Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 61



Trương Tịch Nhan dẫn theo Liễu Vũ ra khỏi chỗ ở của Du Thanh Vi, xuất hiện trên quảng trường tông môn của Âm Dương Đạo Tông.

Lúc này thời gian đã là mặt trời ngã về Tây. Giờ này lúc bình thường, người Âm Dương Đạo Tông đều từng người ở từng chỗ tu luyện, chỉ có một ít người hiếu chiến mới lên quảng trường tông môn bàn luận võ học, còn lại chính là người đứng gác và người tuần tra, sẽ tương đối quạnh quẽ.

Bởi vì chuyện Thiên Long tộc đột kích, người Âm Dương Đạo Tông đều ra ngoài, sau khi phái ra một bộ phận đi rửa sạch Thiên Long tộc tiến vào Địa Linh giới, trên quảng trường và các viện đều gia tăng phòng thủ, còn có rất nhiều đệ tử đang chuẩn bị đợi mệnh, để có thể ứng đối tình huống khác phát sinh đột ngột.

Trương Tịch Nhan chỉ là mang đại cái tên tuổi để tiện đi ra ngoài ở Âm Dương Đạo Tông, từ trước tới nay không thể nào trộn lẫn vào chuyện khác ở trong tông môn, hiện giờ chỉ vì tại đây đang trong thời kỳ cần phải lộ mặt cho quen mắt, làm trong tông môn biết có sự hiện diện của một người là nàng, thuận tiện dẫn Liễu Vũ trên đường trở về, hiểu biết về nơi này.

Nàng nhớ đến Liễu Vũ vẫn còn thương tích trong người thần hồn không xong, liền định dùng chân khí để bảo vệ Liễu Vũ. Nàng giữ chặt tay của Liễu Vũ, đang chuẩn bị truyền chân khí qua, bỗng nhiên phát hiện hồn phách Liễu Vũ ngưng tụ không ít, tinh thần và khí huyết cũng khôi phục rất nhiều, không khỏi bị kinh ngạc. Mới vừa uống xong canh dưỡng thần, thấy được hiệu quả nhanh vậy sao? Nàng cẩn thận dò xét lại tình trạng thân thể của Liễu Vũ, phát hiện chỉ vài phút thời gian như vậy, Liễu Vũ đã đem canh dưỡng thần hoàn toàn hấp thu tiêu hóa sạch sẽ.

Liễu Vũ thấy bộ dáng Trương đại lão đầy mặt kinh ngạc, không khỏi bị thấp thỏm, hỏi: “Làm sao vậy?” Lại chuyển biến xấu sao? Cô lại cảm giác bản thân khá hơn nhiều nha.

Trương Tịch Nhan cảm thán câu: “Chỉ là cảm thán năng lực hấp thu tiêu hóa của em, nó thật tốt.”

Nàng nhớ tới lúc chính mình hỏi muốn dược liệu từ Vu thần, Vu thần lại ném cho nàng một đống phế phẩm hết hạn. Dựa theo phong cách của Vu thần, thứ thật sự tốt sẽ luyến tiếc lấy ra uy cho Liễu Vũ, lúc Liễu Vũ đến Bất Chu Sơn đã bị thương thật sự rất nặng, để cô tự sinh tự diệt chắc không sống nổi tới bây giờ, nàng tất nhiên sẽ tìm Vu thần gây nhiều phiền toái, thậm chí khả năng là cá chết lưới rách. Rất có thể Vu thần… đã đưa cho Liễu Vũ không ít sản phẩm quá thời hạn. Cái này lại làm cho Liễu Vũ không ít chỗ tốt, đồng thời cũng sinh ra tác dụng phụ nghiêm trọng. Nàng lược làm cân nhắc nói: “Đi tới chỗ ở của chị.”

Liễu Vũ thẳng ngốc. Trương đại lão cả ngày hấp tấp, cô thật theo không kịp tiết tấu của Trương đại lão.

Cũng còn may lần này Trương đại lão không mang cô vèo một cái tới chỗ ở của mình, mà là lôi kéo cô đi dọc theo bậc thang đi xuống núi Âm Dương Đạo Tông, thuận tiện giới thiệu kiến trúc ven đường cho cô và đại khái chức năng kết cấu ở Âm Dương Đạo Tông cùng một ít nhân vật trọng yếu ở bên trong.

Ở Âm Dương Đạo Tông, Âm cùng Dương tách ra. Cô hiện tại nhìn thấy chỉ là bộ phận thuộc về dương gian địa giới, trong tông môn Âm Dương Đạo Tông còn có rất nhiều quỷ tu, tu luyện Quỷ thuật nhưng không phải ở Địa Linh giới mà ở Quỷ giới. Hiện tại thành hai nàng đang ở được gọi là Mà Thánh thành, Mà Thánh thành bốn phía có bốn tòa núi lớn, gọi chung là núi Tứ Thánh, bốn vị mà thánh mỗi người chiếm một tòa. Lạc Hà Phong phía trước bọn họ đi là một tòa trong núi Địa Linh được phong cho Cự Linh địa thánh.

Mà Thánh thành là một cái thành thị có rất nhiều chủng tộc cùng sinh sống, vì để tránh xảy ra xung đột, các bộ lạc đều có quảng trường riêng của mình.

Số quảng trường đó ở trong mắt người thường sẽ không có gì khác biệt, nhưng trên thực tế nó lại là nhiều không gian xếp chồng lên nhau, người và yêu có đạo hạnh cùng các tộc người, thường tựa như ở từng thế giới song song với nhau.

Trương Tịch Nhan giới thiệu cho Liễu Vũ toàn bộ khu vực thành thị quy hoạch, cùng với như thế nào nhìn tên phố có thể biết thuộc về bộ lạc nào.

Nàng vừa đi vừa giới thiệu, khi đến quảng trường chính mình cư trú, đêm cũng đã khuya.

Nàng ở tại phố Linh Tu. Linh là Linh tộc, Tu là người tu hành, người và yêu có đạo hạnh xưng là người tu hành.

Liễu Vũ đứng trước cổng chào phố Linh Tu, chỉ thấy cảnh tượng đường phố là một mảnh đêm khuya tĩnh lặng, hai bên đường nhà ở đều là người thường, trừ bỏ số ít người đi tiểu đêm đại bộ phận người đều ngủ đến rất hương.

Khi cô đi theo phía sau Trương Tịch Nhan đứng trên đường có cổng chào vuông góc viết “Phố Linh Tu”, Linh khí trên người và một dòng khí từ cổng chào bao phủ chạm vào nhau, hình thành một vòng gợn sóng, các loại cảm giác như nước lướt qua trên người, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.

Đường phố lớn nhỏ không thay đổi, nhưng phòng ốc hai bên đường lại được xây đến xa hoa hơn rất nhiều, cảm giác kia thật giống như là từ cổ trấn xuyên qua đến phong phố buôn bán kiến trúc phục cổ thời hiện đại đô thị hóa. Phòng ốc hai bên không phải khu dân cư thấp bé hay những cửa hàng nhỏ, mà là đình viện kim bích huy hoàng, đại lâu cũng vài tầng lầu cao có mái đấu củng xoa hoa, trên đường phố, dưới mái hiên trên đầy lồng đèn kiểu dáng tinh mỹ được làm thủ công, chiếu đến đường phố đèn đuốc sáng trưng.Chợ đêm này, hoạt động hừng hực.

Nếu không rối rắm khi nhìn tới tướng mạo “Người đi đường” có phải là một loài động vật nào lớn lên hay thậm chí là động vật thành tinh đi dạo phố thì Liễu Vũ thật sự có cảm giác như về đến quê hương.

Chợ đêm này còn có quán ăn khuya, đại đa số đều là tiệm cơm xa hoa, có mười phần hơi thở sinh hoạt. Trong đó nhiều nhất chính là cửa hàng pháp bảo, đan dược và bùa chú, thoạt nhiên nhìn giống như tiệm thuốc trung y và tiệm bán đồ cổ.

Liễu Vũ thích nơi này, không muốn rời đi. Cô có loại cảm giác sung sướng như cá được thả lại trong nước, tâm tình đều thoải mái.

Cô thấy được ánh mắt Trương đại lão nhìn qua, hỏi: “Mang em đi dạo phố sao?” Trương đại lão tính cách thanh lãnh như vậy, sẽ không ở tại khu náo nhiệt này đi?

Trương Tịch Nhan nói: “Về sau sẽ từ từ đi dạo.”

Hai bên đường ở phố Linh Tu có rất nhiều ngõ nhỏ, ở mỗi đầu hẻm đều có viết tên hẻm, Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ, “Chị ở số 75 hẻm 9 phố Linh Tu. Rất nhiều người tu hành không thích bị người khác quấy rầy, sẽ đem đại môn của bản thân che lại, bất quá thông thường sẽ lưu lại chuông cửa hoặc pháp bảo truyền âm ở chỗ cửa, để tiện cho thân hữu lui tới.”

Nàng dẫn theo Liễu Vũ đến cửa nhà của chính mình, chỉ hướng cây liễu bên cạnh nói: “Cây liễu là cửa ra vào của nhà chị.”

Liễu Vũ mặt ngốc so mà nhìn cây liễu trồng ven hồ, tâm nói: “Chị ở dưới hồ sao?” Cô thấy Trương Tịch Nhan lập tức đi vào cây liễu, một đạo gợn sóng từ cây liễu bắt đầu khuếch tán, Trương Tịch Nhan liền biến mất. Cô bước hai bước đuổi theo, xuyên qua cây liễu, lại có loại cảm giác như nước lướt qua người, tức khắc trước mắt là hành lang rộng mở, ồn ào náo động trên phố xá tất cả đều không còn.

Một tòa nhà yên lặng giống như một tòa tháp ở núi sâu xuất hiện trước mặt, gạch trên mặt đất mọc đầy rêu xanh, trên tường viện thực vật bò lấp kín còn nở ra hoa. Vườn hoa có vài cọng thực vật dài dài lạ lạ, có điểm giống cây vạn tuế nhưng lại mọc quả đỏ đỏ, hương vị nghe rất mê người, nước miếng đều muốn ứa ra tới.

Trong viện có bày một bộ bàn ghế ngọc thạch, phòng ốc còn lại là nhà chính cùng sương phòng hai bên trái phải, phòng ở chính giữa cao hơn sân tầm một mét, toàn bộ diện tích đại khái khoảng hơn 1000m2.

Cũng may không có cỏ dại mọc thành cụm, cũng không có côn trùng gì đó nơi nơi làm ổ, thoạt nhìn được bảo trì đến khá tốt, nhưng chủ nhân thường xuyên đi ra ngoài đại khái bộ dáng nhìn như không có người ở ba tháng nửa năm gì đó. Để ý kỹ một chút liền thấy nơi này không có một chút không khí sinh hoạt nào cả, trừ bỏ thực vật bên ngoài, cơ hồ không có vật sống nào khác. Gia cụ trong phòng chỉ dùng để bày trí, không có dấu vết đã từng sử dụng.

Trương Tịch Nhan bố trí một cái nhà như vậy, trên cơ bản chính là dùng để giả vờ giả vịt, cùng lắm là sử dụng thân phận Lê Nhan đi lại sau đó thuận tiện ghé sang hai mắt nhìn nhìn phòng ốc một chút cùng tưới nước cho hoa, kiểm tra pháp bảo có hư hao gì không, chuyển một vòng liền đi.

Nàng nhìn mắt Liễu Vũ, nói: “Thu thập một chút là có thể ở lại.” Sau đó nâng tay áo phất một cái, cuốn lên một trận gió, trước đem lá rụn trong viện, tro bụi trong ngoài nhà ở thu dọn ổn thỏa, sau đó phát hiện đồ dùng sinh hoạt mọi thứ đều thiếu. Nàng nói với Liễu Vũ: “Đồ vật còn thiếu, chúng ta ngày khác thêm vô.” Nàng ý bảo Liễu Vũ ngồi xuống ở trong sân, nàng muốn nhìn xem Vu thần thụ đã uy cho Liễu Vũ ăn những gì.

Liễu Vũ hỏi: “Ngồi ở đâu?” Viện này chỉ có một bộ bàn ngọc thạch. Cô lập tức đi qua, ở trên ghế ngọc thạch ngồi xuống.

Trương Tịch Nhan khoanh chân ngồi xuống trên ghế bên cạnh, dặn dò: “Em đừng nhúc nhích.” Nói xong, ngón tay khép lại hướng lòng bàn tay tạo thành cái ấn, nhắm mắt lại, Thiên Nhãn giữa trán chậm rãi mở ra.

Liễu Vũ tâm nói: “Này là muốn làm gì đây?” Tâm niệm còn chưa xong, bỗng nhiên cảm giác được trên người đại lão phóng xuất ra một dòng khí hình thành cái lồng bao cô lại, làm cô nháy mắt có điểm hoảng hốt, đồng thời cảm giác được tế bào toàn thân sinh động lên, trước mắt còn xuất hiện ảo giác, thật giống như ngược dòng thời gian xuyên qua một con sông, nhưng ánh sáng không tốt lắm, nơi nơi đều là một mảnh đen nhánh, sương mù mênh mông. Cô nhìn chăm chú về phía Trương đại lão, chỉ thấy xoáy nước giữa trán của nàng xoay chuyển bay nhanh, giống như muốn đem linh hồn của cô hút nào, lại giống như bên trong có một cái kính vạn hoa vô cùng lộng lẫy.

Đột nhiên, chỉ quyết trên tay Trương đại lão thay đổi, liền Âm Dương nhị khí trên người đều biến mất, nàng bị Âm Sát khí bao lấy. Khí thế trên người Trương đại lão chợt trở nên sắc bén, mơ hồ còn có điểm thê lương, cùng với thương tâm không thể nói ra hay là cảm xúc đau lòng, tóm lại cảm xúc kia mang đến cho người đau lòng đến hoảng, có loại cảm giác khó chịu.

Nhưng thực mau, cô liền cảm giác được trong cơ thể có thứ gì thình thịch mà nhảy lên, theo sát những thứ kia biến thành hình ảnh hiện lên trước mắt. Trên núi có một gốc cây cổ thụ thật lớn nhìn giống như chết héo cắm rễ trên một đống bùn lầy từ các loại vật hư thối chồng chất, bùn lầy trong núi kia có móng vuốt như quỷ, đầu bị mục rữa còn có dòi thật dài… Cũng không phải dòi, tóm lại là loại độc trùng có diện mạo phi thường quái dị… liền có thể nói như nào.. Nó giống như một tòa rác rưởi trên núi, tụ đầy các loại đồ vật giống quỷ nhìn ghê tởm muốn chết, động thực vật đều có, tất cả đều không có dạng người, lớn lên một cái so với một cái xấu hơn. Cô lại cùng những động thực vật giống quỷ tranh đoạt rác rưởi để ăn, cuối cùng cô đem toàn bộ số rác rưởi có trên núi đều ăn sạch, tốn khoảng vài trăm năm thời gian.

Liễu Vũ tâm nói: “Kia khẳng định không phải mình.”

Cô nghe “Phụt” một tiếng, theo sát có nước bầy nhầy mang theo mùi máu tươi phun lên đầy mặt cô. Cô dùng tay sờ một cái, tất cả đều là máu. Cô nhìn lại Trương Tịch Nhan, Trương đại lão hộc máu, Thiên Nhãn giữa trán khép lại, sắc mặt kia trắng bệch như tờ giấy, biểu tình giống như muốn giết người.

Liễu Vũ “Ách” một tiếng khô cằn nói: “Người ăn rác rưởi là em, không phải là chị.”

Trương Tịch Nhan tức giận đến đầu ốc ầm ầm vang lên, hai mắt đỏ bừng, tim như đao cắt.

Vu thần thụ đem số đồ vật thối rữa ném vào Quỷ Vu Hiệp, rốt cuộc những thứ đó đều là người mạnh nhất ở Quỷ giới ngã xuống, huyết nhục hài cốt nhóm Vu thần biến thành, ẩn chứa lực lượng rất cường đại, những giống loại khác ở trong vùng cũng đến tranh đoạt đồ ăn, đều phát sinh dị biến. Liễu Vũ là một con trong số chúng nó, trở thành con cuối cùng còn sống sót.

Nơi đó, tựa như một cái dưỡng cổ trì quy mô lớn.

Liễu Vũ trở thành con cổ mạnh nhất kia.

Nếu là luyện cổ, nàng thật cảm ơn Vu thần. Nhưng Liễu Vũ, em ấy là người, tại đây trong quá trình cởi hóa thành liền hồn phách cũng chưa biến thành hình người, toàn dựa vào chấp niệm không cam lòng cùng tinh thần cầu sinh mãnh liệt mới giữ lại được một chút nhân tính. Phần lớn thời điểm, Liễu Vũ thậm chí đã quên bản thân là người, cùng số cổ trùng và quỷ vật ở đó không khác gì nhau, chỉ ở thời điểm ngẫu nhiên, sẽ nhớ tới bản thân từng là một con người, nhớ tới Trương gia thôn bị lún muốn tìm nàng.

Vu thần sợ cô đánh không lại số cổ và quỷ ở đó nên đã ngưng luyện một giọt tinh huyết của chính mình dung nhập vào trong cơ thể của Liễu Vũ. Liễu Vũ vì thế được lợi thế trở nên cường đại mới còn sống.

Trước lấy cổ dược nuôi dưỡng độc trùng, lại để cho độc trùng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng con còn sống kia sẽ tiến hóa thành cổ, lấy tinh huyết nuối nấng, lúc sau lại dưỡng thêm một đoạn, chỉ cần đem cổ này thu phục, liền có thể làm bản mạng linh cổ cho bản thân. Lấy tinh huyết nuôi nấng bản mạng linh cổ là giai đoạn quan trọng nhất.

Trương Tịch Nhan không xác định, Vu thần chỉ là muốn giữ được Liễu Vũ hay là muốn đem Liễu Vũ dưỡng thành bản mạng linh cổ.

Nếu hiện tại Vu thần muốn đem Liễu Vũ thu làm bản mạng linh cổ, dễ như trở bàn tay.