Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 106



Tâm trạng của cung nữ váy xanh càng ngày càng phức tạp.

Ban đầu nàng tính toán hộ pháp cho hắn, dù sao còn trông cậy vào hợp tác với

Tam Nhãn Hổ.

Khương Thành không thể chết.

Nhưng dần dần, tâm trạng của nàng có chút thay đổi.

Tư chất người này quá khủng bố!

Thậm chí khiến nàng cũng cảm thấy đố kị một chút.

Hắn không cần phải cảm ngộ sao?

Không cần cảnh giới thần hồn sao?

Vẻ mặt của nàng không ngừng biến hóa…

Chẳng qua là cuối cùng, vẫn là cười khổ lắc đầu.

Bỏ đi, thiên tài trên thế gian nhiều không đếm hết.

Nếu như nhìn thấy một người hơn hẳn nàng đã muốn tiêu diệt, kết cục cũng như

vậy thôi.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng cứ như vậy nhìn hắn tiếp tục đột phá.

Đến cuối cùng, Khương Thành thế mà dùng năm viên bảo đan một lượt.

Sau khi luyện hóa xong toàn bộ 21 viên đan dược, cảnh giới của hắn ổn định tại

Thiên Mệnh cửu trọng đỉnh phong.

Cách Đạo Cung cảnh đã chỉ còn một bước ngắn.

Cho đến lúc này, hắn mới hoàn tất tu luyện, đứng dậy.

Nếu như vậy cũng là tu luyện…

“Chúc mừng ngươi tu vi tiến nhanh!”

Quay đầu nhìn lại, Thành ca thiếu chút nữa giật nảy mình.

“Chết tiệt, tiên nữ à?”

Nữ tử phía sau vẫn mặc bộ váy dài màu xanh như lúc trước, khí chất khuôn mặt

cũng đã hoàn toàn khác biệt.

Đôi mắt màu tím đậm giống như bầu trời đêm yên tĩnh, khiến người ta sinh ra

một loại ảo giác cực kỳ xa xôi.

Khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết hoàn toàn chính là kiệt tác được tạo hóa

thiên vị, đã không cách nào hoàn mỹ hơn.

Cho dù Khương Thành là dạng người bất cần, cũng rất khó rời ánh mắt đi.

Tóc dài trong gió đêm khe khẽ bay lên, nhẹ nhàng linh động, giống như có tinh

linh ca hát ở phía trên.

Lúc trước, Khương Thành gặp qua Kỷ Linh Hàm là nữ nhân đẹp nhất.

Mà so sánh với sự dịu dàng nết na của nàng, vẻ đẹp của nữ tử trước mắt này, lộ

ra cảm giác xa cách cao cao không thể với tới, dường như nàng không thuộc về

thế giới này.

“Là ta.”

“Tên thật của ta là Lam Đề.”

Lẫn nữa nghe được giọng nói quen thuộc của nàng, cuối cùng Khương Thành

cũng nhận ra.

CMN, mỹ nữ trông chẳng giống người phàm này, thế mà lại chính là cung nữ

váy xanh nọ.

Lúc trước nàng cũng chỉ là khá ưa nhìn mà thôi, giá trị nhan sắc cũng không

phải rất xinh đẹp.

Mà bây giờ, nàng đi tới chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm không hề nghi ngờ.

Tuy rằng ngay từ đầu biết nàng lợi dùng hoa tai đặc biệt thay đổi vẻ ngoài,

nhưng biến hóa này cũng thái quá rồi.

“Tự giới thiệu mình một chút, ta là tộc trưởng đương nhiệm của Tiên Di Tộc Vu

Bộ.”

Có lẽ bởi vì thiên phú của Khương Thành đả động nàng.

Hoặc có lẽ bởi vì Khương Thành sống sót sau cuộc vây giết trước đó, chứng

minh vận khí của hắn thâm hậu cỡ nào.

Cuối cùng Lam Đề quyết định công khai thân phận.

Chỉ tiếc, Thành ca nghe xong đầu óc mơ hồ.

“Tiên Di Tộc nào, Vu Bộ lại là cái gì?”

“Hóa ra ngươi ngay cả Tiên Di Tộc cũng chưa từng nghe qua?”

Xem ra nàng có hơi thất vọng, hình như bộ tộc này hẳn là rất có tiếng tăm.

“Tiên Di Tộc, là hậu duệ của tiên nhân.”

Sau khi nói ra những lời này, nàng có hơi chờ đợi biểu tình khiếp sợ của

Khương Thành.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Thành ca chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

“Ờ.”

Nghe tới tiên nhân, thế mà cũng không có chút phản ứng kịch liệt nào.

Lam Đề rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu giả vờ giả vịt.

“Thế giới này vốn không nên xuất hiện tiên nhân, lực lượng của bọn hắn vượt

qua giới hạn vị diện.”

“Ở trước mặt tiên nhân, Thánh Giai cũng không chịu nổi một kích, số lượng dù

nhiều thế nào cũng không có ý nghĩa.”

“Vì vậy, quy tắc thiên địa sẽ không cho phép bọn hắn từ Tiên Vực xuống, vậy

sẽ đánh vỡ sự cân bằng của hạ giới.”

Thành ca biểu thị đã hiểu.

Loại chuyện này, không cần nghĩ cũng biết.

Tiên Vực đều là tiên nhân, nếu như có thể tùy tiện xuống đây, đâu còn không

gian sinh tồn cho tu sĩ phổ thông.

Lam Đề nói cho hắn điều này, là vì để cho hắn nhận thức sức mạnh của tiên

nhân, nào biết cái tên này chỉ gật đầu như cũ, biểu tình tương đối bình tĩnh.

Hoàn toàn không có chút nào là sững sờ sợ hãi cả.

Nàng chỉ có thể tiếp tục nói: “Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, thật lâu trước

đây bởi vì một trận ngoài ý muốn có chín tiên nhân, hạ xuống trần gian.

“Sau đó thì sao?”

“Bọn hắn muốn bay trở về, nhưng bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể tạm thời ở

lại hạ giới khôi phục. Cũng trong khoảng thời gian đó, bọn hắn lưu lại con cháu

tại hạ giới.”

“Nhóm con cháu này chính là Tiên Di Tộc?”

“Không sai, Tiên Di Tộc là con cháu của chín vị tiên nhân kia, cũng chia làm

chín Bộ, hiện tại phân tán ở các Vực Giới lớn. Vu Bộ là một nhánh trong đó,

đang ở Thiên Linh vực này.”

“Tám Bộ còn lại theo tứ tự là những gì”

“Lôi Bộ, Độc Bộ, Huyễn Bộ, Hỏa Bộ, Chiến Bộ, Họa Bộ, Tâm Bộ, Thực Bộ.”

5 Bộ trước, Khương Thành còn có thể hiểu.

3 Bộ phía sau kia hắn có phần không thể hiểu nổi.

“Họa Bộ là làm gì, Tiên Di Tộc muốn bồi dưỡng nghệ thuật gia sao”

“Còn Thực Bộ nữa, lẽ nào là so ai có thể ăn nhiều hơn, một đám ăn hàng sao ha

ha ha ha…”

Lam Đề hơi nghiến răng, rất muốn cho hắn một cước.

“Đại đạo ngàn vạn, chỉ cần phù hợp với quy tắc thiên địa, đều có thể thành tiên,

ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao?”

Nếu không phải vừa rồi thiên phú của Khương Thành bày ở trước mắt nàng,

nàng cũng phải nghi ngờ đây là người mới tu luyện.

Hơn nữa đây mà là trọng điểm sao?

Chẳng lẽ hắn không nên hỏi một chút chín vị tiên nhân kia đi đâu rồi sao?

“Chín vị tiên nhân ở nhân gian chỉ dừng lại trăm năm, về sau lần lượt trở lại

Tiên Vực.”

“Bởi vì Tiên Vực và nhân gian tồn tại vách ngăn quy tắc, cho nên bọn hắn

không có cách gì xuống đây lần nữa, từ đó trở đi cũng sẽ không có tiên nhân

trên đời.”

“Tiên Di Tộc cũng theo đó chia ra thành chín Bộ…”

Khương Thành rất muốn nói với nàng, muội tử ngươi nói sai rồi, ít nhất trong

tông môn của ta còn có một kẻ tự xưng là tiên tôn kia kìa.

Quy tắc vách ngăn đó đã là cái gì, không trâu bò như ngươi tưởng đâu, vẫn là có

cá lọt lưới đó.

“Ngươi nói lai lịch xuất thân cho ta, là muốn ngả bài sao”

“Không sai, ta muốn nhờ ngươi mời Tam Nhãn Hổ tiền bối ra tay lần này, giúp

ta chiếm được Tứ Phương Nguyên Đỉnh của vương triều Càn Tinh.”

Đương nhiên Khương Thành sẽ không đồng ý ngay.

Chỉ là hắn hiếu kỳ hỏi: “Lấy thực lực của ngươi muốn đoạt bảo, vương triều

Càn Tinh cũng không có người có khả năng đỡ được mà”

Lam Đề khẽ lắc đầu: “Tứ Phương Nguyên Đỉnh là một món pháp bảo loại tín

ngưỡng. Có bảo vật này, Hạng Cao Dã có thể đạt được lời chúc phúc của toàn

bộ vương triều, ta cũng đánh không lại.”

“Pháp bảo cấp bậc nào”

Thành ca rất hứng thú.

Cho dù hắn có bảo khí, nhưng pháp bảo vẫn là không có lấy một món.

Pháp bảo và linh khí, hộ giáp không giống nhau, cũng không phải luyện khí sư

có khả năng luyện ra được.

Nó thường hay có hiệu quả vượt qua lẽ thường, chẳng hạn như khóa hồn phách,

lấn núi xan biển, cầm cương trấn áp, vân vân…

Cho dù phàm nhân đạt được, cũng có thể phát huy ra uy lực không thể tưởng

tượng nổi.

“Chỉ có thể coi Tứ Phương Nguyên Đỉnh là pháp bảo hạ phẩm.”

Lam Đề duỗi tay vén tóc ra sau tai, cúi đầu nhìn về phía mặt đất.

“Vương triều và tông môn khác biệt, bọn hắn còn trông coi hàng tỉ con dân giới

trần tục. Từ ngày đó bắt đầu xây dựng, lực lượng thờ phụng khổng lồ đã xuất

hiện.”

“Tổ tiên Hạng gia không biết đạt được pháp môn từ nơi nào, chế tạo Tứ Phương

Nguyên Đỉnh, hội tụ những lượng lực thờ phụng vô hình mờ ảo đó vào bên

trong đỉnh.”

“Dần dà, Tứ Phương Nguyên Đỉnh dần dần biến thành một món pháp bảo.”

“Vật này có hiệu quả trấn áp tự nhiên, cũng có thể bảo hộ số mệnh của hoàng

tộc, chủ yếu giúp Hạng gia có thể kéo dài mấy trăm vạn năm.”

Nàng giải thích cái này, khiến Khương Thành có chút im lặng.

“Lấy đi Tứ Phương Nguyên Đỉnh, dân chúng vương triều Càn Tinh sẽ không

xảy ra chuyện chứ?”

Mặc dù diệt không ít tông môn, nhưng hắn không muốn làm hại người không có

chút liên hệ nào với mình.

“Đương nhiên sẽ không rồi, cái đỉnh này trá hình trói buộc tín ngưỡng của bọn

họ và số mệnh của hoàng tộc cùng một chỗ, trái lại là một loại giam cầm bọn

hắn.”