Liễu Vũ thiệt tình cho rằng là Hải tộc bị ngâm lâu vào trong biển rộng này.
Thật giam cầm thuộc về phạm vi đả kích, không có công kích khác biệt, bất luận là thứ gì vào trong phạm vi thuật giam cầm đều không bay lên nỗi, phụ trọng tăng lên, phần lớn pháp thuật thần thông của mọi người đều bị suy giảm, sức chiến đấu của Hải tộc cũng sẽ bị giảm xuống trên diện rộng. Đầu tiên là về mặt hành động, chúng liền sẽ chậm đi, cũng sẽ ảnh hưởng đến phạm vi tìm kiếm cô.
Biển rộng mênh mang, Thiên tộc muốn tìm ra được cô, có thể nói giống như người si nói mộng.
Liễu Vũ cho rằng trong những bản lĩnh cô sở hữu đáng sợ nhất không phải là dùng độc mà cũng không phải là sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Dùng độc, nơi này là biển không phải hồ, cho dù là đem bản thân ép khô phóng độc, đặt ở vùng biển rộng này nhiều nhất chính là mỗ một vùng biển tao ương, ảnh hưởng tạo thành còn không lớn bằng một vụ mỏ dầu bị tiết lộ hoặc núi lửa phun trào.
Sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới hiệu dụng cũng có thể thấy được, nhưng đối phương lập một cái trận phòng ngự, thêm một cái pháp bảo, là khiến cho chính mình không có đất dụng võ.
Trong ba đại thần thông của Liễu Vũ, trừ bỏ dùng độc cùng sáng lập thông đạo ra còn có hạng nhất đó là ảo thuật, ngoài ra chỉ có ảo thuật là từng nghiêm túc đứng đắn khổ luyện qua, dùng đến quen thuộc nhất. Đây cũng chính là khó lòng phòng bị nhất, đáng sợ nhất.
Chết, không đáng sợ, ví dụ đơn giản nhất, trên đường nằm một cái thi thể chết ngoài ý muốn, người đi ngang qua thấy được cũng đi vòng qua hoặc là báo cảnh sát đến, sau đó tới một người tân nghi quán lôi đi liền xong việc.
Còn tới một người bệnh tâm thần trong đầu sinh ra ảo giác, gặp người liền chém, liền hỏi có thể sợ hay không?”
Trên chiến trường, đại quân trong lúc tiến công, đột nhiên có một đoàn binh lính lên cơn điên, cầm vũ khí điên cuồng hướng tới đồng đội của chính mình bắt đầu công kích, ngẫm lại trường hợp đó, so với bị địch nhân tập kích còn đáng sợ hơn. Tốt xấu nhìn thấy là địch nhân liền chém chết là được, nhìn thấy động đội nổi điên bổ về phía của mình, là nên chém hay không chém? Thỏa thỏa mà giết hại lẫn nhau.
Người mạnh ở Hải tộc rất nhiều, Liễu Vũ không dám dễ dàng sờ tới đi quấy rối đối phương trên chiến trường, sợ gặp phải một tên lợi hại, một phen liền bắt được chính mình nắm ở trong tay.
Cô chuẩn bị từ từ tới.
Liễu Vũ có trọng lượng thân thể rất nặng, sức nổi của nước biển căn bản không nâng nổi cô, ngâm vào trong biển liền một đường thẳng tắp trầm xuống. Cô không có phóng xuất Âm Sát khí ra bên ngoài, thứ nhất hiệu dụng không cao, thứ hai sẽ lập tức đem Hải tộc dẫn lại đây, dù sao hiện tại cũng thành thần, điểm thủy áp này đối với cô cũng không coi là cái gì, hô hấp được hay không cũng chả quan trọng, Âm Sát khí dự trong cơ thể cũng có thể cung cấp đủ cho các khí quan khác chống đỡ thân thể.
Thi triển ảo thuật cơ hồ không cần dùng đến Âm Sát khí, đều dựa vào tinh thần lực, cũng chính là thần hồn.
Liễu Vũ khi trước còn nhỏ yếu và dưới tình huống thần hồn đang bị thương còn có thể đồng thời thao tác số chuột xung quanh mấy ngàn dặm, sau lại ăn đầu của Quỷ đế và rất nhiều dược liệu tẩm bổ thần hồn, cũng đã thành thần, lực cảm giác kia và lực không chế cơ hồ đang nhân lên không biết bao nhiêu lần của gấp bội.
Trong lúc cô chìm xuống đáy biển cũng đồng thời buông ra cảm giác bao trùm trụ sinh vật xung quanh.
Trước chọn những con có hình thể khổng lồ một mình tới lui tuần tra có điểm giống nhau với quái vật cá voi đầu to, để cho nó lội tới, tạm thời bắt được một con làm tọa kỵ. Cô ngồi ở trên lưng cá voi, dùng ảo thuật lên trên người chính mình tạo thành một cái chắn, đem bản thân mình che giấu, sau đó bắt đầu làm yêu.
Đầu tiên, sinh linh thế gian cho dù là cây cối, đều sẽ có ý thức, cảm giác của chính mình. Chẳng qua, Nhân loại thuộc về động vật, còn chưa thể tạo thành nhịp cầu câu thông với thực vật, cũng sẽ không có ai đi để ý tới cảm xúc của thực vật là cái gì, có ý thức của chính nó hay không. Thực vật có thể sinh ra phản ứng với ánh nắng, một số thực vậy còn có thể dẫn dụ và vồ mồi sau khi sa lưới, trời lạnh lá cây biến thành màu vàng rồi rơi xuống, trời ấm lại bắt đầu sinh ra lá non mới, những thứ này đều là sinh ra phản ứng đối với ngoại giới.
Chuyện đầu tiên Liễu Vũ làm là đi thao tác cảm giác của thực vật ở dưới đáy biển, làm thần kinh chúng nó trở nên thác loạn.
Ý thức cảm giác thực vật mỏng manh, phải thật cẩn thận, chúng nhận không nổi ngoại lực mạnh mẽ.
Liễu Vũ lại không phải đi làm người tốt việc tốt, mà là đi phá hư, mới mặc kệ những chuyện này, lấy thủ đoạn gần như bạo lực đi quấy nhiễu cảm giác của đám thực vật này, khiến cho chúng nó hoặc là điên lên không thì chết luôn.
Dưới đáy biển có hải lưu, thực vật như nước chảy bèo trôi, vô luận là điên loạn hay chết đi, chỉ trong thời gian cũng không thể nhìn ra được khác thường, những con vật dưới đáy biển có bơi qua lại cũng không để ý tới, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện dị thường.
Những thực vật bị ảo thuật của Liễu Vũ ảnh hưởng, một ít thì điên cuồng phóng thích độc tố ra bên ngoài, một số thì chưa tới mùa vẫn phóng thích bào tử và hạt giống chín ra bên ngoài, một ít giống cái bị kích thích phát cuồng sinh trưởng, đem toàn bộ phương thức sinh trưởng thay đổi toàn bộ. Nếu một người không ăn không uống không ngủ không nghỉ liên tục nổi điên, không thể chống chịu được mấy ngày rồi cũng sẽ chết vì phát cuồng.
Thực vật thuộc vào sinh thái liên nhất đế đoan, trực tiếp tới gần với ngọn nguồn của chuỗi thức ăn.
Chết đi một lượng lớn thực vật như vậy, dẫn tới hậu quả phi thường đáng sợ, không nói mặt khác, rất nhiều cá tôm của sẽ không có nguồn thức ăn, một ít vi khuẩn, virus, các loại tảo dựa vào thực hủ mà sống sẽ bộc phát điên cuồng, đến lúc đó…..
Liễu Vũ cũng không biết cả vùng biển này có thể bị biến thành một cái cống thối hay không, dù sao cũng ở trên địa bàn của địch nhân gây chuyện, bản thân mình chỉ bỏ ra chút công sức, không bị lỗ lã gì cả.
Ngay cả thực vật cô đều tai họa cho chúng, vậy động vật thì càng không thể bỏ qua, đặc biệt là những loại có độc, lực công kích đột ngột, tất cả đều là mục tiêu chiếu cố trọng điểm.
Đa số sinh vật biển đều sẽ kết bè kết đội, đủ loại bầy cá, rắn nước, sinh vật có thân mình dài còn có bốn chân như Thương Long viễn cổ….
Phạm là khi Liễu Vũ gặp được hoặc là ở trong phạm vi, toàn bộ đều bị tai họa tới.
Thực vật nổi điên không thể so được với động vật, thực vật nổi điên thì không thấy rõ được, động vật thì khi nổi điên sẽ tàn sát lẫn nhau gây ra động tĩnh quá lớn. Cô phải nhúng tay vào trước dùng ảo thuật cấy vào trong đầu là chúng không thuộc đồ vật, lại đào đi một ít ký ức vốn có, lấy cấy vào một ít cảm xúc cuồng bạo vào, một khi gặp được một chuyện gì kích thích đến sẽ bộc phát ra tới. Một con bộc phát, những con khác bị ảo thuật khống chế cũng sẽ bộc phát theo.
Khi đó, cô đã cưỡi cá voi bơi đi ra xa.
Con cá voi này, hình thể khổng lồ, ở hải dương chở theo cô đi tới lui cũng khó có thể thấy được cô.
Liễu Vũ còn rất cẩn thận mà thường xuyên thay đổi thứ tọa kỳ này.
Nhiều sinh vật biển như vậy, chỉ cưỡi cá voi không thì không thú vị. Khi thì chuyển qua đu trên xúc tu của con bạch tuộc lớn không thì một con mực lớn giống như đang chơi đánh đu, cô chiềm đắm trong vui chơi.
Con cá giống cá sấu lại giống rồng dài mấy chục mét, rất hung hãn, như là một bá chủ hải dương cưỡi lên cực kỳ uy phong.
Giao Nhân, quá xấu, tuy nói từ đầu tới chân cao hơn 2m, nhưng cô chê nha, không cưỡi.
Giao Nhân hiếu chiến, hơn nữa chúng lại khá giống với con người chia thành từng quần thể riêng biệt, ở giữa từng người lại có quá nhiều ân lấn tình thù. Liễu Vũ chỉ cần khi gặp được chúng gieo cho chúng một ít điểm cừu hận, lại làm chúng tàn sát một hồi, bạn bè thân thích và tộc đàn hai bên liền kéo ra đánh đến long trời lở đất, nước biển đều bị nhiễm đỏ.
Còn có cái loại chạy tới chiến trường chi viện, giống như cùng quân đội kéo nhau đi qua, sinh vật biển ven đường nhìn thấy liều mạng trốn đi.
Liễu Vũ trà trộn trong đội ngũ đó, không hướng về phía những con trên người có mang pháp bảo phòng ngự xuống tay. Loại này có tu vi cao, ý chí kiên định, còn có pháp bảo phòng hộ, không dễ dàng xuống tay với chúng được, sẽ dễ dàng rút dây động rừng bản thân liền bị bại lộ, đem bản thân sa và lưới ngay. Cô chuyên chọn những tên lính ở tầng dưới chót và không có pháp bảo phòng ngự xuống tay, gieo cho bọn hắn hạt giống cừu hận, không muốn đi lên chiến trường, mạnh mẽ xuất chinh, hận chết những tên lãnh binh lãnh tướng, ai có vị trí cao ở Hải tộc muốn chém giết ai toàn là họ đi chịu trận, cô gieo vào trong đầu bọn hắn những tên đó chỉ cần chết sạch liền không cần đi đánh giặc, liền có thể về quê sống một cuộc sống bình thường…
Nước biển là kích động, số lượng quân đội ở Hải tộc tham chiến rất nhiều, ngoài ra thân thể còn khổng lồ, Liễu Vũ tùy tiện chọn đại một con có hình thể to lớn nằm bò, hơn nữa còn có ảo thuật che lấp, tàng đến kín mít.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có ánh mắt từ đâu đó rà xét qua giống như quét radar. Cô liền thu liễm khí tức, thêm tầng ảo thuật, trên cơ bản có thể lừa dối thông qua.
Số lần ánh mắt rà quét ngày càng thường xuyên, Liễu Vũ cũng thấy sắp tới. Thông thường tới nói, tập kết lên tựa tuần hải cùng đội ngũ chi viện ra chiến trường, bị tầm mắt đảo qua xác suất lớn hơn nhiều, trên cơ bản sẽ cách một đoạn thời gian quét qua một lần, đối khi một ngày quét qua vài đợt cũng có.
Rời khỏi khu vực tụ tập của nhóm quân đội này, tầm mắt đảo qua cũng ít dần đi, đặc biệt là tới khu biển sâu bầy cá cũng thưa thớt, trên cơ bản rất ít nhìn thấy có tầm mắt đảo qua.
Số lần Liễu Vũ bị thương nặng thật sự quá nhiều, nếu thật bị đánh liền có điểm túng, không quá dám đi hướng về quân đội bên kia, liền tận lực phá hư hoàn cảnh sinh thái dưới đáy biển tai họa lên nhiều cá tôm thủy thảo.
Biển cả rộng lớn như vậy, Liễu Vũ lãng đến có điểm vui đến quên trời quên đất, thỉnh thoảng còn cố vớt một mẻ hải sản ném vào trong giới tử thạch.
Cô vui vẻ thảnh thơi thật cẩn thận mà làm việc, những nơi mà cô đã đi qua lúc sau liền bộc phát dị tướng.
Từng tảng lớn ở khu vực biển, một lượng lớn thuỷ thảo chết đi, một số rong biển thì bùng nổ, một lượng cá biển và thủy thú chết đi, một số trong chúng nó vì phát cuồng mà công kích những thứ chống gặp được xung quanh cho tới khi kiệt sức mà chết đi, những con không điên loạn thì bị những con điên loạn công kích điên cuồng. Một ít hải tảo bình thường vô hại, đều đang phóng thích độc tố ra bên ngoài, hoặc thủy thảo bọc lấy những sinh vật đi ngang qua nó xong lặc chết, cùng với nhiều thực vật sinh trưởng trái với quy luật tự nhiên trước tiên phóng thích hạt giống, bào tử, sau đó chính mình cũng chết đi.
Bởi vì động thực vật chết quá nhiều, thành từng đợt mà chết, lúc này lại là thời điểm nóng nhất, chúng bị hư thối rất nhanh, dẫn tới trên mặt biển chỗ nào cũng có thể thấy được xác cá, hải thú cùng với lục tảo, trong nước và trong không khí đều tràn ngập tanh tưởi, hoàn cảnh bị ô nhiễm dẫn tới càng nhiều sinh vật bị ngộ hại. Số sinh vật này chết đi, theo hải lưu trôi…..
Quân đội chi viện tiền tuyến Hải tộc, mới vừa đến không lâu, một con hải thú đột nhiên phát cuồng mà gục ở trên người một tên Thiên Long tộc, bị tên Thiên Long tộc đó huy trảo xé nát.
Máu tươi bắn ra, thi thể hải thú rơi trên người những con hải thú khác, lập tức số hải thú có mặt ở đây đều phát điên.
Một đám hải thú điên loạn, ngay cả hải thú Giao Nhân đang cưỡi cũng điên.
Đám điên loạn hướng đến số đầu lĩnh và tướng lãnh Hải tộc này giống như thấy kẻ địch liều chết xung phóng giết qua.
Bị trúng chiêu là trong tầng dưới chót của Hải tộc, tuy rằng số lượng nhiều, nhưng đụng phải cấp bậc vương hầu tướng lãnh các bộ Hải tộc cũng không đủ xem vào mắt, hoặc là bị nhốt, hoặc là bị đánh tan tác rơi sâu xuống biển, trên cơ bản việc ảnh hưởng tới tiền tuyến của đại quân Hải tộc không đáng là gì.
Hải tộc tồn tại nhiều năm như vậy, kiến thức cũng rộng, phỏng chừng đám này bị trúng phải ảo thuật hoặc là trúng độc, liền muốn giúp chúng giải trừ ảo thuật hoặc là độc tố gì đó, kết quả sau khi tra xét phát hiện một đám…. Điên rồi!
Ký ức, ý thức và tư duy trong đầu chúng bị bóp méo, đã vậy còn chịu tổn thương, căn bản không thể giải trừ được, một đám cuối cùng chỉ có thể phát điên tới chết.
Loại tình huống như vậy không chỉ có trong đại quân Hải tộc, mà là lan tràn rộng khắp cả một vùng biển.