Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 159



Liễu Vũ đến bến tàu nội môn Cổ Đạo Tông muốn tìm một vị trí đặc biệt để bỏ neo nên đã đặc biệt sáng lập một cái lộ tuyến cố đi để đi đến khu thương nghiệp ở bí cảnh, sau đó ở lối vào bến tàu, đặt thêm chỗ bán vé kế bên, chỗ vị trí bỏ neo đặc biệt cho bảo thuyền, phía trước đại điện nghị sự Cổ Đạo Tông đều lập và treo biển quảng cáo. Chỉ cần là đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông là có thể dùng lệnh bài thân phận để mua vé đi vào, có vé vào cửa là có thể đi vào huyền bí cảnh thi quái tiến hành rèn luyện tôi thể.

Trước đó ở đại bỉ Cổ Đạo Tông, nhiều người đến cạnh tranh tới đầu muốn vỡ như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn vào để rèn luyện tôi thể, đặc biệt là các đệ tử nội môn đang ở tôi cốt cảnh, thời điểm đúng lúc để tăng căn cơ tu hành, lúc này đem thân thể rèn luyện đến rắn chắc cường đại, con đường tương lai có thể đi đến càng xa.

Hiện giờ muốn đi vào huyền bí cảnh thi quái yêu cầu cần phải tự trả tiền, ngoài ra thu phí cũng không thấp, gom hết tích góp tiền hàng tháng của một hai năm mới đủ mua vé tháng, nhưng chỗ tốt là thu được lợi ích mà có linh tinh cũng không thể mua được, nếu so sánh ra vẫn rất có lời. Thông đạo này lại từ chính tay lão tổ sáng lập, Vu thần Liễu Vũ làm kinh doanh, bảo thuyền cũng có đủ để đưa đi tới lui, các phương diện đều có sự đảm bảo, cơ hồ có thể coi như là tu hành rèn luyện không hề có nguy hiểm.

Trong lúc nhất thời, nhận được tin tức, lại vừa lúc dịch ra thời gian được nên các đệ tử sôi nổi đến mua vé vào cửa để đi vào huyền bí cảnh thi quái. Họ Liễu, họ Trương trong nhà có truyền thừa, có của ăn của để về mặt linh tinh không thiếu, nên càng đem con cháu trong gia tộc của mình đều đưa đến.

Loại tu luyện này là dùng thời gian dài chậm rãi chịu đựng để tích lũy phát triển, huyền bí cảnh thi quái là bí cảnh luyện thể thần cấp, đối với đệ tử tôi cốt cảnh cho tới thần cảnh đều áp dụng được, là một nơi thích hợp để đi vào nhiều lần, là một nơi tu luyện lâu dài, ngoài ra bên trong còn có Âm Sát khí nồng đậm, đối với những đệ tử thân thể bị chết đi nhưng hồn phách vẫn còn tồn tại hoặc là có thể trực tiếp tu luyện Quỷ đạo, còn nhóm quỷ tu mà nói đây là nơi cư trú tuyệt hảo và tu luyện lâu dài, hoàn toàn có thể lựa chọn định cư lâu dài ở trong đây.

Nhưng muốn ở lâu dài tại đây cần phải có nơi cư trú, ở đây không có bán nhà, chỉ có thể thuê.

Khách điếm khu thương nghiệp khai trương, phòng và viện đều được thuê toàn bộ, ngoài ra còn có rất nhiều hợp đồng thời lâu dài.

Có quỷ tu lựa chọn ở lâu dài bên trong, nên thị trường mua bán vật dụng, công cụ, bùa chú và pháp bảo liền có cơ hội kinh doanh.

Khu thương nghiệp không có nơi để đổi tài nguyên như trong tông môn, muốn đổi tài nguyên phải đi đến khu vực khai thác mỏ. Nhưng những người tiến vào khu thương nghiệp lại không thuộc về khu vực khai thác mỏ, là không thể qua lại, mà phí ngồi bảo thuyền đi tới lui thật sự quá đắt, mếu chỉ để mua vài lá bùa, một ít đan dược mà đi một chuyến, cái giá cho chuyến đi đó tính ra thật sự rất đắt đỏ, mua ở gần mới là lựa chọn sáng suốt, mặc dù so với trong tông môn đắc hơn một tí nhưng vẫn là nguyện ý mua ở chỗ này.

Cửa hàng vì vậy nhanh chóng được thuê toàn bộ.

Khu thương nghiệp cũng như vậy mà bắt đầu mở cửa làm ăn.

Huyền bí cảnh thi quái một cái nơi lớn như vậy, bên ngoài có rất nhiều nơi không có chủ, Âm Sát khí lại cực kỳ nồng đậm, dùng để nuôi dưỡng những động vật có thuộc tính Âm Sát bất quá lại có lời, chọn một vùng sau đó nuôi thả, lớn lên so với bên ngoài đều tốt hơn.

Liễu Vũ nhanh chóng thuê người đến làm tại trại chăn nuôi cùng nhân viên gieo trồng.

Ở chỗ này tuyển công nhân, người đều có sẵn. Nhưng đệ tử quỷ tu, cổ người định cư lâu dài ở đây mừng rỡ khi tìm được một phần việc có thu nhập, quảng cáo tuyển người vừa đưa ra liền có người tới nhận lời mời.

Liễu Vũ lại mở ra nhận thầu công trình này nọ, nhưng ai muốn gieo trồng, nuôi dưỡng, sẽ cho thuê đất và cho chút tiền, những thứ được trồng và nuôi dưỡng ra đều có thể dựa theo giá trên thị trường đem tới cửa hàng thu mua mà Liễu Vũ kinh doanh. Số này đều là nguyên vật liệu có sẵn, gia công thành các loại thành phẩm, lại sang tay bán đi, là có thể thu về một khoản tiền, sản xuất ưu tiên cung ứng đệ tử Cổ Đạo Tông, nếu sản xuất được bao nhiêu, Cổ Đạo Tông tiêu thụ không hết, còn có thể bán cho Âm Dương Đạo Tông và Quỷ giới. Âm Dương Đạo Tông ở trên đất Linh giới, Linh khí dư dả nhưng lại thiếu Âm Sát khí, ở bọn họ tu luyện Quỷ đạo lại rất nhiều, thiếu nhất chính là các tài liệu thuộc tính Âm Sát, vận chuyển một chuyến đi qua bán một phiên chỉ có thể xem như bán giá sỉ.

Trương Tịch Nhan an bài tất cả việc và sự tình cần thiết, đi đến khu thương nghiệp, liền thấy chỉ ngắn ngủi tầm nửa tháng, cả ngọn núi đều đã biến dạng, nguyên bản ngọn núi hoang đã biến thành khu nuôi dưỡng và gieo trồng, thoạt nhìn giống không khác gì các ngọn núi ở Cổ Đạo Tông.

Nàng ở một căn đại trạch ở khu trung tâm tìm thấy Liễu Vũ.

Liễu Vũ đang ngồi ở đại sảnh nghị sự cùng hơn hai mươi đệ tử hóa linh cảnh Cổ Đạo Tông, an bài bước kế hoạch tiếp theo. Phòng ngự đại trận không đủ dùng, ngoài ra nơi này có ánh nắng, không thích hợp dưỡng các loại động thực vật, quỷ yêu và những thứ có thuộc tính Âm Sát. Đây là hạng mục công trình liên hợp, pháp trận sư dọn dẹp sạch sẽ nguy hiểm cùng quỷ vật, nhân viên chiến đấu động thực vật, tài liệu bày trận, pháp bảo cần cho chiến đấu, bùa chú, đan dược vâng vâng đều cần nhanh chóng chuẩn bị theo kịp tiến độ, từng hạng mục này đều có người đến an bài chứng thực.

Trương Tịch Nhan không quấy rầy bọn họ, lặng yên không một tiếng động mà ngồi trong một góc.

Liễu Vũ đã thấy được Trương Tịch Nhan đi vào, nhìn nàng một cái, liền tiếp tục nghị sự.

Ánh mắt Trương Tịch Nhan dừng trên người Liễu Vũ, nhìn đến thất thần. Lúc này Liễu Vũ cho nàng cái loại cảm giác như còn đang ở nhân gian, lại so với khi ở nhân gian càng hấp dẫn người hơn.

Hiện tại Liễu Vũ là Vu thần, lại là Hoa Thần Cổ tu luyện thành thần, khí tràng cường đại, mỹ mạo đẹp đến rực rỡ lóa mắt, trong yêu dị vũ mị lại lộ ra vài phần cao lãnh người sống chớ lại gần, làm Trương Tịch Nhan rất muốn cứ như vậy mà nhìn cô, luyến tiếc đi bế quan, luyến tiếc rời đi.

Hội nghị kết thúc, khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Liễu Vũ đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn nàng, nói: “Nha, Trương đại lão bị em mê hoặc rồi sao? Chị có muốn lấy gương soi lại cái cái ánh mắt ban nãy của chị khi nhìn em là cái dạng gì không?”

Trương Tịch Nhan cười cười, nói: “Chị muốn bế quan, đánh sâu vào thành thần.”

Liễu Vũ ngồi xuống bên cạnh Trương Tịch Nhan, hỏi: “Tài nguyên để chị đánh sâu vào thần cảnh đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Trương Tịch Nhan nói: “Nhiêu đây vậy là đủ rồi.”

Liễu Vũ nói: “Vậy được rồi, không đủ cũng không sao, hiện tại sinh ý của em cũng đã thu xếp đâu vào đấy, về sau dần dần sẽ có tiền thu vào, em kiếm được đều dọn tới mật thất ở Vân Hải Ngọc Các, chị cứ việc dùng, không đủ em sẽ kiếm thêm.”

Trương Tịch Nhan nói: “Chị không bế quan ở Vân Hải Ngọc Các.”

Liễu Vũ hỏi: “Vậy ở đâu? Ở bí cảnh hay là nơi không gian loạn lưu?”

Trương Tịch Nhan nói: “Chị bế quan đánh sâu vào thần cảnh yêu cầu giữ bí mật, càng ít người biết càng an toàn, trước mắt chỉ có em, Trương Kế Bình và bà nội ba biết được tin chính xác. Khi chị đánh sâu vào thần cảnh, sẽ có năng lượng cường đại phóng thích ra ngoài, phòng ngự đại trận ở Cổ Đạo Tông đều chống chịu không nổi, hơn nữa sẽ không dừng lại một chỗ.”

Liễu Vũ ngạc nhiên, hỏi: “Chị bế quan mà còn di chuyển sao?”

Trương Tịch Nhan gật đầu, nói: “Tu luyện Thiên Nhãn cần một năng lượng cực kỳ lớn, có thể sẽ cắn nuốt sạch sẽ vài tòa bí cảnh.”

Trời đất! Thật sự trâu bò như vậy sao! Liễu Vũ quả thực muốn hướng Trương Tịch Nhan dâng lên đầu gối của bản thân, đại lão lợi hại.

Trương Tịch Nhan nói: “Chị sẽ cắt đứt liên hệ cũng như cảm giác với em, bao gồm cả Lãnh Cốt cũng sẽ cắt đứt.”

Liễu Vũ khó hiểu, hỏi: “Tại sao chứ?”

Trương Tịch Nhan nói: “Chị sợ em sẽ tìm tới, có thể bị ngộ thương hoặc…… tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn, khi đó một phạm vi rất lớn xung quanh chị đều rất nguy hiểm, hơi vô ý liền bị Thần hỏa Thiên Nhãn thiêu chết, hoặc là bị lực lượng của Thiên Nhãn giảo diệt.”

Liễu Vũ đã hiểu, nói: “Được rồi, em sẽ ở đây chờ chị về, chúc chị sớm ngày bế quan kết thúc, hết thảy thuận lợi.” Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Chị sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Bản thân mình nhẹ nhàng bế quan liền thành thần, Trương Tịch Nhan có Thiên Nhãn cơ hồ đã định sẵn là thần, hẳn là không có việc gì đi.

Trương Tịch Nhan nói: “Này cũng giống như làm phẫu thuật vậy, nào có sự tuyệt đối, chỉ là có thể nói đại khái thôi, xác suất thành công khá cao.” Nàng chốt hạ, nói: “Thời gian sẽ rất dài, mau thì có thể là mấy trăm năm, chậm thì mấy ngàn năm thậm chí có khả năng là mấy vạn năm.”

Mấy vạn năm sao? Liễu Vũ cho rằng bản thân nghe lầm, hỏi lại: “Bao lâu chứ? Mấy vạn năm hả?”

Trương Tịch Nhan nói: “Một khi tiến vào trầm miên, vững bước thong thả mà hấp thu lực lượng để lột xác thành thần, có lẽ phải cần tới mấy vạn năm. Một khi thành thần, thọ mệnh sẽ không ngắn hơn so với Vu thần thụ. Lấy thọ mệnh của em mà nói, mấy vạn năm đại khái tương đương với mấy năm khi làm người thôi.

Liễu Vũ trầm mặc. Cô không nghĩ sẽ lâu tới như vậy. Thọ mệnh dài thì dài, nhưng thời gian vẫn là thời gian a. Mấy vạn năm? Khác gì với biển cả cũng muốn biến thành ruộng dâu. May mắn chỉ là có khả năng, nói không chừng chỉ ba năm đến trăm năm liền kết thúc bế quan thì sao. Một lần bản thân cô bế quan, ngủ một giấc cũng liền qua mấy chục năm, còn có vài lần mấy trăm năm. Liễu Vũ thành công thuyết phục bản thân, nói: “Được nha, em chờ chị bế quan ra tới, bất quá nếu thật là mấy vạn năm thì em chờ không được, nói không chừng một ngày nào đó sẽ liền thích người khác.”

Trương Tịch Nhan cười cười. Nếu thật sự mấy vạn năm mà nàng chưa về, thì đó là đã ngã xuống. Nàng đứng dậy, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Liễu Vũ, nói: “Chị đi đây.” Nàng đi ra khỏi cửa, nói: “Chờ chị thành thần trở về.” Nói xong liền rời khỏi huyền bí cảnh thi quái, sáng lập thông đạo Thứ nguyên Giới, lập tức rời đi.

Tiếp đó khi thông đạo bên ngoài huyền bí cảnh thi quái đóng lại, Liễu Vũ đột nhiên không còn cảm giác được đến Trương Tịch Nhan, ngay cả cảm giác giữa hai chiếc nhẫn trên tay hai nàng cũng bị chặt đứt.

Mạc danh, đôi mắt của Liễu Vũ có điểm cay cay, trong lòng có điểm khó chịu, còn có điểm không yên lòng. Ngay sau đó cô lại nghĩ tới đó là bế quan thành thần, là chuyện tốt.

Liễu Vũ nhanh chóng thu thập tốt tinh thần, tiếng tục bận bịu khai hoang.

Huyền bí cảnh thi quái dù gì cũng chỉ là một cái bí cảnh, Liễu Vũ tự mang người đem xung quanh dọn dẹp sạch sẽ, chờ người bên phòng pháp trận bố trí xong phấp trận, liền cầm số tiền hoa hồng vừa kiếm được rời khỏi huyền bí cảnh thì quái, chuẩn bị xuống tay xây dựng mậu dịch thành.

Liễu Vũ trở lại Vân Hải Ngọc Các, đang chuẩn bị gọi Liễu Thụ tới, liền thấy Lễ Vị biến thành bộ dáng người trưởng thành đang đứng ở mái hiên nhìn về không trung ở phía xa.

Cô đã quen với bộ dáng nhỏ nhỏ tròn tròn của Lê Vị, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ này cày Lê Vị có chút không quen.

Liễu Vũ đi đến bên cạnh Lê Vị, đánh giá trên dưới một lượt, nói: “Một đứa trẻ giả mạo người lớn, giống với một đứa trẻ nhưng thích mang giày của người lớn vậy.” Cô nói xong, liền thấy Lê Vị quay đầu nhìn về phía mình, ánh mắt trầm tĩnh khác biệt với sự non nớt của trẻ con. Cái thân thể này chứa chính là một cái hồn phách của người lớn hàng thật giá thật, là một lão yêu quái trải qua ngàn năm biến ảo ở nhân thế. Cô nói: “Được rồi, đây đúng là bản sắc thật bộ dáng của cô.” Nói xong cô cất bước đi vào trong nhà.

Giọng nói của Lê Vị vang lên, “Lãnh Cốt đã xảy ra chuyện.”

Liễu Vũ cho rằng bản thân mình nghe lầm, hỏi lại: “Ai chứ? Lãnh Cốt có thể xảy ra chuyện gì?”

Lê Vị quay đầu nhìn mắt Liễu Vũ, xoay người đi về phòng. Trương Tịch Nhan bế quan, Lãnh Cốt lại xảy ra chuyện, cô ấy về để canh giữ Vu Đạo giới, bảo vệ nơi này.

Liễu Vũ đi đến cửa phòng của Lê Vị, hỏi: “Cô vừa nói cái gì thế?”

Lê Vị nói: “Lãnh Cốt có ý đồ muốn đánh sâu vào thần cảnh, Đám người Thiên tộc bị cảm nhiễm Phệ Thần trùng liên hợp lại vây quanh nàng ấy, nên dẫn đến việc tập thể tự bạo. Bọn họ vận dụng pháp bảo giam cầm, bản thể của nàng ấy lại không xuất hiện. Nàng ấy là phân thần của Trương Tịch Nhan tu luyện mà thành, trong cơ thể cũng có Hoa Thần Cổ, tôi đối với nàng ấy cũng sẽ có cảm giác.”

Liễu Vũ có điểm ngốc, đầu óc có điểm không vận hành được,  theo bản năng mà không tin. Lãnh Cốt xảy ra chuyện, không có khả năng đi.

Lê Vị nói: “Thân xác của Lãnh Cốt chết, nhưng nguyên thần hồn phách vẫn còn tồn tại, nhưng nếu chờ nàng ấy xuất hiện lần nữa, cũng sẽ không biết được là chờ bao nhiêu năm. Bạch Cốt Uyên mất đi người trấn thủ, Phệ Thần Trùng thú và Thiên tộc bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, sẽ đem Phệ Thần Trùng đưa đến Vu tộc và những địa phương khác.”

Trương Kế Bình vội vàng chạy tới, phía sau còn có Du Thanh Vi và Kim Ô nữ đế.

Lê Vị xoay người đi đến khách đường, mời bọn họ nhập tọa.

Liễu Vũ cũng đi qua, tầm mắt đảo qua trên người của ba người bọn họ.

Du Thanh Vi nói: “Tôi vừa nhận được tin tức Lãnh Cốt đã chết.” Bạch Cốt Uyên nơi nơi đều là Phệ Thần Trùng thú, không ai dám đi chứng thực thật giả, nhưng việc tự bạo tạo thành dao động kia thì không thể lừa được người khác. Người bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng vẫn còn giữ được ý thức của chính mình chưa hoàn toàn biến thành Phệ Thần Trùng thú truyền tin tức Lãnh Cốt đã chết ra ngoài. Lãnh Cốt thật sự có xảy ra chuyện hay không, tìm đến Trương Tịch Nhan liền có thể hỏi được rõ ràng ngay.

Lê Vị gật đầu, nhưng không nói cho các nàng biết việc nguyên thần hồn phách và bản mạng linh cổ của Lãnh Cốt vẫn còn sống, nếu không Phệ Thần Trùng thú Thiên tộc sẽ tìm ra Lãnh Cốt ở Phệ Thần giới.

Kim Ô nữ đế hỏi: “Trương Tịch Nhan đâu?”

Liễu Vũ nói: “Tìm Trương Tịch Nhan làm cái gì? Giết đến Thiên tộc để báo thù cho Lãnh Cốt hay gì?”

Kim Ô nữ đế nói: “Số Thiên tộc bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng đánh mục tiêu tiếp theo tới Cổ Đạo Tông của các ngươi. Trước mắt Phệ Thần Trùng tràn ra khắp nơi, chỉ có thể từ năm người các người liên thủ, phong ấn lại Phệ Thần giới.”

Liễu Vũ hỏi: “Năm người nào?”

Kim Ô nữ đế nói: “Ngươi, Lê Vị, Ô Huyền, Trương Tịch Nhan, Du Thanh Vi. Trương Tịch Nhan, Ô Huyền và Du Thanh Vi dùng lực lượng của Thiên NHãn để diệt sát người bị lây nhiễm, ngươi và Lê Vị liên thủ dọc theo loạn lưu Thứ nguyên Giới phong bế lại Phệ Thần giới. Ta sẽ xuất lĩnh Kim Ô tộc dọn sạch các bộ lạc ở Thiên tộc nhân cơ hội này mà làm loạn.”

Liễu Vũ xích cười một tiếng, nói: “Thiên tộc đuổi giết Vu tộc nhiều năm, hiện giờ Lãnh Cốt lại gặp nạn ở trong tay của Thiên tộc, Thiên tộc gặp nạn, chuyện này có liên quan gì tới Vu tộc bọn ta. Bọn họ hao phí cả đại giới để cùng đồng quy vu tận với Lãnh Cốt, cũng là vì muốn chặt đi cánh tay của Trương Tịch Nhan nhà tôi. Một khi Lãnh Cốt thành thần, Thiên tộc cũng theo đó bị Vu tộc áp chế, đây là việc mà Thiên tộc trả giá sinh mệnh vì đại giới cũng không muốn nhìn thấy.” Trương Tịch Nhan ở Vu Đạo giới đã bố trí sẵn phòng ngự đại trận, chỉ cần một khi phòng ngự đai trận mở ra, Vu Đao giới liền sẽ giống như Địa Linh giới được phòng hộ bên trong không gian loạn lưu. Phệ Thần Trùng thú muốn tấn công lại đây, bọn chúng cũng phải ăn phải loạn lưu Thứ Nguyên Giới mới vào được.

Kim Ô nữ đế nói: “Mặc dù các ngươi có loạn lưu Thứ Nguyên Giới làm cái chắn, Vu Đạo giới sẽ không bị động vào được, nhiều nhất là liều mạng thêm một chút tử thương, tổng cũng có thể đến được nơi này. Các ngươi ngăn không được công kích của Phệ Thần Trùng thú. Chúng ta liên thủ, hoàn toàn có thể kết thúc trận náo loạn này. Ta thoái vị, Ô Huyền kế vị. Có Ô Huyền ở đây, con bé có thể đảm bảo không có Thiên tộc tiếp tục tấn công các ngươi.” Bà nói xong, tầm mắt dừng trên người của Lê Vị, Liễu Vũ và Trương Kế Bình đảo qua, biểu tình hơi rùng mình, hỏi: “Trương Tịch Nhan bế quan sao?” Lê Vị và Liễu Vũ đều ở đây, trừ phi là Trương Tịch Nhan đang bế quan không thể ra ngoài, bằng không lúc này cũng đã tới đây.

Lê Vị nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Bế quan đánh sâu thành thần, ngay cả mẹ con cũng không tìm thấy được nàng.” Mẹ của cô còn không thể tìm thấy Trương Tịch Nhan, Thiên tộc liền khó có thể tìm được nàng.

Kim Ô nữ đế tâm trầm xuống, bà hỏi Lê Vị, “Hiện tại chuyện ở Vu tộc là con cùng Liễu Vũ làm chủ sao?”

Bỗng nhiên, ở cửa xuất hiện một trận hoa văn của nước gợn sóng, một nữ tử sắc mặt lạnh lùng mặc một bộ màu đen xuất hiện theo đó.

Liễu Vũ cả kinh từ ghế tựa đứng lên, kêu lên: “Lãnh Cốt, cô…. Không phải cô……” Cô nhìn về phái Lê Vị, chỉ về hướng của Lãnh Cốt, nói: “Này không phải vẫn còn nguyên vẹn đây sao?”

Lãnh Cốt nói: “Chết đi chỉ là một cái phân thần hóa thân mà thôi. Phệ Thần Trùng thú quá nhiều, giết cũng không hết được, liền đem bản thân chia thành vài cái, ở những chỗ khác nhau hấp thu mà tiến cấp, chờ đến khi tích góp đủ năng lượng, đem phân thần hóa thân dung hợp lại một lần nữa là có thể thành thần.”

Lê Vị không chớp mắt mà nhìn Lãnh Cốt chằm chằm, trong lòng dâng lên từng trận kinh ngạc rùng mình. Lãnh Cốt tới trước mặt trong cơ thể không có Hoa Thần Cổ, nhưng nàng ấy lại có thần thông sáng lập loạn lưu Thứ Nguyên Giới.

Tầm mắt của Lãnh Cốt đối diện với Lê Vị, ánh mắt so với trước kia ít đi vài phần bình thản, nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.

Liễu Vũ cảm thấy không khí có chút cổ quái, lại xem Lê Vị mang bộ dáng cực kỳ đề phòng, không khỏi nhìn về phía của Lãnh Cốt. Người lạnh lùng hơn chút, còn có điểm bộ dáng khó chịu vì vừa mới ăn bẹp, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc đến từ Trương Tịch Nhan không thể lừa người được. Cô tức khắc hiểu rõ, lần này Lãnh Cốt hẳn là bị thương không nhẹ ăn thảm không ít, lúc này phỏng chừng gần sát với bờ vực bạo tẩu.

Lãnh Cốt dời đi tầm mắt, nói với Liễu Vũ: “Cô ngoan ngoãn ở lại Vu Đao giới, gần đây không được đi loạn khắp nơi, Phệ Thần Trùng thú sẽ không thể đến Vu Đao giới được.” Nói xong, mặt đất chỗ nàng ấy đứng xuất hiện một gợn sóng cỡ đồng xu sao đó nàng ấy biến mất.

Lê Vị đối với ngộ tính của Trương Tịch Nhan lại lau mắt một lần nữa. Dù chỉ là một sợi phân thần hóa thân của nàng, sau khi trường tồn thành hồn phách hoàn chỉnh, đều có thể lợi hại tới như vậy, thông qua quan sát Hoa Thần Cổ sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, thế nhưng có thể tự mình ngộ ra tiếp dẫn thần thuật.

Ô Huyền quá nữ Kim Ô, phía sau có một cái tộc muốn bảo vệ, một cái lộng không hảo liền có thể cùng với Lãnh Cốt xung đột. Lê Vị bỏ lại một câu: “Tôi đi tìm Ô Huyền.” Sau đó vội vã rời đi.

Kim Ô nữ đế đứng dậy cáo từ, hỏa tốc chạy về. Lần này thật đúng là đánh hổ không chết, tất bị hổ thương.

Du Thanh Vi nhìn Lãnh Cốt vừa rồi xuất hiện, lập tức hiểu được vì sao Trương Tịch Nhan gấp gáp ngoài ra còn thật cẩn thận bế quan. Giữa Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt thuộc về quan hệ chủ tớ, một khi thực lực của Lãnh Cốt vượt qua được Trương Tịch Nhan, có thể dẫn tới phản phệ hay không đều sẽ không còn do Trương Tịch Nhan nắm giữ. Nếu thực lực của Lãnh Cốt vượt qua Trương Tịch Nhan ngoài ra phát sinh phản phệ, Trương Tịch Nhan nhận không nổi hậu quả. Lấy tính tình của Trương Tịch Nhan, không có khả năng vị tâm tư phòng bị Lãnh Cốt sinh tâm làm gì với bản thân mà ra tay trước với Lãnh Cốt. Phương thức giải quyết tốt nhất đó là tăng lên thực lực của bản thân, để bản thân có năng lực đi bãi bình những việc này. Lần này Lãnh Cốt vội vàng quay lại, hiển nhiên chỉ là vì Liễu Vũ.

Nàng nói: “Được rồi. Tôi cũng đi đây. Trận này bọn họ phá ra chuyện, tôi liền không trộn lẫn vào.”

Trương Kế Bình dặn dò Liễu Vũ câu, “Vu Đạo giới hiện tại trông cậy vào người trấn thủ, ngàn vạn lần đừng chạy loạn a.” Đứng dậy đưa Du Thanh Vi rời đi.

Liễu Vũ như thế nào lại cảm giác được bên ngoài như muốn đại loạn. Cô hướng về phía Trương Kế Bình hô to: “Cậu mau đem đại trận hộ giới mở ra đi!”

Trương Kế Bình trả lời, tiễn Du Thanh Vi bọn họ, liền đem đại trận hộ giới mở ra phong bế lại Vu Đao giới, đồng thời phái bảo thuyền đi ra tiếp đệ tử ở bên ngoài trở về.

Liễu Vũ đối với tình huống hiện tại hai con mắt một con bị bôi đen, loại này súc ở mai rùa trốn tránh giả câm vờ điếc, đúng thật bị người đánh lại đây lúc nào cũng không biết. Cô lập tức sáng lập thông đạo đi đến hướng của Thiên tộc, quyết định tự mình xem rốt cuộc hiện tại bên ngoài đang là tình huống gì.

B.A làm cả ngày mệt mỏi mời các bạn nghe thử!! Chắc vui vẻ lên đó! Toai dám chắc!

ROSÉ