Cả lớp ai cũng đăm đăm nhìn cậu sự ngạc nhiên nhất chính là cậu chỉ mới 17 tuổi. Vương Nguyên cắn chặt môi dưới không phải hồ sơ ai lịch của cậu đã bị anh phong tỏa rồi sao. Với lại nếu để Vương Tuấn Khải biết được cậu sẽ không thể đi học nữa. Vương Nguyên đứng dậy cương quyết nói "Tôi không thích anh mãi mãi sẽ không thích anh."
Âu Văn Tịnh tối sầm mặt lại nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh "Rồi em sẽ thích tôi. Từ trước đến giờ chưa ai dám nói không với tôi. Kể cả em cũng không được."
Vương Nguyên giương mắt nhìn đầy tức tối. Tại sao hắn có thể ngang ngược như thế ???
"Tiểu Nguyên..." Doãn Thinh Thinh chợt lên tiếng cậu quay đầu nhìn rồi thở dài ngồi xuống. Doãn Thinh Thinh lại nói tiếp "Cậu 17 tuổi thật sao ?"
"Ừ xin lỗi vì đã giấu cậu đáng lẽ mình phải gọi cậu là chị mới đúng." Vương Nguyên áy náy nói.
"Không sao mà phải công nhận cậu học giỏi thật đó. Chỉ mới 17 tuổi mà đã học đại học rồi. Chúng ta cứ xưng hô như trước được rồi."
"Ừ." Vương Nguyên khẽ cười. Nhưng vấn đề bây giờ là không để anh biết được nếu không công cậu bỏ ra năn nỉ anh cho cậu đi học rồi sao ?? Thật là bực quá đi. Vương Nguyên trong lòng không ngừng ai oán....
Tiết học kéo dài hơn 1 tiếng rưỡi Vương Nguyên ngồi học mà trong lòng không yên. Cậu lo rằng chiều nay sẽ lại có chuyện.
Mấy ngày nay anh đã đổi tính rất dễ giận cậu không biết là do anh cố tình muốn bắt nạt cậu hay là trở nên khó tính. Thấy tâm trạng cậu không tốt Doãn Thinh Thinh ngồi bên cạnh khẽ lên tiếng "Tiểu Nguyên cậu sao vậy ?"
"Ưm...mình đang lo...chiều nay..." Vương Nguyên ngập ngừng cậu không biết phải nói sao cho Doãn Thinh Thinh hiểu. Vương Tuấn Khải đã dặn cậu là không nên kể quá nhiều chuyện của cậu cho người khác biết....
"Cậu lo rằng chiều nay sẽ có chuyện ?"
"Ừ..."
"Ai...Âu thiếu là một người rất ngông cuồng chỉ sợ anh ta sẽ làm loạn. Mà vị hôn phu của cậu thế lực có lớn lắm không ? "
"Anh ấy là chủ....." Vương Nguyên chợt khựng lại nếu để cho Doãn Thinh Thinh biết thân thế của cậu chỉ sợ cậu ấy sẽ tránh xa cậu. Anh cũng không muốn nhiều người biết bởi vì sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm Vương Nguyên cũng muốn có người bạn thật sự nên cũng đành phải giấu kín cậu lại cất tiếng nói tiếp "Anh ấy là chủ của một tiệm buôn bán phụ tùng xe hơi \=.\=."
"Phụ tùng xe hơi ? Nhưng mình thấy anh ta đi chiếc siêu xe hàng hiếm đón cậu mà."
"Thật ra đó là chiếc xe của bạn anh ấy. Chỉ là đang đưa cho anh ấy bảo quản thôi." Tim cậu đập thình thịch đây là lần đầu cậu nói dối người khác tim như muốn rớt ra ngoài.
"Thì ra là vậy... Vậy thì không ổn rồi chỉ sợ Âu thiếu sẽ làm khó chồng của cậu thôi !" Doãn Thinh Thinh cảm thán. Biết bao cô gái muốn Âu Văn Tịnh để ý vậy mà Vương Nguyên lại từ chối. Đủ biết cậu rất yêu vị hôn phu kia. Nhưng mà...nếu như vậy cuộc sống cậu và anh ta sau này sẽ gặp khó khăn thôi... "Chắc là không sao đâu !?" Vương Nguyên thở dài cậu chỉ cầu mong hôm nay Vương Tuấn Khải có việc đột xuất không thế đi đón cậu được thay vào đó sẽ nhờ Tiểu Tường đi đón. Vậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rồi.