Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 60



Trương Tịch Nhan dùng giới tử thạch thu con Thiên Long bị Liễu Vũ độc chết cùng với khí độc thấm vào trong đất và phát tán ra không khí, đối với đệ tử Âm Dương Đạo Tông nói: “Trở về phúc mệnh.” Giơ tay thu lại thuẫn phòng ngự quay xung quanh người Liễu Vũ, thu hồi vào giới tử thạch của bản thân. Thuẫn phòng ngự là pháp bảo Đạo gia, Liễu Vũ tu luyện chính là Âm Sát khí, thao tác không được, bằng không đem tấm chắn đưa cho Liễu Vũ, dùng cũng tiện hơn chút.

Bỗng nhiên nàng thoáng thấy thân hình Liễu Vũ lung lay vài cái tựa hồ đầu có điểm choáng váng đứng không vững, thân ảnh có chút mong lung hư đạm, lúc này trên người có liễm tức thạch, không có trách để tra xét, nàng liền duỗi tay nắm lấy cánh tay của Liễu Vũ tức khắc cảm giác được hồn lực của Liễu Vũ không xong, bên cạnh cả đó người đang dần tiêu tan, nàng hỏi: “Em.. Vừa rồi là dùng ý thức hồn phách bám vào tử cổ để phóng độc?” Đã lâu vậy rồi, Liễu Vũ đã học được ảo thuật cùng độn thuật, nhưng như thế nào còn chưa học cách thao tác tử cổ?

Liễu Vũ “Ả?” một tiếng, không rõ Trương Tịch Nhan hỏi là cái gì.

Đệ Tử Âm Dương Đạo Tông một bên ánh mắt giao hội: Thật đúng là đệ tử Cổ Đạo Tông.

Âm Dương Đạo Tông và Cổ Đạo Tông đi được gần, bọn họ đối với đệ tử Cổ Đạo Tông ra ngoài đi lại nhìn quen không trách. Bất quá người ở Cổ Đạo Tông trước nay âm khí rất nặng, đặc biệt là người tu luyện Cổ thuật, hơi không chú ý một chút có thể khiến bản thân giống như tu luyện thành tà ma ngoại đạo, rất ít có người đẹp như vậy. Nữ tu kia từ khí chất cùng khí tức đều cho thấy rất giống người của Linh tộc, hiện tại xem ra, tám phần là dùng pháp bảo để che dấu hơi thở, ngụy trang thành Linh tộc, để tiện đi lại.

Trương Tịch Nhan hiểu được cái này tám phần là đã quên những việc này. Nàng nói: “Em không có sư phụ dẫn dắt vào môn đệ, cũng không có người chỉ đạo tu luyện, chính mình hồ loạn mạc tác, phương pháp tu luyện không đúng, phương pháp sử dụng cũng không đúng. Chị đối với Cổ thuật có đọc sơ qua, trở về từ từ hướng dẫn lại cho em.”

Liễu Vũ tâm nói: “Chị còn gọi là có đọc sơ qua nha.” Bất quá, có thể nói, bên cạnh còn có người của Âm Dương Đạo Tông.

Trương Tịch Nhan xoay người đưa lưng về phía Liễu Vũ, nói: “Lên đi, chị cõng em trở về.” Long tổ ở Thiên Long tộc chắc cũng là một trưởng lão có địa vị cực cao, bản lĩnh cực kỳ không tầm thường, Thiên Long tộc trời sinh thân thể rất cường hãn, cho dù bị bốn vị mà thánh đè ở trên mặt đất đánh, không có lực đánh trả, trước mắt chỉ có thể tự bảo vệ chính mình. Nàng phỏng chừng phải chờ khi thể lực long tổ không chống đỡ nổi nhờ kế giam cầm cấm thuật…, sau đó diệt sạch Thiên Cương chi khí trong người của hắn, mới có thể đem hắn gi ết chết. Trong lúc này toàn bộ Địa Linh giới đều cấm bay, bộ dáng này của Liễu Vũ cũng không thích hợp tự mình nhảy nhót.

Liễu Vũ hơi do dự một chút, sau đó mỹ tư tư mà nhảy lên lưng của đại lão. Cô nghĩ thầm, “Không nghĩ tới Trương đại lão cư nhiên thành bá đạo tổng tài ngọt sủng người thương, chậc chậc chậc!”

Liễu Vũ trên lưng Trương Tịch Nhan, được nàng lén lút truyền chân khí qua, bảo vệ thân hình người kia lung lay sắp đổ mắt thấy liền phải biến về nguyên hình, cùng với hồn phách sắp sửa ly thể, dẫn theo đệ tử Âm Dương Đạo Tông cùng đi ra ngoài.

Đôi tay Liễu Vũ ôm cổ Trương Tịch Nhan, toàn bộ cơ thể đều dán ở trên lưng của Trương Tịch Nhan. Cô rất thích được Trương đại lão đặt ở trên đầu quả tim để che chở, có loại cảm giác an ổn kiên định, còn có một chút ngọt tư tư mỹ tư tư, giống như cả thế giới đều sáng lạn hẳn lên. Cô nghĩ thầm: “Trương Tịch Nhan khẳng định là đặc biệt siêu thích mình.” Cũng hiểu rõ trạng huống hiện tại của chính mình sợ là không ổn thật rồi.

Bất quá, tùy tiện đi sống được ngày nào hay ngày đó. Cô hẳn là sống lâu hơn so với tuyệt đại bộ phận người khác, vậy đủ rồi.

Trương Tịch Nhan cõng Liễu Vũ trở về thành, nàng tới trước viện khách khanh trưởng lão để giao nhiệm vụ. Thiên Long trong giới tử thạch có kịch độc, để tránh sự cố ngoài ý muốn, không thể cho đệ tử đi theo bàn giao. Nàng đem thiên long đã lạn thành khối thịt thối chỉ còn lại sừng và vảy còn nguyên vẹn nộp giao lên, dặn dò vài câu nếu để kịch độc dính vào tay thì sẽ chết, liền cõng Liễu Vũ tới chỗ ở của Du Thanh Vi.

Người ở viện khách khanh trưởng lão chờ sau khi Trương Tịch Nhan rời đi, liền gọi tới đệ tử nàng dẫn theo dò hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lê Nhan trưởng lão là người nhận nhiệm vụ trễ nhất, lại là người bàn giao sớm nhất, đem thiên long độc thành cái bộ dáng này.

Việc này mọi người đều thấy, không có gì để nói, đệ tử Âm Dương Đạo Tông đi cùng đem chuyện trải qua nói toàn bộ.

Bọn họ căn cứ đối thoại giữa hai người mà suy đoán, đồng bạn của Lê trương lão hẳn là một tán tu, không có sư môn chỉ đạo, chính mình tu luyện ngốc nghếch, có một ít thiên phú, tu luyện ra bản lĩnh, nhưng cũng tu luyện ra vấn đề. Đây là các vấn về mà tán tu hay gặp phải, việc có thể phát sinh là trọng thương tu vi tẫn phế hoặc là trên con đường tu luyện chết bất đắc kỳ tử.

Lê Nhan trưởng lão từ trước tới nay độc lai độc vãng, mọi người tất cả đều không thân, nghị luận hai câu, liền đem việc này vứt ra sau đầu, từng người lại bận việc của chính mình.

Từ trên xuống dưới của Âm Dương Đạo Tông đều vội vàng rửa sạch thiên long tiến vào Địa Ling giới, còn Du Thanh Vi một cái tông chủ lại ở nhà nấu cơm, tiểu Địa Linh Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, ôm hộp đồ ăn ăn bánh quy.

Cô ấy nhìn thấy Trương Tịch Nhan tiến vào, kêu: “Du Thanh Vi, Trương Tịch Nhan tìm chị.” Lại đem tầm mắt dừng ở trên người được Trương Tịch Nhan cõng, nhìn thực xa lạ, không quen biết, liền không để ý tới, tiếp tục ăn bánh quy.

Liễu Vũ từ trên lưng Trương Tịch Nhan tuột xuống, ngồi trên sô pha đối diện tiểu mà thánh, nhanh chóng đem cái người là đại lão tương lai nhìn từ đầu tới chân, kết quả đối phương ngẩng đầu hai mắt nhìn cô, há mồm liền nói một câu, “Cô sắp chết nha.”

Liễu Vũ tâm nói: “Nếu nơi này không phải là địa bàn của nhà cô, tôi lại đánh không lại cô, tin hay không tôi chém cô.”

Tiểu đại lão đối diện lại nói thêm một câu, “Hì hì, cô đánh không lại tôi.”

Liễu Vũ trợn trắng mắt cho cô ấy.

Tiểu đại lão đột nhiên nghĩ tới Trương Tịch Nhan như vậy cõng theo một người bị thương lại đây, không phải là hồn phách bị thương muốn tìm Du Thanh Vi trị thương chứ. Cô buông hợp đồ ăn từ trên sô pha nhảy lên, từ phòng khách phiên đến lầu hai, đi vào phòng thuốc, kéo ra ngăn kéo cất

Dưỡng nguyên hương ra, liền phát ra một tiếng la thảm thiết: “Dưỡng nguyên hương của em vì cái gì thiếu mất một hộp! Rõ ràng em có ba hộp, giờ chỉ còn lại hai hộp.”

Trương Tịch Nhan đi đến cửa phòng bếp. Đối với Du Thanh Vi đang vội vàng bỏ thêm gia vị vào canh, nói: “Chia cho tôi một hộp.”

Du Thanh Vi hướng trong nồi rơi xuống canh liêu, cũng không quay đầu lại mà nói, “Chờ đánh chết lão long liền luyện dược cho em, nhiều nhất cũng chờ tầm một tháng, không cần gấp tới như vậy đi.”

Trương Tịch Nhan nói: “Em ấy hôm nay lại bị thương.”

Du Thanh Vi kinh ngạc liền quay đầu lại, thấy Trương Tịch Nhan không giống như nói đùa, lập tức hết chỗ nói rồi. Nàng ấy kêu: “Tiểu muộn ngốc.”

Lộ Vô Quy xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhanh chóng lắc đầu nói, “Đã không còn, đều mất hết rồi.”

Du Thanh Vi nói: “Mượn một hộp đưa cho Trương Tịch Nhan đang cần gấp.” Nàng ấy tháo chiếc nhẫn giới tử thạch trên tay xuống đưa cho Lộ Vô Quy, nói: “Trong đây là dược liệu Trương Tịch Nhan vừa mới đưa tới.”

Lộ Vô Quy kiểm kê qua số dược liệu Trương Tịch Nhan đưa tới, rối rắm vài giây, cô cảm thấy cầm đi dược liệu của Trương Tịch Nhan mà giữ lại thuốc mỡ cũng không tốt, vì thế lấy ra một hộp chia cho Trương Tịch Nhan, đi theo liền nhìn đến Du Thanh Vi đem canh nấu cho bản thân, mới vừa ra lò, lại chia một chén cho Trương Tịch Nhan. Cô hướng mắt nhìn vào nồi canh, chỉ còn lại một chén, một lần chia này liền chia đi một nửa, tức khắc có điểm tâm tắc, nói: “Đại Bạch cũng không có phần, Em lại không quen biết cô ấy.”

Du Thanh Vi nói: “Đó là bởi vì em đã quên. Hai người hơn một ngàn năm trước có quen biết nhau.”

Trương Tịch Nhan nói lời cảm tạ, tay trái cầm dưỡng nguyên hương, tay phải bưng chén canh đi đến nhà ăn, kêu Liễu Vũ lại đây ăn canh, thuận tiền nói đến thiên long bị Liễu Vũ độc chết, để nàng ấy trong lòng tính cái số.

Lộ Vô Quy cũng bưng canh ra tới, ở đối diện Liễu Vũ ngồi xuống, cô nhìn số canh của mình bị chia đi một nửa, nghĩ thầm: “Mình cùng cô ấy khẳng định không thân.” Dẩu miệng yên lặng mà uống canh của mình.

Liễu Vũ nhìn số lượng canh của mình cùng với tiểu đại lão liền đoán được là Du Thanh Vi cố ý nấu canh dưỡng thần hồn cho tiểu đại lão. Cô nói tiếng cám ơn, bưng canh chậm rãi uống. Uống xong một ngụm, đầu tiên hương vị theo đầu lưỡi khuếch tán đến toàn thân, cảm giác có khí ấm áp tản ra cả người, cảm giác đầu choáng mắt hoa cả người khinh phiêu phiêu giảm đi rất nhiều. Đồ vật có tốt hay không, ăn vào trong miệng cấp nhất phẩm đều có thể nếm ra được.

Liễu Vũ hiểu rõ, nếu là canh bình thường, đồ vật, dược liệu linh tinh, Trương đại lão chính mình là có thể gom đủ dược liệu lại tìm người khác nấu là được. Trương đại lão tìm được từ nơi này của Du Thanh Vi moi được canh từ trong chén của tiểu mà thánh, không cần nghĩ đều có thể biết có bao nhiêu khó kiếm được, này thật sự là nhờ giao tình, tính đến quan hệ nhất định, mới có thể chia cho một chén.

Cô uống canh này, đây đều là dùng tất cả nhân tình của Trương đại lão.

Liễu Vũ nhìn hướng Lộ Vô Quy ngồi bên cạnh Du Thanh Vi, lại quét mắt qua Trương Tịch Nhan ngồi ở chỗ đó đang chờ cô, thấy thế nào Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy cũng giống một đôi, mà cô cùng Trương Tịch Nhan là một đôi đúng rồi, vẫn là cái loại có cảm tình đặc biệt tốt này.

Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy có phải là một đôi hay không, cùng cô không có quan hệ, nhưng cô cùng Trương Tịch Nhan là một đôi?

Liễu Vũ nghĩ không thừa nhận, nhưng cô cùng Trương Tịch Nhan quá mức ái muội, nếu thừa nhận thì không tới mức đó đi.

Những lúc này còn đang uống canh của Trương Tịch Nhan đây.

Cô thật muốn nói một câu, nhân tình thiếu về sau cũng không mặt mũi. Bản lĩnh của cô bao lớn, mặt bao lớn, mới nhận được nhân tình cấp bậc này của đại lão.

Liễu Vũ vùi đầu ăn canh, áp lực tâm lý đặc biệt lớn. Trên con đường làm ăn mua bán mà thiếu nợ đó là thao tác thường quy, nếu lui tới thiếu nợ nhân tình, gánh nặng tâm lý thực nặng. Cô không thích nhất đó chính là thiếu nợ nhân tình.

Cô lại nghĩ, mặc kệ, ăn canh dưỡng thân mình cho thật tốt đi. Trương đại lão dụng tâm đối với cô như vậy, khẳng định là muốn cô thật tốt. Dù sao, việc cô thiếu cứ để đó, về sau lại nói, nói không chừng có thể còn sống đâu? Sống sót, mới có về sau.

Lộ Vô Quy thỉnh thoảng hai mắt nhìn xem Liễu Vũ, lại hướng Trương Tịch Nhan xem qua, nhỏ giọng nói với Du Thanh Vi, “Hai nàng mệnh dùng thuốc lưu thông khí huyết cơ liền ở một khối.”

Liễu Vũ hỏi: “Mệnh dùng thuốc lưu thông khí huyết cơ là cái gì?”

Lộ Vô Quy nói: “Tòng mệnh tương tới xem, hai người sinh tử đều ảnh hưởng đến đối phương, khí tràng cũng tác dụng ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, có chuyện gì đều sẽ ảnh hưởng đến đối phương. Từ tướng mạo tới xem, cung phu thê biểu hiện hai người là một đôi, nhất tổn câu tổn, một người bị thương thì cả hai đều bị thương.”

Liễu Vũ nói: “Nghe thật giống như đoán mệnh.”

Lộ Vô Quy nói: “Đúng rồi, là do ông nội của tôi dạy, nhưng đây không phải là đoán mệnh, mà là xem tướng mạo, nói đến đoán mệnh, Du Thanh Vi và Trương Tịch Nhan đều có thể đoán mệnh, hai nàng chỉ cần mở ra Thiên Nhãn, thật là lợi hại, có thể suy tính thật nhiều thứ, bất quá loại sự tình đoán mệnh này thực sự rất hao phí tinh thần, còn nữa, tôi nhớ trước kia Trương Tịch Nhan vẫn luôn tìm kiếm một người, nên thường xuyên tính, một lần tính liền muốn bế quan thật lâu….”

“Khụ!” Trương Tịch Nhan ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía tiểu mà thánh. Không phải vẫn luôn trì độn ngốc nghếch sao. Như thế nào đột nhiên lại biết lảm nhảm.

Lộ Vô Quy làm cái mặt quỷ, le lưỡi, tiếp tục ăn canh. Cô đốn hạ, một bộ cảm thấy gần như đủ rồi, lén lút truyền âm hỏi Liễu Vũ: “Có phải cô đã ăn rất nhiều quỷ tài nên quên mất nhiều việc? Cô ăn quỷ ở nơi nào, bộ dáng thoạt nhìn thật là lợi hại.” Trên người có thể tích tụ Âm Sát khí nặng như vậy, khẳng định là đã ăn thật nhiều quỷ yêu, đại quỷ, lệ quỷ, quỷ đạo hạnh càng cao thì ăn càng ngon. Cô ngẫm lại thật sự thấy rất thèm, cũng muốn đi bắt mấy con về làm đồ ăn vặt.

Liễu Vũ “Ách” một tiếng nói: “Đã quên.”

Lộ Vô Quy thấy Liễu Vũ bộ dáng thiếu hồn thiếu phách chắc do ăn nhiều quỷ, cũng cảm thấy cô ấy không nhớ rõ, cảm thấy một bộ gần như trống không, lại vùi đầu ăn canh, không nói nữa. Cô cảm thấy tầm mắt của Du Thanh Vi cười như không cười, nhanh chóng nói: “Em không có muốn nghe được cô ấy nói là ăn quỷ từ nơi nào đâu nha.”

Du Thanh Vi đau đầu. Địa Linh tộc nếu dính Âm Sát khí vào thân thể thật không tốt, nhưng cố tình Lộ Vô Quy lại có thói quen thích ăn quỷ, càng không cho cô ấy, cô ấy càng muốn ăn, ăn riết thành nghiện luôn rồi.

Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ đã uống canh xong, nhanh nhẹ mà đứng dậy cáo từ, mang theo Liễu Vũ chạy lấy người.

Liễu Vũ uống xong canh đại bổ, cảm thấy thân mình cũng ngưng tụ lại nhiều hơn, đi đường cũng có lực. Cô cảm thấy giống như Trương Tịch Nhan tâm tình không tốt lắm, hô thanh: “Đại lão?” Ánh mắt dò hỏi, làm sao vậy.

Trương Tịch Nhan nói: “Lộ Vô Quy tinh thông khí vọng thuật, xem tướng, có thể từ những chỗ từ người thường không thể nhìn ra được tìm ra rất nhiều tin tức. Em ở Quỷ Vu Hiệp ăn những gì, sau khi bị em hấp thu sẽ chuyển thành Âm Sát khí và kịch độc, theo yêu cầu cơ thể của em yêu cầu chất dinh dưỡng hoặc nhiều hoặc ít sẽ ở trên người lưu lại một ít dấu vết. Đạo lí này cũng giống như hàng năm người mà ăn nhiều đường hoặc đồ nhiều dầu mỡ sẽ dễ dàng bị cao huyết áp. Lộ Vô Quy ăn quỷ có thể nói là do cô ấy tham ăn, chuyện này tuyệt phi tầm thường. Quỷ Vu Hiệp cái nơi đó, dựa theo hoàn cảnh ở đó, theo lý thuyết không thể nuôi em được với đồ ăn như vậy, trừ phi… năm đó lúc Vu thần đưa em đi, thuận tiện đã đút cho em một chút thứ gì đó.” Nàng hoài nghi Vu thần cũng đúng, bà ấy không ít lần gây họa cho Liễu Vũ. Cái này không giống như dưỡng Hoa Thần Cổ, càng giống như dưỡng cổ, không biết là vô tình hay cố ý.

B.A