Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 209



Đáng lẽ Khương Thành còn muốn thừa thắng xông lên, giết luôn cả bốn vị tiên

nhân khác.

Nhưng dẫu sao đảo Vô Căn này cũng có vực giới rất lớn, trước mắt vẫn chưa

xác định được rõ vị trí của đối phương.

Chỉ đành về phủ trước vậy.

Chỉ có điều, trước khi về vẫn còn mấy việc phải làm, ví dụ như Kim Long

Vương.

“Lão huynh, không phải ngươi muốn đọ sức với ta sao?”

“Bây giờ ở đây không có việc gì, mọi người cũng không bận, ngươi xem có thể

bắt đầu được rồi chứ?”

Kim Long Vương lúng túng.

Trước đây là trước đây, lúc đó nó còncho rằng Khương Thành chỉ là một Thánh

Giai đỉnh phong bình thường.

Đây đã coi là đánh giá rất cao hắn rồi, đổi lại là người bình thường khác nó còn

chẳng thèm bắt chuyện cùng cơ.

Bây giờ…

Đến Tiên Nhân người ta cũng giết rồi, còn đánh cái rắm à?

Cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám, lại còn đọ sức mạnh?

Nó có cái tư cách ấy sao?

“Khương chưởng môn nói đùa rồi…”

“Không hề nói đùa, ta còn rất mong chờ ấy chứ.”

Kim Long Vương lắc đầu lia lịa, không ngừng cười gượng: “Ta và Khương

chưởng môn đều cùng một phe chống lại tiên nhân, mọi người đều là người

mình cả, động tay động chân mất hòa khí lắm.”

“Vậy thì không đánh chết người là được, chỉ có điều người thua phải giao ra

toàn bộ bảo vật đã tích cóp được, ngươi thấy thế nào?”

Thế mà tên nhãi này lại nhăm nhe bảo vật của nó, Kim Long Vương xanh hết cả

mặt.

“Không có không có, chắc chắn Khương chưởng môn đã hiểu nhầm ý của ta lúc

đó rồi, từ trước đến nay ta chưa từng có ý định đánh nhau với ngươi!”

Nhìn thấy hắn cứ chối không chịu nhận như thế, Thành ca vô cùng thất vọng.

Bảo vật tích được điểm tích phân càng nhiều càng tốt mà, bây giờ còn chưa ra

tay mà đã hết cơ hội mất rồi.

“Ta thấy ngươi rất bất mãn với việc Tam Nhãn Hổ đi theo ta, có phải không?

Nhân cơ hội này chúng ta giải quyết chuyện này luôn…”

“Khương chưởng môn!”

Kim Long Vương lớn tiếng ngắt lời hắn.

“Ta giống một tên yêu vương hẹp hòi như thế sao?”

Hắn lời lẽ đanh thép đáp: “Từ trước đến nay ta luôn đề xướng Thiên Yêu vực

phải thân thiết hơn với nhân tộc, thúc đẩy hai bên chung sống hòa bình, cùng

nhau phát triển!”

“Tam Nhãn Hổ có thể đi theo ngươi, đó là phúc phận của nó!”

“Thời gian qua, Sương Thố Vương và Tẫn Kê Vương được ngươi cảm hóa,

càng là vinh hạnh của các nàng, có thể là gọi là gặp dữ hóa lành, trong cái rủi có

cái may!”

“Đối với việc này, bổn vương cảm thấy rất vui mừng!”

Đám yêu vương của Thiên Yêu vực mặt dại ra nhìn nó.

Đại ca à, không phải ngươi bị người khác nhập rồi đấy chứ?

Đây còn là Kim Long lão đại nói một là một, không có hai, trước đây còn từng

nói với bọn chúng, chỉ cần có người ngoài xông vào Thiên Yêu vực thì cùng

nhau chống lại hay sao?

Sương Thố Vương và Tẫn Kê Vương càng sụp đổ hơn.

Sao chúng ta lại bị cảm hóa?

Lão Đại, thời gian này chúng ta chỉ bị ép làm nha hoàn, đợi ngươi đến giải cứu

mà!

Trong cái rủi có cái may gì cơ?

Cao thủ của các vực giới khác cũng sụt sịt không thôi.

Đến kẻ siêu mạnh như Kim Long Vương cũng nhận thua rồi, nghĩ thôi cũng biết

Khương Thành này mạnh đến cỡ nào.

Chả trách lúc mới đầu Quy Tàng Kiếm Thánh lại khách khí với hắn như thế.

Nhìn thấy Kim Long Vương phủi sạch sành sanh như thế, Thành ca chỉ đành

coi như không có gì.

Đang muốn dẹp đường hồi phủ thì một đám người Quy Tàng Kiếm Thánh vội

vàng chạy đến.

“Khương chưởng môn đang định trở về sao?”

“Đúng vậy!”

“Không biết chúng ta có thể về cùng Khương chưởng môn hay không…”

Bây giờ Lão Kiếm Thánh này ngại không dám nói giúp đỡ lẫn nhau, cùng

chống ngoại địch nữa rồi.

Sức mạnh này của Khương Thành, căn bản không cần dựa vào bọn họ.

Ngược lại bọn họ lại rất cần cái đùi lớn này!

Quả nhiên, lời của hắn vừa nói ra, những người khác cũng nháo nhào sáp đến.

“Mọi người đều cùng chung kẻ thù, Khương chưởng môn có thể cho phép bọn

ta ở gần gần ngươi được không?”

“Đúng thế đúng thế, cùng nhau cũng coi như có bạn đồng hành mà.”

“Chút sức lực cỏn con này của chúng ta, hy vọng Khương chưởng môn không

chê, có chỗ nào dùng được cứ việc nói.”

“Cả Thiên Hoa vực chúng ta đều rất ngưỡng mộ Khương chưởng môn, hơn nữa

cũng có cùng một chữ Thiên với Thiên Linh vực, xem ra là duyên phận do ông

trời sắp đặt rồi…”

Chớp mắt, xung quanh Thành ca bị vây chặt như nêm cối.

Đây cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Trước đây bọn họ sợ nhất là bị mấy vị Chân Tiên này đến tập kích.

Mặc dù đảo Vô Căn cũng không hề nhỏ, nhưng có trốn thì cũng trốn được bao

lâu cơ chứ?

1 năm, 10 năm, 100 năm hay là trăm vạn năm?

Cuối cùng vẫn có một ngày phải đối mặt.

Bây giờ sức chiến đấu có thể giết cả tiên nhân của Khương chưởng môn bày ra

ngay trước mắt, lúc bọn họ còn đang bận rộn bàn bạc đối sách, người ta đã một

mình diệt sạch quân địch rồi.

Cảm giác an toàn này là quá đủ rồi.

Hoang vực, Kiếm vực, Ma vực chẳng có ai làm được việc này, cả cái đảo Vô

Căn cũng chỉ có mình hắn làm được.

Cho dù Khương Thành từ chối đồng hành, sau này bọn họ cũng phải cắm rễ

xung quanh Phi Tiên môn.

Suy cho cùng vẫn còn sự đe dọa của bốn vị Chân Tiên khác mà.

Đối với đám người này, Thành ca chẳng có cảm giác gì cả.

Chẳng qua hắn rất hưởng thụ cái cảm giác được bợ đỡ này.

Rất cool ngầu đúng không?

Thế là vẫy vẫy tay: “Không thành vấn đề, đến bao nhiêu cũng được!”

Tất cả mọi người vui mừng khôn xiết!

Thậm chí cao thủ của một vài vực giới nhỏ còn giơ tay phải lên vẫy.

“Khương chưởng môn cao cả!”

“Khương chưởng môn uy vũ!”

“Khương chưởng môn chân thành nhiệt tình, thay trời hành đạo…”

“Chỉ nghe theo lệnh của Khương chưởng môn!”

Trong chớp mắt, cả đội quân hùng mạnh, tiền hô hậu ủng Khương Thành, rất có

thể diện.

Đến Tam Nhãn Hổ cũng run lẩy bẩy theo.

“Tất cả lùi lại, đừng có chen chúc đến chỗ Thành ca của ta nữa!”

“Nói cho các ngươi biết, ta là tâm phúc của Thành ca, từ trước đến nay hắn luôn

luôn coi trọng ý kiến của ta.”

“Quyết định của Thành ca, bình thường cũng là do ta truyền đạt!”

Lời vừa nói ra, đến Nha Thử Vương cũng vội vàng cúi thấp đầu, mỉm cười.

Tâm phúc đắc lực, không đắc tội nổi!

“Tiểu Hổ, ngươi có nhớ năm đó Phệ Khuyển Vương đuổi đánh ngươi, là ai đã

giúp ngươi giải vây?”

“Oa cái tên Nha Thử Vương này, đó là chuyện từ đời nào rồi, ngươi còn lôi ra

để chà đạp ta?”

Thần sắc dữ tợn của Phệ Khuyển Vương đều mất sạch, biến thành một con chó

cưng.

“Với lại, ngươi cũng to gan đấy, lại dám gọi Hổ Ca là Tiểu Hổ? Lẽ nào ngươi to

hơn Hổ Ca sao?”

“Hổ Ca ta sai rồi…”

Tẫn Kê Vương yểu điệu sáp đến: “Hổ Ca, một năm nay chúng ta sớm chiều có

nhau, ta rất khâm phục tầm nhìn của ngươi, tuệ nhãn cao siêu, ngay từ đầu đã đi

theo Khương chưởng môn rồi!”

“Nào giống đám người nào đó, cả ngày nói ngươi không có chí khí, làm thuộc

hạ cho con người.”

Nàng còn cố ý liếc Sương Thố Vương một cái, làm cho người đằng sau tức

điên.

“Tẫn Kê Vương, ngươi có tin ta nhổ sạch lông của ngươi không hả!”

Tam Nhãn Hổ chỉ cảm thấy cả đời này chưa từng được nở mày nở mặt như thế.

Lúc đầu hắn không tình nguyện bị Khương Thành triệu hoán, có nằm mơ cũng

không ngờ sẽ có ngày hôm nay.

Chúng yêu vương của Thiên Yêu Vvực trước đây uy phong biết bao nhiêu, lại

chẳng có ai coi trọng nó.

Mà bây giờ, tất cả đều nịnh hót, bợ đỡ nó.

Mặc dù đây là cáo mượn oai hùm… à không, hùm mượn oai người, nhưng uy

phong này là thật.

Thật là đã nha!

Khương chưởng môn cắn răng, hận không thể đá lão Hổ chết tiệt chó cậy thế

chủ này ra ngoài.

Anh đây coi trọng ý kiến của ngươi lúc nào, lại còn do ngươi truyền đạt?

Chẳng qua bây giờ hắn cũng bận tối mắt.

Các cao thủ tuyệt đỉnh như Kim Long Vương, Quy Tàng Kiếm Thánh, Bi Ai

Kiếm Thánh mặc dù vẫn coi trọng thân phận, nhưng rõ ràng thái độ đã tăng

thêm một chút tôn kính.

Mà các cao thủ của vực giới khác thì cả đường khen Khương chưởng môn nọ,

Khương tiền bối kia không ngừng.

Cứ như thế, mọi người lại một lần nữa về nơi đóng quân ban đầu.

Khương chưởng môn được tâng bốc cả đoạn đường, tâm tình vô cùng tốt, phá lệ

tiêu hao hàng vạn điểm tích phân, làm cho bọn họ mấy chục tòa cung điện làm

nơi ở tạm thời.

Tức khắc, khiến tất cả mọi người lại càng sốc và tán tụng.

“Khương chưởng môn đúng là thâm tàng bất lộ nha!”

“Đây là pháp thuật cấp nào vậy?”

“Thần kỳ quá, thảo nào có thể lấy được đầu của tiên nhân!”