Khi quảng cáo được đưa ra, tất cả đệ tử Cổ Đạo Tông ở khu đất trống ồ ạt đi tới khu thương nghiệp ở trên núi đối diện, làm cho cái nơi chỉ được xây dựng một bộ phận diện tích cũng không lớn lắm lại tới tấp nập như một biển người.
Khu thương nghiệp mới được xây dựng, chỉ có mấy gian do chính Liễu Vũ mở ra kinh doanh, ngoài ra là xử lý gia công yêu thú và quỷ vật cùng với cửa hàng bán lẩu nướng BBQ.
Những người tu luyện theo đuổi thực lực, thường là người có thể nhẫn, đối với việc ăn uống cực đạm, ở dưới tình huống không cần đồ ăn để bổ sung thể lực tiêu hao, có rất nhiều người lựa chọn đi ngang để nhìn một cái, đừng nói nghỉ chân, ngay cả nhìn lâu một chút cũng không dám.
Nhìn mà không mua, lại có điểm không tốt lắm.
Bất quá, ở Cổ Đạo Tông vẫn có không ít đệ tử rộng rãi, hướng về phía chiêu bài của Vu thần Liễu Vũ, hoặc là mang tâm lý đem theo ít đầu cơ để lấy lòng, khẽ cắn môi, kêu thêm vài người có quan hệ tốt cùng nhau đi đến để làm ăn một đốn.
Bên ngoài muốn mua sắm thịt yêu thú ở huyền bí cảnh thi quái vẫn là rất khó, với lại hương vị quả thực không tồi.
Vu thần Liễu Vũ tự mình đến quảng trường thần miếu để tuyên truyền, vạn nhất có cái gì đó hay được Vu thần chúc phúc một điểm thì sao?
Kết quả, có thật! Thịt Thiên Long! Ngay ngày khai trương, bán ra tới ba mươi miếng cho những người đến quán đầu tiên.
Một người chỉ cần được một miếng nhỏ thịt Thiên Long thánh cảnh.
Thánh cảnh là cảnh giới gì? Kế Bình lão tổ, Kiều Nghiên lão tổ là cảnh giới này, cao thủ đứng đầu Cổ Đạo Tông.
Hôm nay đưa ra ba mươi miếng, sau này mỗi ngày chỉ còn lại 10 miếng. Mua thịt bằng tiền, ai muốn ăn thì đem tiền tới đổi.
Tiền ăn lẩu nửa năm, phàm là ăn được một miếng thịt Thiên Long, kia đều là mua bằng máu a.
Trước mắt có ba cửa hàng ăn uống mở ra đều có thịt Thiên Long.
Không ít đệ tử Cổ Đạo Tông tính toán cẩn thận chi tiêu, mỗi ngày đều đưa ra kha khá thịt Thiên Long, tiền kiếm được thì chưa đủ để dán vào miếng thịt rồng này, sợ là mệt chết mới đủ. Vu thần chính là tài đại khí thô, vì tông môn mà mua cầu phúc lợi.
Vu thần Liễu Vũ không lập đồ đằng trụ, mọi người không có nơi để cúng bái, vì thế đi đến cửa hàng bán đồ ăn vậy, để cô có thể nhẹ nhàng kiếm được tiền hơn chút.
Có thịt Thiên Long làm mánh lới, mấy cái cửa hàng ăn uống của Liễu Vũ đều chật ních, còn có người xếp hàng, có thể xem là đang làm ăn đi lên.
Liễu Vũ cố ý phân phó qua với đầu bếp, muốn kiếm nhiều tiền, mỗi ngày cứ giữ lại phần thịt chia vào hai buổi chạng vạng hoặc tối để bán kèm chung được với các món khác.
Đừng bán hết sớm tất cả 10 phần thịt Thiên Long, người đến sau liền không có để bán cho họ.
Người tới ăn cơm thì nhiều lên, nhưng người muốn thuê cửa hàng để kinh doanh thì lại rất ít.
Liễu Thụ và Liễu Trạch Lâm cùng cổ động, mỗi người thuê một gian của hàng, ký hợp đồng thuê một trăm năm, một cái để bán đan dược một cái để thu mua, chỉ cần là đồ vật săn được từ huyền bí cảnh thi quái, hắn đều mua, giá cả cao hơn so với trực tiếp bán cho tông môn, nhưng lại không có điểm kính dâng ở tông môn.
Rất nhiều tài nguyên mà đệ tử Cổ Đạo Tông dùng đều được đổi bằng điểm hiến dâng cho tông môn, này đối với họ mà nói, có đôi khi so với linh thạch còn ít hơn nhiều, rất nhiều thời điểm đều phải dùng tới linh tinh để mua tài liệu đi đến đổi điểm dâng hiến, bởi vậy đa số mọi người đều đem đến bán trực tiếp cho tông môn, chỉ có một số ít không thiếu điểm hiến dâng tông môn, thiếu tiền, mới có thể đem bán ở nơi khác.
Bởi vì vậy, sinh ý này của Liễu Vũ không có người tới thăm.
Cửa hàng của Liễu Trạch Lâm mở ra chỉ dùng để trang trí. Kia đều là từ thợ mỏ kéo nhau để đi qua xem cửa hàng của hậu nhân Liễu gia, đều không thể trông cậy vào sinh ý này được.
Tới khu vực khai thác mỏ ở huyền bí cảnh thi quái để làm việc, có một cái tính một cái, toàn bộ là ra nhiệm vụ. Kế Bình lão tổ chính là vì đào quặng ở huyền bí cảnh thi quái đã chuẩn bị rất nhiều năm, các loại đồ vật dùng để ứng phó vô cùng đầy đủ, từ đan dược, bùa chú cho tới pháp bảo, trận bàn, đều là được phát từ tông môn, cho dù là ngẫu nhiên muốn đi săn yêu thú bên ngoài khu vực khai thác thì cần mua một ít, những thứ đó mua trực tiếp ở tông môn là được rồi, không cần phải chạy đi một chuyến.
Trương Kế Bình cùng Trương Kiều Nghiên đều biết Liễu Vũ có bao nhiêu khả năng lăn lộn, hai người bọn họ mỗi người ký hợp đồng thuê một vài căn thời hạn trăm năm, tổng cộng thuê 10 gian cửa hàng, chưa định sẽ mở gì, trước cứ thuê để đó, chờ Liễu Vũ đem nhân khí hợp lại đông hơn, sẽ khai trương cửa hàng ra, sau đó là tìm sinh ý thích hợp để làm,
Trên phố buôn bán, chỉ mở bán có năm gian cửa hàng, trong đó chỉ có hai cái là làm ăn được, còn những cái khác này cả hỏi thôi cũng không có người hỏi.
Liễu Thụ âm thầm tìm Liễu Vũ, nói với cô, “Đệ tử trong tông môn mọi người đều biết họ là thiếu cái gì. Thuê cửa hàng, thật sự không cần thiết. Quảng trường thần miếu có thể bày bán vỉa hè, ở nơi này của người cũng không cấm bày bán vẹn đường, nếu thật muốn bán cái gì đó, cứ mở tùy tiện một gian tiệm nhỏ là bán thôi.”
Hắn biết Liễu Vũ đang xây dựng khách điếm, còn xây đến thật hoành tráng, nói cho cô biết, “Người liếc mắt xem một cái liền biết, mọi người đều là lộ thiên ngồi thẳng xuống đất để đả tọa.” Trên người dính nhiều Âm Sát khí như vậy, vạn nhất làm ô nhiễm những thứ ở khách điếm, còn phải trả tiền bùa chú thanh trừ Âm Sát khí. Chi bằng tìm một nơi có ánh mặt trời, ven đường, trên nham thạch, đều có thể phơi nắng đả tọa bức Âm Sát khí trên người ra. Không cần thiết để tiêu tiền!
Liễu Vũ nói: “Cho nên mới nói Cổ Đạo Tông mấy người nghèo a, tiền ném trên mặt đất mà không biết nhặt.” Cho thuê cửa hàng để buôn bán, chỉ cần lượng người tăng lên, liền sẽ không còn mệt. Cô hỏi Liễu Thụ, “Cậu muốn thuê thêm mấy gian không?”
Liễu Thụ tỏ vẻ, bản thân vừa mới đánh sâu vào cảnh giới, của cải là sạch sẽ, thuê không nổi trụ cũng không nổi.
Liễu Vũ nói: “Qua thôn này, liền không còn cửa hàng để thuê đâu, đến lúc đó đừng có mà hối hận ha.”
Liễu Thụ định mới không hối hận, ngẫm lại, tính, vẫn là nên tin Liễu Vũ đi, tuy rằng nói cô ở Liễu gia thôn làm ra những chuyện như vậy, liền giống như không làm thành công lắm, nhưng lại thắng ở kiên trì có nghị lực, quan trọng nhất chính là hiện giờ mặt của Liễu Vũ lão tổ rất lớn a, còn có lão tổ ở phía sau cho cô lật bài tẩy, làm có ra sao đều sẽ không mệt. Hắn cắn răng một cái, lại thuê ba căn thời hạn trong trăm năm, quay đầu liền đi tìm Trạch Lâm lão tổ khóc than.
Liễu Trạch Lâm không thèm để ý hắn! Đại tổng quản của Vân Hải Ngọc Các mà nghèo sao? Vậy có khác gì Kế Bình lão tổ mỗi ngày khóc than? Diễn!
Phố buôn bán không có mở thêm cửa hàng gì, liền cả bày bán ở vỉa hè cũng không chỉ có hai cái, ngay cả quảng trường thần miếu mơ hồ cũng không có ai bày bán vỉa hè.
Đệ tử Cổ Đạo Tông độ trung thành đối với tông môn coi vậy mà thật cao a, thứ gì săn được đến, không quan tâm nó có đáng giá tiền hay không, tất cả đều đem nộp lên tông môn, bán cho tông môn, mỗi ngày ở trên phố buôn bán nhìn thấy nhiều nhất là thời điểm giống như con phố Cái Bang hội tụ, phàm là những nơi có ánh mặt trời chiếu đến đều thấy có một đống người tụ ở đó hoặc ngồi hoặc nằm ngủ! Liền kém ở chỗ phát cho mỗi người một cây gậy đánh chó, một cái chén mẻ và thêm mấy con rận là ý chan luôn.
Liễu Vũ đối với đệ tử Cổ Đạo Tông moi cùng tỉnh, có thêm một bậc nhận thức mới.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy Liễu Vũ kiếm tiền mệt, lại không thể cưỡng chế người khác đi tiêu phí trợ cấp Liễu Vũ, vì thế nàng cung cấp cho Liễu Vũ cái ý nghĩ, “Từ trước đến nay đệ tử Cổ Đạo Tông trong giai đoạn tiến giai đều không thể thiếu tiêu tiền, mạo cả tính mạng cũng có, em xem có thể từ điểm này để làm ra sinh ý gì không?” Nàng lại nhanh chóng bổ sung thêm câu, “Đương nhiên, đừng có cái tâm tư hay suy nghĩ kỳ lạ gì đó, tỷ như thu phí để giúp người khác tiến tăng tăng lên thực lực, đó là dục tốc bất đạt sẽ hủy đi căn cơ.”
Liễu Vũ nói: “Em còn dùng đến chị nói, em nói chị nghe, em đã sớm nghĩ kỹ rồi, bằng không làm gì mà nhờ chị làm một con đường khác đi ra ngoài giới chứ. Loại địa phương như này, thích hợp để phát triển du lịch.”
Ngày hôm sau, Trương Tịch Nhan liền phát hiện, có hai con kim mao Chuột Tre đi đến sạn đạo huyền bí cảnh thi quái bày lên một cái bàn, trên mặt bàn còn đặt biển hiệu: Chỗ bán vé!
Khu thương nghiệp là một cái bến tàu độc lập, tới một con quỷ cũng không có.
Bến tàu này là Trương Tịch Nhan dời một ngọn núi lại đây, khi dời ngọn núi này lại đây còn cố ý dọn sạch qua một đợt, là thật sự rất sạch sẽ. Nơi này trừ bỏ người của nàng hoặc là Liễu Vũ an bài, căn bản không có người ngoài tới, ngay cả thợ mỏ cũng không dám từ nơi này đi qua.
Liễu Vũ an bài hai con chuột tre tinh bán vé, sau đó rời khỏi huyền bí cảnh thi quái.
Trương Tịch Nhan cũng không biết Liễu Vũ là đang muốn làm cái gì, lại không tiện để hỏi, vì thế chạy tới cửa thông đạo xem xem hai con chuột tre tinh đó bán vé vào cửa như thế nào. Nàng đi qua, liền nhìn thấy hai tụi nó đang ngồi luyện chế pháp bảo cấp thấp.
Pháp bảo kia là một khối ngọc bài nhỏ chỉ to cơ bàn tay, mặt trái viết “Vé vào cửa bế quan huyền bí cảnh thi quái”, mặt bên kia viết các loại khác nhau chia thành vé ngày, vé tháng, vé năm, và vé dài hạn ba năm, năm năm và mười năm.
Trương Tịch Nhan tức khắc hiểu rõ Liễu Vũ là muốn làm gì.
Đệ tử Cổ Đạo Tông lần này tiến vào đào quặng, cạnh tranh lớn như vậy, trong đó quan trọng hơn hết chính là nơi này, bí cảnh luyện thể thần cảnh, đối với tu luyện rất có ích.
Liễu Vũ đem cái lối vào này mở ra!
Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nhưng cũng không ngăn cản. Đầu tiên là có phòng ngự đại trận, có thể đảm bảo an toàn. Môn hạ đệ tử tiến vào luyện thể đối với tu hành rất có ích, này đối với Cổ Đạo Tông cũng là chuyện tốt, hơn nữa, khu vực khai thác mỏ và khu thương nghiệp cũng tách biệt, nàng lại ở trên pháp trận bố trí thêm cấm chế hạn chế ra vào, khu vực khai thác mỏ sẽ không bị ảnh hưởng tới.
Nàng trở về đem cấm chế thêm vào, lại cảm giác được Liễu Vũ cách nàng xa hơn nữa, giống như đi Âm Dương Đạo Tông.
Đó là địa giới của Du Thanh Vi, Liễu Vũ đi tới đó, không cần sợ cô ấy bị nguy hiểm, Trương Tịch Nhan liền mặc kệ Liễu Vũ muốn làm gì.
Liễu Vũ đi đến Âm Dương đạo tông trực tiếp tìm tới Du Thanh Vi, mua bảo thuyền.
Bảo thuyền Cổ Đạo Tông, trừ bỏ những bộ phận chính mình tạo bị thiếu, rất nhiều bộ phận đều phải đến Âm Dương Đạo Tông để mua, sau khi mua trở về thì cải tạo, thêm phòng ngự đại, thêm vào Vu thần mộc. Cổ Đạo Tông mới vừa đánh giặc xong, bảo thuyền cũng bị hao tổn, ngoài ra nơi này còn là huyền bí cảnh thi quái, con thuyền mỗi ngày đều lui tới, cũng không có thuyền dư ra để cấp cho Liễu Vũ.
Hai mắt Du Thanh Vi đánh giá Liễu Vũ trên dưới, hỏi: “Tôi có thể hỏi cô mua thuyền là để làm gì không?” Sẽ thi triển tiếp dẫn thuật đưa người đi sao, muốn đi nơi nào đều có thể nhấc chân liền tới. Hiện tại ở Âm Dương Đạo Tông của nàng còn đang mở phòng ngự đại trận đây, bên ngoài đều là không gian loạn lưu, chỉ có bảo thuyền có bánh lái được làm từ Vu thần mộc mới có thể ra vào, Liễu đại tiểu thư nói đến là đến, trực tiếp đi thẳng ngồi vào trong biệt thự của nàng, này là muốn đi đâu liền đi đó bản lĩnh này còn ghê gớm hơn so với Trương Tịch Nhan.
(bản lĩnh này là độc tôn của Hoa Thần Cổ, Liễu Vũ lại là Cổ Thần nên về mặt này sẽ hơn Tịch Nhan nha.)
Mua về để bày trí sao? Trương Tịch Nhan kia nhưng lại có vài con bảo thuyền gom được từ thần vẫn bí cảnh. Chỉ là hao phí cao, luyến tiết dùng linh tinh, nên vẫn luôn ném trong giới tử thạch tới tích bụi.
Liễu Vũ nói: “Dùng để chạy vận chuyển. Tôi ở trong tông môn, mở một khu du lịch nho nhỏ, để chở du khách.”
Du Thanh Vi nói: “Tôi tin cô tà.” Bất quá, Liễu Vũ không nói, nàng cũng không tiện hỏi nội vụ trong tông môn của người ta, nàng thống khoái mang con bảo thuyền hoàn toàn mới đưa cho Liễu Vũ và báo giá.
Liễu Vũ nói: “Tôi lấy thuyền đi trước, tiền thì ba tháng sau sẽ trả.”
Du Thanh Vi nâng mí mắt nhìn về phía Liễu Vũ, nói: “Cô đang ở địa giới của tôi, còn kéo dài tiền hàng, tại Bất Chu Sơn này trước nay đều là tiền trao cháo múc, cô vừa nhấc chân đi, lần sau tôi thấy được cô cũng không biết là tới khi nào. Cô chỉ cần ngủ gục một cái thôi cũng đã qua mấy trăm năm, còn đòi ba tháng sau trả à? Ba tháng sau tôi đi nơi nào để tìm cô?”
Liễu Vũ không có tiền, quặng vẫn còn đang đào, quặng đào xong đều cho vào kho hàng Cổ Đạo Tông, chuẩn bị cấp Trương Tịch Nhan dùng để đánh sâu vào thần cảnh.
Liễu Vũ thà cắt thịt chính mình cũng không động vào mớ linh thạch đó.
Cô lấy ra miếng tàn phiến Quỷ giới Thần đế lệnh, nói: “Cô giúp tôi bán cái này, phí mua thuyền cứ trừ vào trong đó, còn dư thì đưa lại cho tôi, được không?”
Du Thanh Vi quét mắt Quỷ giới Thần đế lệnh, liếc mắt một cái xác định là thật, gật đầu, nói?: “Có thể, nhưng tôi sẽ thu một khoản phí thủ tục thu mua không ít một phân.”
Liễu Vũ đáp, “Thành giao. Tôi đây muốn mua hai con bảo thuyền.”
Du Thanh Vi gật đầu đồng ý.
Liễu Vũ chốt hạ, nói: “Cái kia….. nếu là linh tinh, cô tận giúp tôi đổi thành quỷ linh tinh nha.” Cô lại bổ sung câu, “Dù sao, tôi cũng là tu luyện Âm Sát khí.”
Du Thanh Vi tâm nói: “Trương Tịch Nhan cũng lên tiếng uy hiếp nữ đế Kim Ô tộc, Lãnh Cốt thì đang đánh sâu vào thần cảnh, cô đoán tôi có thể tin cô muốn quỷ linh tinh là tự cho bản thân dùng chắc.” Nàng ấy nói: “Linh tinh thì đều giống nhau cả thôi.” Trương Tịch Nhan là Đạo Cổ song tu, tu luyện chính là Âm Dương nhị khí, linh tinh cũng có thể hấp thu.
Nàng ấy phỏng đoán Trương Tịch Nhan đang gấp gáp để đánh sâu vào thần cảnh, chiến tranh giữa Vu tộc và Thiên tộc, nàng ấy ở bên trong nhặt được không ít của hời, gần nhất Thiên tộc rung chuyển, nàng ấy lại kiếm được rất nhiều, trên tay thật sự rất giàu có.
Du Thanh vi đem tiền Quỷ giới Thần đế lệnh khấu trừ tiền mua bảo thuyền sau đó giao hết số tiền thừa lại cho Liễu Vũ, mặt khác cầm thêm một viên giới từ thạch đưa cho cô, nói: “Cái này là cho Trương Tịch Nhan, là phần nhân tình trước kia đã nợ em ấy.” Còn về phần là nhân tình nào chỉ có trời mới biết giữa hai người các nàng qua lại bao nhiêu cái nhân tình.
Liễu Vũ lấy cảm giác đảo qua giới tử thạch, đứng hình. Cô lên tiếng: “Cảm tạ.” Nhận lấy bảo thuyền cùng với giới tử thạch cất vào, ôm quyền, rời đi.
Liễu Vũ trở lại huyền bí cảnh thi quái, an bài Liễu Thụ đi ra ngoài phát quảng cáo, lại ở Cổ Đạo Tông tìm một cái bến tàu, khai thông du lịch….. bế quan đường hàng không. Cô tự mình đi tìm Trương Tịch Nhan, nhờ nàng thêm hai bánh lái Vu thần mộc cho hai con bảo thuyền. Không có bánh lái Vu thần mộc, không có cách nào để xuyên qua không gian loạn lưu Thứ Nguyên Giới.
Trương Tịch Nhan biết cô chắc là không có khả năng trả được khoản tiền này cho Du Thanh Vi, suy nghĩ một chút, liền biết Liễu Vũ khẳng định là bán tàn phiến Quỷ với Thần đế lệnh, dù gì trên người của cô cũng không có bất cứ vật gì đáng giá hơn nó, khối tàn phiến kia lại không có tác dụng gì đối với hai nàng, bán một khối cũng không có gì đáng ngại. Nàng cũng không nói gì, thêm bánh lái vào trên bảo thuyền cho Liễu Vũ, sau đó phí thêm một ít tâm tư cải tạo lại phòng ngự đại trận trên bảo thuyền, lại đem thao tác hạn chế nói cho Liễu Vũ biết, lại an bài thêm cổ người hộ thuyền.
Liễu Vũ mỹ tư tư mà hôn lên môi Trương Tịch Nhan một cái, nhận lấy hai con bảo thuyền đã được cải tạo tốt, đem giới tử thạch Du Thanh Vi đưa cho Trương Tịch Nhan, rồi ném xuống câu, “Du Thanh Vi nói trả nhân tình gì đó cho chị.” Liền nhanh chóng chạy tới đường hàng không du lịch mới mở.
Trương Tịch Nhan nhận lấy giới tử thạch thả cảm giác vào trong, lên tiếng cười khẽ, tâm nói: “Thật là có tâm.”
Nàng có Phượng Hoàng chân hỏa, lại có lượng lớn hải sản Liễu Vũ cho, Du Thanh Vi đưa tới giới tử thạch, hơn nữa trước đó nàng đã đi thăm một chuyến qua mấy cái bí cảnh thần vẫn, trên cơ bản đã đủ tài nguyên để nàng đánh sâu vào thần cảnh, nên liền không cần chờ quỷ linh tinh từ khoáng sản ra nữa.
Trương Tịch Nhan quyết định an bài hết tất cả sự tình xuống, liền bế quan đánh sâu vào thần cảnh.
Đánh sâu vào thần cảnh không phải là giai đoạn tiến cấp ổn định, rất cả khả năng như vậy liền ngã xuống, cho nên, cũng đi an bài tốt chuẩn bị hậu sự.
Nàng có điểm do dự, có muốn nói cho Liễu Vũ các nguy hiểm hay không, hay là trực tiếp an bài xuống dưới.
Nếu nàng nói cho Liễu Vũ, Liễu Vũ nhất định sẽ không yên tâm để nàng bế quan một mình, rất có thể sẽ ở bên cạnh hộ pháp cho nàng. Có thể đạo hạnh của Liễu Vũ không thể hộ pháp được cho nàng, một khi đánh sâu thành thần thất bại, với uy lực của Thiên Nhãn thần hỏa, Liễu Vũ rất khó có thể chạy thoát, thậm chí căn bản cô sẽ không trốn, mà sẽ lựa chọn ở lại bên cạnh nàng cùng nhau biến mất.
Trương Tịch Nhan luyến tiếc.
Nàng luyến tiếc để Liễu Vũ thương tâm, nhưng lại càng luyến tiếc Liễu Vũ xảy ra chuyện.
Nàng thừa dịp Liễu Vũ không có ở huyền bí cảnh thi quái, Trương Kiều Nghiên và Trương Kế Bình đều có mặt ở đây nên nàng liền kêu họ tới, bí mật an bài chuyện nàng bế quan, việc này, càng ít người biết càng tốt. Nơi Liễu Vũ không cần gạt cô tin tức nàng sẽ bế quan đánh sâu vào thần cảnh, nhưng nhất định phải giấu đi việc có thể nguy hiểm dẫn tới cái chết, trừ phi nàng thật sự chết đi, còn không tin tức này nhất định không được để lộ ra ngoài dù chỉ nửa điểm.
Trương Kế Bình và Trương Kiều Nghiên đều biết vì Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ có thể làm ra bất cứ việc gì, nên thật thận trọng đồng ý.