qua ngày.

Trương Tịch Nhan biết Lãnh Cốt muốn làm việc mà nàng ta thích, là muốn che chở người nàng ta yêu thích, nàng là thật muốn kiến nghị Lãnh Cốt tìm một người để yêu thích, nhưng về chuyện yêu thích này không phải nói thích là liền thích, nói không thích liền không thích. Nhiều năm trôi qua như vậy, chính bản thân nàng cũng chỉ có thích mỗi Liễu Vũ, vì thế tùy vào Lãnh Cốt đi. Dù sao nàng yêu thích Liễu đại tiểu thư cũng là ngàn năm không thay đổi.

B.A