"Gần trung học Nhã Nguyên xảy ra một vụ cướp xe của trường, cần phái bác sĩ ra để đối phó với tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Tiểu Phong, cô đi cùng với bác sĩ của khoa cấp cứu theo xe qua đó."
Chủ nhiệm Lý vội vàng bước vào văn phòng, người chưa đến nhưng tiếng đã tới trước.
"Vâng, tôi đi ngay đây."
Phong Tĩnh lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, nhích người đi ra ngoài.
Còi xe cứu thương vang lên, chạy nhanh về phía nơi xảy ra vụ việc.
Ngày thứ hai sau khi về thành phố Dương Giang, nhịp sống lại quay về như thường. Sinh hoạt như thường, làm việc như thường, thi thoảng lúc trực ban còn phải ứng phó với các tình huống khẩn cấp bất ngờ xảy ra.
Phong Tĩnh nghe radio trên xe: "Khoảng sáu giờ chiều, trên đường Minh Quang gần trung học Nhã Nguyên xảy ra một vụ cướp xe trường, trước mắt cảnh sát đang tiến hành xử lý tại hiện trường, xin người dân đi ra ngoài chú ý đi lòng... xẹt xẹt xẹt..."
Đến gần phạm vi nơi xảy ra vụ việc, tín hiệu radio trên xe bắt đầu không ổn định, đến lúc sau chỉ còn lại một loạt âm thanh xẹt xẹt của dòng điện.
"Trung học Nhã Nguyên là một trường trung học tư nhân, mỗi ngày lên lớp tan học đều có xe riêng của trường đưa đón. Kẻ tình nghi tên Trương Khải Chí, nam, 34 tuổi, vốn là giáo viên vật lý của trường này. Nửa tháng trước, anh ta bị phát hiện quấy rối học sinh nên bị trường học đuổi việc. Sau khi anh ta thất nghiệp thì trong lòng oán hận, cũng nảy ra tâm lý trả thù trường học và học sinh."
Cảnh sát nhân dân tại hiện trường nói rõ tình huống cho các bác sĩ.
"Vào giờ tan học hôm nay, anh ta thừa dịp lái xe không chú ý trốn vào xe trước, cũng lén lắp đặt bom tự chế trên ghế ngồi. Chờ sau khi học sinh đều lên xe, anh ta bắt cóc một học sinh trong số đó và yêu cầu đàm phán với nhân viên nhà trường..."
Có bác sĩ lo lắng hỏi: "Học sinh trên xe đều sơ tán rồi chứ?"
"Đã sơ tán rồi." Cảnh sát nhân dân nhíu mày: "Nhưng còn có một cháu."
"Còn một cháu? Không phải là vừa lúc ngồi trên ghế có bom chứ?"
"Ừ." Vẻ mặt cảnh sát nhân dân hơi nặng nề: "Nghe nói lúc trước học sinh bị bắt cóc còn là người đầu tiên tố cáo kẻ tình nghe."
Tần Tranh gật đầu, quay người leo lên xe buýt trường.
Đổi đội viên, Tần Tranh bước từng bước, chậm rãi đi đến trước chỗ ngồi có gắn bom.
Một nam sinh ngồi bên trên, trên người thắt dây an toàn. Cả người cậu nhóc cứng đờ, nắm chặt nắm tay, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Đừng sợ, tin tưởng chúng tôi, không có việc gì."
Tần Tranh nhẹ giọng an ủi cậu học sinh.
"Em không sợ." Nam sinh nhẹ nhàng lắc đầu, rất kiên cường nói: "Anh cảnh sát, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trước mấy chuyện nhỏ như này thì không thể sợ hãi."