Em hầm? Liễu Vũ lấy mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan, rất muốn hỏi: Con mắt nào của chị nhìn ra em có thể xuống bếp?
Liễu Vũ cần một đầu bếp gấp.
Nhưng một mẻ hải sản mà cô vớt lên không phải đầu bếp nào cũng có thể hầm được, tùy tiện vớt một con trong đống này đặt ở lễ mừng thành thần của cô, kia đều đủ tư cách ngồi ở vị trí khách quý trên đại điện.
Liễu Vũ được Trương đại lão chiếu cố, vẫn luôn nhớ tới người tốt này, lập tức từ giữa lấy một nửa đưa cho Trương Tịch Nhan. Những con còn thở dốc hay còn dòng khí tuần hoàn mặc kệ là có cứu được hay không, toàn bộ số đó Liễu Vũ đều cho Trương Tịch Nhan, còn nói một câu, “Vạn nhất bọn họ muốn chuộc tù binh thì sao?”
Mắt Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ rất có thâm ý: Nhìn dáng vẻ này của Liễu đại tiểu thư chạy đi vớt mẻ hải sản này không chỉ đơn thuần là vì thèm mà chạy đi vớt hải sản.
Nàng nhận lấy phần hải sản mà Liễu Vũ chia cho, nói: “Đây là hai tộc đối chiến, chỉ có thể tận hết khả năng đi chém giết càng nhiều chủ lực của đối phương, để thực lực của bọn họ suy yếu đi, mới có thể làm bọn họ lui bước. Trên chiến ở trường Bất Chu Sơn, việc làm chân chính có thể xoay chuyển cục diện trên chiến trường dẫn tới tác dụng quyết định thắng bại, chính là sức chiến đấu nhất đỉnh. Một cái như em, có thể sánh hơn trăm vạn hùng binh Vu tộc.” Nàng ước lượng giới tử thạch chứa số hải sản ở trong tay, nói: “Thả về một cái, liền giống như thả ra mười vạn hùng binh, em cảm thấy vẫn là đem đi hầm hoặc là cầm đi đánh đúc thành vũ khí pháp bảo tốt hơn.” Chẳng sợ đám này bị thương tàn phế, thực lực cũng vẫn như cũ phí thường cường hãn.
Vu tộc xuất binh lần này, lọt vào thương vong thảm trọng.
Hắc Hồ nhận lãnh một nhánh, cùng với việc nói là tấn công chiến lãnh địa đối phương không bằng nói là một hồi ngăn chặn chiến tranh. Ngăn chặn Hải tộc cùng Màu Trĩ tộc, Phượng Tước tộc và bộ tộc khác của Thiên tộc hợp lại vây công Lãnh Cốt.
Trận chiến đấu này, còn cách rất xa thời điểm có thể nhìn ra thắng bại, Vu tộc vẫn như cũ có thể tùy thời có khả năng bị hủy diệt hướng tới suy tàn.
Hải tộc, tuy rằng bị Liễu Vũ giảo đến tổn thương thảm trọng, nhưng trừ bỏ thủ lĩnh cùng chiến tướng chủ lực của ba tộc như Long tộc, Giao Nhân, Công Bằng ra, thì các bộ tộc khác hầu như chỉ bị tách ra, rất mau đều có thể một lần nữa hợp lại. Cho dù là ba tộc, Long, Côn Bằng, Giao Nhân cũng không phải khuynh sào xuất động, trong tộc còn có rất nhiều cường giả, rất nhanh sẽ phái tới thủ lĩnh và chiến tướng có thực lực khác lại đây. Bọn họ chờ nghỉ ngơi chỉnh đốn xong thực mau sẽ lại xuất binh một lần nữa.
Trương Tịch Nhan thừa dịp trong lúc bọn họ cần đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, cũng nhanh chóng thu chỉnh các bộ tộc Vu tộc.
Vu tộc chết trận đều trầm vào trong biển, muốn được thi thể cũng rất khó.
Còn sống bị đa số đều bị thương, cũng may ở phía sau có Du Thanh Vi cung cấp tài nguyên, nên dược liệu không thiếu. Những Vu tộc này không có cách để tái chiến liền sắp xếp một con thuyền rút về các bộ tộc Vu tộc. Còn lại có thể tiếp tục chiến đấu chỉ có mấy vạn.
Mấy vạn này đều là tinh nhuệ của Vu tộc, đặt ở Vu tộc, mỗi người đều có thực lực không tầm thường, nhưng đặt ở Thiên tộc không đủ để nhìn một cái.
Một con chuột vương tu luyện được mấy ngàn năm, nếu gặp được một con non Thiên Bằng tộc đều có thể bị xé nát ăn tươi. Chủng tộc chênh lệch, thiên nhiên bãi ở nơi này.
Thánh Quy, Thánh Thụ tộc, số chủng tộc này là huyết mạch Vu thần là chủng tộc Thiên thần cường đại, thực lực một mình không thua Thiên tộc, nhưng Vu tộc suy thoái, số lượng của chúng cực kỳ thưa thớt, vừa ra ngoài nếu lọt vào vây công, bị thương nặng nhất chính là bọn chúng.
Trương Tịch Nhan đều không cần hỏi chiến lực Hải tộc có bao nhiêu, chỉ cần nhìn thấy Vu tộc rút về liền biết rất khó để đủ thực lực chống lại một trận chiến nữa.
Nhưng, trận này, còn chưa tới thời điểm rút lui.
Trương Tịch Nhan đem số hải sản Liễu Vũ đưa cho sau khi tinh luyện đi Thiên Cương chi khí xử lý đơn giản đủ để Vu tộc có thể ăn, toàn bộ đều chia cho các bộ Vu tộc. Thứ nhất, bổ sung lại một chút chiến tổn hại, thứ hai phần huyết nhục còn lại trong xương cốt cũng chứa đựng một luyện lớn huyết khí, có thể giúp bọn họ tăng lên thực lực cùng khôi phục thương thế.
Doanh địa trên lưng Thánh Quy, bắt đầu phiêu tán ra mùi máu tươi nồng đậm.
Số mùi máu tươi này một ít là từ những người bị thương, còn một số là từ số hải sản bọn họ đang gặm ăn.
Đa số Vu tộc không có thói quen ăn chín, sau khi lấy pháp thuật loại bỏ Thiên Cương chi khí khỏi thịt liền có thể gặm ăn trực tiếp, có một một số thậm chí còn ăn sống. Có một số Long tộc, Côn Bằng và Giao Nhân vẫn chưa tắt thở hoàn toàn đang sống sờ sờ bị trừu xương rút gân ăn tươi.
Trương Tịch Nhan cũng không ngăn cản. Thói quen ẩm thực của Vu tộc trước nay đều là như vậy, Cổ Đạo Tông kinh doanh ở Vu tộc nhiều năm như vậy cũng không thể sửa được thói quen này của bọn họ, làm thành thức ăn chín sẽ tốn thời và mất đi tinh hoa vốn có. Tại đây ở trên chiến trường càng là không có thời gian để từ từ nấu nướng.
Bất quá, cũng còn người giống người thường không kỳ quái như vậy.
Đó là kim mao Chuột Tre tinh, lấy ra pháp bảo chế tạo bếp lò, đốt lửa, liền hầm nướng làm ra một đống mỹ thực dâng lên cho Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, làm người không có trù nghệ như hai nàng cũng được ăn đồ ăn ngon.
Trương Tịch Nhan phi thường văn nhã mà chậm rãi xé thịt rồng nướng, trong đầu toàn là làm thế nào để đem Hải tộc kéo giữ lại ở nơi này, không để bọn chúng có thể hợp lại vây công Lãnh Cốt.
Nàng từng nghiên cứu qua binh pháp sách lược, nhưng ở Bất Chu Sơn cơ hồ không thể dùng đến. Thực lực hai bên cách nhau quá lớn, các loại pháp thuật thần thông, khiến cho tin tức thành một đường thẳng trong suốt hóa. Cái gì trước làm bộ yếu thế, giả vờ bại trận rút lui dụ địch đến bẫy rập lại tụ lại đánh úp, hay là tập kích đột kích bất ngờ, là không thể làm kế được, trước mặt có thể tạo được tác dụng tại đây là thực lực nhưng lại có sự chênh lệch quá lớn, cơ hồ vô dụng.
Nàng xác thực bản thân nàng có thể khởi xướng tập kích bất ngờ, một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới có thể trực tiếp đi tới Long Cung.
Nhưng lực lượng phòng ngự của người ta cũng đủ, không nói tới việc mở ra đại trận phòng ngự hoặc ra phóng ra pháp bảo trấn tộc, trong lúc lọt vào tập kích trực tiếp nghênh địch, Vu tộc đều đánh không lại.
Vu tộc có thể chống đỡ được tới hiện tại, toàn là dựa vào bản lĩnh sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Trương Tịch Nhan đem vấn đề nan giải nói cho Liễu Vũ, hỏi: “Em có biện pháp gì để phá cục diện này không?”
Liễu Vũ nói: “Chị và em đều không phải người có tài dẫn binh đánh giặc, cũng đừng nghĩ mang theo đám ô hợp này lấy yếu thắng mạnh.”
Trương Tịch Nhan: “.......” Có điểm trát tâm. Em có thể đừng nói trắng ra như vậy được không. “Rốt cuộc em có biện pháp nào không, nếu thật sự không có, chị và Lãnh Cốt cùng nhau rút binh về.” Tuy rằng như vậy sẽ không đẹp mặt, nhưng như thế nào vẫn có thể giữ được lớp trong cùng, không thể thật sự bị giết ở chỗ này. Cùng lắm thì bay về nơi loạn lưu, tiếp tục cẩu, đây cũng là thật sự không có biện pháp.
Liễu Vũ nói: “Đừng a, em không thể để ai kia bạch mặt mà đốt em được. Chính diện nghênh địch khó, thì chúng ta làm theo lối du kích a.”
Trương Tịch Nhan nói: “Vùng biển của Hải tộc có phòng ngự đại trận, một khi phòng ngự đai trận bày ra phong ấn, chúng ta tất nhiên sẽ thành cá ở trong chậu, ngoài ra số lượng hai bên kém nhau quá nhiều, du kích sẽ biến thành đóng cửa đánh chó, chỉ cần chúng ta xuất hiện ở biển rộng, gặp phải con cá con tôm hay con trai đến thủy thảo đều có thể truyền lại tin tức đến Hải tộc, chúng ta đi tới nơi nào cũng sẽ lọt vào bao vây tiễu trừ. Tiền đề để đánh du kích là hành tung bí ẩn, vùng biển này không có không gian cho chúng ta thi triển lối đánh du kích.”
Liễu Vũ nhìn về phái các bộ lạc Vu tộc, nói: “Bọn họ khẳng định là không thể rồi.” Cô chỉ chỉ Trương Tịch Nhan, lại chỉ chỉ bản thân và Hắc Hồ, “Ba người chúng ta luận trốn có thể trốn luận tàng có thể tàng, muốn bắt được chúng ta không phải chuyện dễ dàng.”
Trương Tịch Nhan yên lặng nhìn Liễu Vũ, đôi mắt bắt đầu hiện lên tia sáng. Loại chiến đấu này đúng là thuộc về phần mình am hiểu, một người hoặc vài người kề vai chiến đấu, tính cơ động phi thường mạnh mẽ. Nàng cân nhắc hỏi: “Ba người chúng ta ra tay, có thể đem Hải tộc giữ lại ở chỗ này sao?”
Liễu Vũ nói: “Kiềm chân không được thì liền không kiềm nữa là được thôi, Lãnh Cốt nếu áp lực quá lớn sẽ không thể khống chế được Bạch Cốt Uyên, liền không cần trấn áp chi nữa. Bạch Cốt Uyên bạo động, Lãnh Cốt tự bảo vệ bản thân hẳn không khó đi. Chúng ta đang cùng Thiên tộc chiến đấu đây, Thiên tộc còn không thèm để ý tới việc Bạch Cốt Uyên có thể trấn áp được không có xảy ra bạo động không, mà vẫn không ngừng chạy tới tặng đầu người, chúng ta quản nhiều chuyện đến như vậy để làm gì.” Cô tức giận quét mắt về phía Trương Tịch Nhan, nói: “Ai đánh giặc, tranh đấu sinh tử, chị còn bó tay bó chân, là sợ bản thân chị của cải quá nhiều hay Vu tộc chết còn chưa đủ nhiều sao?”
Trương Tịch Nhan im lặng. Nàng giương mắt nhìn về chỗ sâu trong hắc ám, thật lâu không lên tiếng.
Liễu Vũ biết Trương Tịch Nhan là cái tính cách thích cẩu, là đệ tử Đạo gia chính thống, trong lòng chứa đựng thương sinh, cho dù là chiến tranh sinh tử, cũng không nghĩ tới thương cập đến thường dân vô tội. Trương Tịch Nhan quá chính, khó tránh khỏi sẽ có hại.
Liễu Vũ còn bị mê hoặc thích cổ chính khí này của Trương Tịch Nhan, cười nói: “Chị mang theo độn binh Vu tộc chờ ở bên ngoài Hải tộc, đối với bọn họ chính là loại áp lực uy hiếp. Hải tộc nhất định sẽ muốn đi qua ăn sạch sẽ nhóm của chị sau đó đi tới phía kia của Lãnh Cốt. Em lặn sâu vào trong biển, nếu như bị bắt được, chị ngàn vạn đừng tới chuộc em. Em cảm thấy em vẫn có tiền đủ để chuộc bản thân giữ được cái mạng này.”
Trương Tịch Nhan lại có điểm không quá yên tâm, nhưng lại không có biện pháp nào tốt hơn, hơn nữa Liễu Vũ người này làm việc gì cũng rất quen thuộc. Nàng nói: “Hay chị để Hắc Hồ đi cùng với em.” Hắc Hồ thiện nước, có thể giúp được Liễu Vũ một tay.
Hắc Hồ ngồi cách ở đó không xa, nghe được đối thoại của hai nàng, đang chuẩn bị đứng dậy đi qua, liền nghe được Liễu Vũ nói: “Em sợ không cẩn thận độc chết luôn cả Hắc Hồ.” Nháy mắt nhớ tới độc Liễu Vũ có bao nhiêu lợi hại, nhanh chóng làm bộ như thương thế nặng thêm, “Phụt” một tiếng mà phun ra một ngụm máu, lại hành khí chu thiên thêm một lần.
Trương Tịch Nhan chỉ có thể dặn dò Liễu Vũ một câu: “Vậy em cẩn thận một chút.”
Liễu Vũ giơ tay làm động tác OK, sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong Hải tộc.
Cô vừa mới ngâm vào trong nước biển, cảm giác được trên người bị một trọng lực giống với cổ lực ở huyền bí cảnh thi quái đè ép, nhanh chóng thử xem có thể sáng lập thông đạo hay không, quả nhiên phát hiện, mất hiệu lực. Cô nghĩ thầm: “Thật đúng là nghĩ tới cách bắt ba ba trong rọ nha.”