Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 137



Trương Tịch Nhan cắt đứt liên hệ với Lãnh Cốt, nói cho Liễu Vũ: “Vạn Pháp mà thánh đã tỉnh lại, chúng ta đi qua chỗ Du Thanh Vi sau đó cùng với Lãnh Cốt hội tụ bàn đến kế hoạch cho hành động tiếp theo. Đánh Thiên tộc, chị cần em giúp chị là em cứ việc dốc hết sức đem kinh tế cùng với hậu cần phát triển lên, trời mà sập có chị chống.”

Liễu Vũ có điểm không thể tin được, hỏi: “Chị tin tưởng em tới như vậy sao?” Cô đối với bản thân còn chưa dám tin tưởng tới vậy, đã làm tốt tâm lý lỗ vốn để học thêm kinh nghiệm mở rộng kiến thức, không nghĩ tới Trương Tịch Nhan cũng dám tin chính cô. Đại lão tổng không phải là lấy của cải lại đây sủng chính cô mở ra các loại vui đùa đi.

Trương Tịch Nhan giải thích nói: “Toàn bộ Cổ Đạo Tông đều đi theo con đường tu luyện, đối với xây dựng kinh tế không am hiểu, kinh doanh một chút sản nghiệp nhỏ, đầy đất một thành còn được, lớn quá liền không kham nổi. Trương Kế bình, bà nội ba và chị đem Cổ Đạo Tông lăn lộn tới bộ dáng như thế này, đã xem như cực hạn. Hiện giờ chúng ta cùng Thiên tộc khai chiến, yêu cầu cấp bách là… thay máu đổi mới.”

Liễu Vũ đã hiểu, Trương Tịch Nhan đây là thấy sự phát triển bị hạn chế, muốn nhân viên bên ngoài rót máu mới vào, mang đến những thứ mới mẻ.

Trương Tịch Nhan nói: “Thiên tộc và Vu tộc bọn họ đều thờ phụng lực lượng tự nhiên, cũng chính là thần lực, thứ chế tạo cần mẫn nhất chính là đồ đằng trụ, tiếp theo là tổ của bản thân, không chế tạo công cụ sản xuất, nhiều nhất cũng chỉ tạo ra một ít công cụ săn thú, trên cơ bản thuộc về bộ lạc nguyên thủy, ở giai đoạn chế độ nô lệ cổ xưa.”

Nói cách khác có thể đánh vào các loại hàng duy nhất đối với bọn họ? Mắt Liễu Vũ sáng rực lên, xoa tay hầm hè, nói: “Đại lão, chị yên tâm, em nhất định sẽ đem kinh tế phát triển lên.”

Trương Tịch Nha nói: “Nhân tộc cùng Thiên tộc và Vu tộc có sự chênh lệch chủng tộc quá lớn, trận này cùng Thiên tộc không có phần thắng. Cho dù có thêm thần mới xuất thế, trên chiến trường là không thể trông cậy vào em, còn Vạn Pháp mà thánh cũng không có tác dụng với chuyện thắng bại của trận này, Lãnh Cốt dẫn Phệ Thần Trùng tấn công Thiên tộc, tạo thành phá hoại rất lớn, sẽ không thể đánh lâu dài được, thay em đi ra trút giận xong thì rút lui. Tính toán lại lợi thế rồi quyết định, chị đè ở trên người của em, nếu phiên này không bàn được, cuối cùng chính là bắt được một ít tài nguyên từ chiến tranh, lui về nơi loạn lưu tiếp tục cẩu.”

Liễu Vũ nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan tủm tỉm cười, hỏi: “Đây là trùng quan nhất nộ vi hồng nhan* sao?” Tuy nói dẫn tới chiến tranh là không tốt lắm, nhưng thế nào trong đầu liền cảm thấy sung sướng đây?

(*Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Hay là Xung quan nhất nộ vi hồng nhan có thể hiểu hiểu là tức giận vì một kẻ má hồng đến mức dựng có tóc gáy. Má hồng chắc là chỉ người đẹp quá.)

Trương Tịch Nhan nói: “Không như vậy chưa đủ. Còn là do Thiên tộc đánh tới cửa, nếu ngay cả khi em bị Thiên tộc khi dễ mà có thể yên lặng chịu đựng, tín nhiệm của Vu tộc sụp đổ trở thành tán sa, nhìn không tới được tương lai, cục diện kinh doanh vừa có điểm khởi sắc đi lên như vậy liền rớt lại dưới đáy cốc. Ngược lại, nếu khai chiến, cho dù là lấy máu tươi cùng với sinh mệnh của đại giới, ít nhất chúng ta cũng có thể phản kháng, không có ngồi đó ngẩng cổ chờ bị chém chết, chỉ cần tồn tại, về sau vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Vì ý chí mà chiến đấu, trận này cần thiết phải đánh.”

Liễu Vũ tâm nói: “Lý thật nhiều a.” Cô hừ nhẹ một tiếng, không muốn cùng Trương Tịch Nhan bàn những chuyện rối rắm này, lập tức đi đến Âm Dương Đạo Tông.

Khi hai nàng đi đến biệt thự của Du Thanh Vi. Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, Vạn Pháp mà thánh và Lãnh Cốt đều đang chờ ở phòng khách.

Du Thanh Vi đầy mặt mệt mỏi, đang nói với Vạn Pháp mà thánh hành động kế tiếp cùng an bài các trọng điểm.

Lộ Vô Quy ngồi bên cạnh Du Thanh Vi xếp bằng đả tọa, cố ấy nhắm mắt lại, hai tay đặt ngang đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, bộ dáng một bộ bảo tướng trang nghiêm.

Liễu Vũ nhìn quen bộ dáng cộc lốc của Lộ Vô Quy, đột nhiên nhìn thấy tiểu mà thánh an an tĩnh tĩnh ngồi đả tọa, mới chú ý đến cô ấy lớn lên cũng thật xinh đẹp, mi thanh mục tú, khí độ trầm ổn, thật là có bộ dáng của tiểu đại lão. Cô nghĩ thầm: “Có thể được Địa Linh giới tôn thành tiểu mà thánh, như thế nào cũng phải có bản lĩnh nhất định đi.” Cô cảm thấy được ánh mắt của Lãnh Cốt, quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lãnh Cốt.

Đôi mắt Lãnh Cốt lượng lượng, giống có ánh sáng, tâm tình cũng cực tốt, mơ hồ có thể dùng nhảy nhót để hình dung.

Liễu Vũ hỏi Lãnh Cốt: “Bộ cô phát tài sao?” Bộ dáng một bộ người gặp được chuyện vui tinh thần thật tốt.

Lãnh Cốt lấy ra viên giới tử thạch cho Liễu Vũ.

Liễu Vũ nhận lấy viên giới tử thạch, thình lình phát hiện bên trong chứa đầy các loại hình thế của loài chim.

Số này có đủ loại các loài chim từ bé tới lớn đủ các chủng loài, ngoài ra tất cả đều là đến từ Thiên tộc, bên trong thân thể của chúng nó có máu chảy xuôi cuồn cuộn không ngừng mà phóng thích ra Thiên Cương chi khí bên ngoài, bởi vì quá nhiều hình thể của đủ loại chim, khiến cho Thiên Cương chi khí cơ hồ dật tán tràn ngập viên giới tử thạch. Địa giới của Thiên tộc cũng chưa nồng đậm Thiên Cương chi khí như ở trong viên giới tử thạch này.

Liễu Vũ mãn nhãn khâm phục nhìn về phía Lãnh Cốt, kinh ngạc cảm khái nói: “Cô vậy mà còn có đam mê thu thập thi thể a.” Sau đó đem giới tử thạch trả lại cho Lãnh Cốt.

Lãnh Cốt nói: “Du Thanh Vi nói số này là chiến lợi phẩm. Người của Âm Dương Đạo Tông bọn họ sẽ cầm số thi thể này để đổi lấy tài nguyên tu luyện, Du Thanh Vi còn đem những thi thể đó bán cho Thiên tộc.” Nàng ta chỉ chỉ vào giới tử thạch nói: “Cô cứ nhận lấy.”

Liễu Vũ đầu đầy mờ mịt hỏi: “Vì sao lại muốn tôi nhận mấy thứ này?”

Lãnh Cốt nói: “Tặng cho cô.”

Mẹ nó, phỏng tay! Liễu Vũ nhanh chóng ném giới tử thạch cho Lãnh Cốt, lập tức quay đầu về phía Trương Tịch Nhan làm sáng tỏ, “Em và Lãnh Cốt chỉ là có quen biết bình thường, không có giao tình gì lại không có giao tiếp nhiều, càng không có quan hệ không cho ai biết với cô ấy.” 

Lãnh Cốt: “?”

Du Thanh Vi nhìn ba người các nàng, bộ dáng một mặt xem kịch vui.

Vạn Pháp mà thánh tấm tắc một tiếng, âm thầm cảm khái những người trẻ tuổi này đúng thật là hoạt bát.

Trương Tịch Nhan giơ tay phất một cái, đem viên tử thạch rớt xuống tay Lãnh Cốt nắm ở trong tay, sau đó đưa cho Liễu Vũ, nói: “Nhận lấy đi, Phệ Thần giới tình huống đặc thù, không dùng được số này, em cầm lấy xem như tài chính để khởi nghiệp.”

Liễu Vũ vô ngữ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Chị cùng Lãnh Cốt không coi là người ngoài ha! Chị có biết Lãnh Cốt có ý với em không a?”

Lãnh Cốt từ biểu tình quá mức trên mặt của Liễu Vũ cũng hiểu được phần nào nội tâm của cô, sau đó lại nghe được Trương Tịch Nhan nói, lại giải thích với Liễu Vũ, “Sinh linh cảm nhiễm Phệ Thần Trùng sẽ giữ lại được ý thức và tình cảm lúc sinh thời, sau khi bọn họ bị kéo vào Bạch Cốt Uyên, rất nhiều sẽ bắt đầu điên cuồng tấn công tôi, hoặc là có ý đồ muốn trốn khỏi Bạch Cốt Uyên. Hiện giờ trong Bạch Cốt Uyên ùa vào quá nhiều sinh linh, tôi trấn áp lên đã thập phần cố gắng hết sức, chỉ có thể khống chế số lượng sinh linh tiến vào trong Bạch Cốt Uyên, gặp được người đối địch, sẽ đem số người có ý đồ chém giết phong bế vào trong giới tử thạch.”

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt đều nói như vậy, liền nhận lấy giới tử thạch, tâm tình hơi diệu. Bộ dáng Lãnh Cố nói chuyện rất giống với Trương Tịch Nhan, bản thân mình hiện tại giống như được hai vị đại lão nuôi dưỡng, nỗ lực kiếm tiền cho cô tiêu, có điểm áp lực, còn có điểm không quá quen, lại có điểm sung sướng.

Có nhiều tiền vốn như vậy liền có thể làm được rất nhiều việc.

Du Thanh Vi thấy ba người các nàng liêu không sai biệt lắm, liền nói với Trương Tịch Nhan: “Trước mắt chủ lực của Liên minh Ngự Vu là Màu Trĩ tộc đang ở biên giới giằng co cùng với Lãnh Cốt. Lãnh Cốt bởi vì ở Bạch Cốt Uyên không thể bình ổn được nữa, cục diện có chút mất khống chế, không giống được như lúc trước có thể mãnh liệt tấn công. Bên này của tôi đang áp dụng sách lược là bám trụ chủ lực, không cho bọn họ có thể nhanh chóng tới chi diện cho các bộ tộc khác.” Nàng chỉ hướng một vùng biển có mảnh sóng gió mãnh liệt, nói: “Trước mắt Hắc Hồ dẫn theo đệ tử Cổ Đạo Tông và Vu tộc chủ công Hải tộc, Hải tộc này cũng là một chi của Thiên Long tộc, Long tộc, Giao Nhân, Côn Bằng tộc là ba tộc cộng lại chưởng quản Hải tộc, ba tộc này lấy Long tộc làm vi tôn. Đối phương có lợi thế sân nhà, lại là khu vực biển, Vu tộc cùng Cổ Đạo Tông cực kỳ bị động. Nếu chúng ta từ bỏ kiềm chế nơi này, sẽ lầm vào vây kín giáp công của đối phương.”

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Tình huống bên này của Âm Dương Đạo Tông thế nào?”

Du Thanh Vi nói: “Nội đấu của Thiên tộc rất lợi hại, mà Địa Linh giới trước nay thuộc phái trung gian tường đầu thảo….”

Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan, Lãnh Cốt và Vạn Pháp mà thánh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Du Thanh Vi. Đường đường là tông chủ Âm Dương Đạo Tông, chi chủ của Địa Linh giới, có thể nói chính bản thân mình là tường đầu thảo một cách đúng lý hợp tình như vậy. Tường đầu thảo này đảm đương đến cũng quá… bất công.

Du Thanh Vi nhún nhún vai, nói: “Sự thật thôi!”

Trương Tịch Nhan ý bảo Du Thanh Vi tiếp tục, nói: “Nói đi, chị lại làm ra chuyện gì rồi?” Nàng dám nói, Âm Dương Đạo Tông sẽ không dám giống như Cổ Đạo Tông và Vu tộc làm căng lên để đi đánh, này không phải là phong cách của Du lão bản.

Du Thanh Vi lại nói: “Nội đấu ở Thiên tộc rất lợi hại, trong đó tôi tìm thấy được bộ tộc có thù oán với liên minh Ngự Vu, đem ý muốn đánh vào những bộ tộc đó của Lãnh Cốt nói cho bọn họ. Mọi người đều biết hai ta quan hệ rất tốt, cách Trương Tịch Nhan em làm người và độ danh dự của tôi, cũng coi như được chư giới tán thành, bởi vậy tôi ở Thiên giới có mức độ tin cậy cũng có thể đảm bảo. Tôi nói cho bọn họ những bộ tộc Vu tộc muốn tấn công. Nếu tôi có thể nhận làm thuyết khách, bảo đảm Lãnh Cốt sẽ không đánh qua tới chỗ họ. Nhưng cho tôi chỗ tốt chính là, tôi nói muốn ở giữa vớt đi một ít tài nguyên chiến tranh để làm buôn bán nhỏ, còn chuyện khác sẽ không nhúng tay.”

Ngoại địch cùng nội đấu, vẫn có thể cân nhắc nặng nhẹ. Việc này liên lụy đến việc ngoại tộc xâm lấn. Cho dù là các bộ tộc có thù oán, cũng sẽ không ở thời điểm này mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của bỏ đá xuống giếng. Trương Tịch Nhan hỏi Du Thanh Vi: “Chị còn làm cái gì nữa không?”

Du Thanh Vi nói: “Phệ Thần Trùng quá mức đáng sợ, danh sách vị trí các bộ tộc mà Vu tộc muốn tấn công vào lại không chỉ có một chủng tộc. Một tộc chọc ra chuyện, dựa vào cái gì muốn tất cả các bộ tộc trên một đại địa đều gặp phải tai ương theo?” Nàng rất thoải mái mà nói: “Trên danh nghĩa muốn buôn bán thu mua đặc sản các nơi, thuận tiện chơi khăm cũng tiện tay châm ngòi ly gián. Em biết đó, bên của tôi chỉ là thương đội, loại việc như tham chiến, không thích hợp với việc mà bọn tôi làm.”

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm Du Thanh Vi nửa ngày trời, lăng là không có lời nào để nói!

Hóa ra chọn đến nơi nội đấu đến chết sống như Thiên tộc, Du Thanh Vi nàng lại thuận lợi mọi bề, mua vào bán ra khắp nơi tiền kiếm được tăng lên nhanh chóng.

Hơn nửa ngày trôi qua, Trương Tịch Nhan nói: “Nếu có đệ tử Cổ Đạo Tông và Vu tộc chết trận bên ngoài, thi thể rơi xuống trong tay Thiên tộc, chị phải giúp tôi đem thi thể bọn họ về tới.”

Du Thanh Vi mỉm cười tỏ vẻ: “Tiền đúng chỗ, hết thảy đều dễ bàn.”

Trương Tịch Nhan nói: “Số tiền này chị cứ đào.” Nàng nói với Lãnh Cốt: “Cô đưa cho Du Thanh Vi mười khối tín vật, nơi nào có tín vật này, sẽ không lọt vào công kích của Phệ Thần Trùng. Một khối tín vật chỉ có thể dùng một lần, dùng qua thì cô cứ thu hồi lại. Những bộ tộc lần này chúng ta muốn đánh, không có ngoại lệ.”

Lãnh Cốt gật đầu. Dù sao hiện tại ở Bạch Cốt Uyên cũng không thể tiêu hóa được nhiều bộ tộc như vậy, hoãn lại một chút cũng khá tốt. Nàng ta lập tức đúc ra  hai mươi khối lệnh bài kiểu dáng tín vật to cỡ bàn tay, mười khối đưa cho Du Thanh Vi, mười khối còn lại đưa cho Liễu Vũ, nói: “Cô am hiểu làm ăn buôn bán, cô cầm lấy cái này có lẽ sẽ dùng tới.”

Trương Tịch Nhan: “........” Nàng cảm thấy bản thân sớm hay muộn có ngày cũng bị một đám này làm cho tức chết.

Liễu Vũ muốn nhận, lại sợ làm Trương Tịch Nhan không vui.

Lãnh Cốt nói: “Ở bên trong có lưu lại hơi thở của tôi, Phệ Thần Trùng ngửi thấy mùi hương này, sẽ tránh xa.”

Liễu Vũ nhanh chóng nói câu “Cảm tạ!” Nhanh nhẹn nhận lấy lệnh bài, sau đó nói với Trương Tịch Nhan: “Đào cốt xẻo thịt cắt hồn để lấy Phệ Thần Trùng quá đau.”

Lãnh Cốt nói: “Tôi lấy Phệ Thần Trùng không đau.”

Trương Tịch Nhan kéo Liễu Vũ rời đi, đầu cũng không quay lại.

B.A