Cuộc biểu diễn này cũng giới thiệu lịch sử phát triển và nguồn gốc của đông y dược.
Phong Tĩnh nhìn cuộn tranh khí thế to lớn không hề chớp mắt, cảm xúc dâng trào.
Mong đất nước của chúng ta mãi mãi cường thịnh như vậy, quốc thái dân an, nhân dân hạnh phúc an khang.
Nền văn minh của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh, nhân dân chúng ta cũng sẽ càng ngày càng hạnh phúc.
Cuối cùng, pháo hoa tan hết.
Buổi lễ này cũng kết thúc.
Mỗi người đều đắm chìm trong đó không muốn rời đi.
Mọi người đi về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ vượt qua một quãng thời gian dài trên máy bay, tàu hoả hoặc tàu cao tốc, sau đó chạy đến trạm tiếp theo.
***
Mãi đến lúc về đến thành phố Dương Giang, Tần Tranh trái lo phải nghĩ, từ đầu đến cuối vẫn không nhớ ra được 0.01 điểm đã biến mất kia rốt cuộc chạy đi đâu.
Sau khi xuống trạm đường sắt nhẹ, hai người bắt xe về chung cư.
Kéo hành lý vào chung cư, Tần Tranh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Phong, bây giờ có thể nói cho anh biết 0.01 điểm kia ở đâu không?"
Phong Tĩnh dừng lại, ánh mắt nhìn anh giống như cười mà không phải cười: "Nói rồi mà, tự anh nghĩ đi."
Tần Tranh nhíu mày: "Thế cho ít gợi ý cũng được chứ?"
Phong Tĩnh đang định nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng la lo lắng.
Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, trước một toà nhà chung cư cách đó không xa vây quanh một đám người.
Vị trí cửa sổ trên lầu ba, một bé trai bị kẹt cổ trong lớp lưới bảo vệ, hai chân treo lơ lửng trên không, không ngừng oa oa khóc lớn.
"Tôi chỉ quen biết bà nội nó, nhưng buổi sáng tôi thấy bà nội nó ra ngoài rồi, tôi cũng không có cách liên lạc với người nhà nó."
Người ở cửa hàng bên cạnh vội vàng chuyển một cái thang đến, nhưng chiều dài không đủ, hoàn toàn không với tới được đứa nhỏ.
"Mau báo cảnh sát!" Tần Tranh giao hành lý cho Phong Tĩnh rồi không chút do dự chạy ngay qua đó. Anh leo lên thang, túm lấy lưới bảo vệ trên tầng hai, nhanh nhẹn nhảy vọt lên, mấy lần leo lên theo vách tường.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, anh giẫm lên tấm che mưa lầu dưới, một tay nắm lấy lưới bảo vệ, một tay nâng đứa nhỏ lên.
Tình huống nguy hiểm tạm thời giải trừ, người đi đường vây xem đều thở phào một hơi.
Nhưng tấm che mưa chỉ là một tầng sắt lá rất mỏng, nhìn cũng không rắn chắc. Phong Tĩnh báo cảnh sát xong, nhìn Tần Tranh đang cố gắng đứng trên lầu ba nâng bé trai, không kìm lòng được siết chặt điện thoại, trong lòng vô cùng lo lắng.