Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 214



Sau khi đánh chết Chiến Doanh và lấy được Thí Tiên Thương, uy danh của

Khương Thành tiếp tục tăng lên.

Vào lúc này đừng nói là các cao thủ vực giới bị truy diệt, ngay cả dưới trướng

của tứ đại Chân Tiên cũng không ngừng có người phản bội chạy trốn.

Rồi sau đó chuyển sang Phi Tiên môn ở bên này.

Dù sao thì Khương Thành và bọn họ đều là người phi thăng từ hạ giới.

Hơn nữa ở đây cũng không có ràng buộc gì, ở bên phía tứ đại Chân Tiên là phải

làm nô lệ, còn nghiêm ngặt hơn cả gia nhập tông môn, đến cả tự do cũng không

có.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có một trăm hai mươi nghìn người tập trung ở

bên phía Phi Tiên môn.

Trừ một số người đã chết trong Hư Tiên giới, sau đó trừ đi một phần đội ngũ bị

các Chân Tiên thu phụ và giết hại trong khoảng thời gian này ra thì đây hầu hết

đều là toàn bộ tu sĩ ở hạ giới còn lại trên đảo rồi.

Trong số những người này, Thánh Giai có đến hàng vạn người.

Chỉ có duy nhất Hoang vực mạnh nhất là từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng mà Thành ca cũng không để ý lắm, hắn chỉ biết đội cổ vũ của bản thân

trở nên càng lớn mạnh rồi.

“Bây giờ chỉ còn sót hơn một trăm nghìn người dưới trướng của tứ đại Chân

Tiên mà thôi.”

“Nói đến sức mạnh chiến đấu của Thánh Giai thì bên phía chúng ta đã vượt qua

bọn họ rồi!”

“Chỉ có một điều duy nhất cần lo lắng đó chính là tứ đại Chân Tiên kia.”

Trong đại điện nghị sự, hàng trăm cao thủ Thánh Giai đỉnh phong tập trung ở

trong đó.

Xếp thành một hàng ở bên trái là nhóm cao thủ Kiếm vực và Thiên Yêu vực,

xếp thành một hàng ở bên phải chính là những kẻ mạnh ở Ma vực, Thiên Thư

vực và vực giới khác.

Ở đây có đến mười lăm vực giới trong số vực giới nằm trên top hai mươi của

vạn vực hạ giới

Cảnh tượng này làm cho tiên nhân Mạc Trần này cũng không khỏi cảm thán.

Tất cả những người này ai cũng tài năng xuất chúng, vận khí phi thường, đều là

những người tài năng nổi bật hơn người.

Thậm chí có lẽ có một số người còn có cả may mắn của cấp bậc vị diện chi tử

nữa cơ.

Nếu không thì không thể bộc lộ tài năng trong vô số tu sĩ ở vạn vực hạ giới

được.

Nếu như bọn họ trong tương lai thành công sống tiếp ở tiên giới thì ít nhất một

nửa sẽ trở thành nhân vật có tiếng tăm ở đó.

Mà giờ đây chưởng môn lại ngồi ở vị trí chủ tọa bị đám người này vây quanh.

Quả nhiên, lão gia gia mà hắn theo chân là đỉnh nhất!

Hắn cũng không khỏi khâm phục mắt nhìn của bản thân.

“Khương chưởng môn, không biết ngươi đã từng nắm bắt Cửu Tiên Khốn Sát

Trận chưa?”

“Đúng vậy, để chống lại tứ đại Chân Tiên kia thì trận này cực kỳ quan trọng!”

Nghe thấy bọn họ dò hỏi, Thành ca có chút đau đầu.

Sau khi giết chết Chiến Doanh, sáu bộ còn lại cũng ở lại đây. Nếu hắn muốn đòi

lấy sáu cái pháp bảo kia thì sáu bộ kia cũng không thể từ chối.

Chỉ cần hắn nói ra, thì các vực giới khác cũng giúp hắn cướp về vì tình hình

chung thôi.

Nhưng thực tế thì Khương Thành lại không lấy sáu pháp bảo kia.

“Thật ra không phải không có Khốn Sát Trận kia thì không đánh lại tứ đại Chân

Tiên kia đâu… ”

Bây giờ thực lực hắn mạnh mẽ, chỉ là không tìm thấy tứ đại Chân Tiên kia thôi.

Quy tàng kiếm thánh vội vàng nói: “Dù sao Khương chưởng môn cũng đừng

khinh địch!”

Kim Long Vương cũng nói: “Điều ta lo lắng nhất là tứ đại Chân Tiên kia liên

kết lại với nhau!”

“Đúng là thực lực của Khương chưởng môn vô cùng mạnh, ta cũng tin là ngươi

có thể đánh bại một vị Chân Tiên trong đó, nhưng nếu đối mặt với bốn vị Chân

Tiên mà không có Cửu Tiên Khốn Sát Trận thì chắc chắn không thể được!”

Những người khác rối rít gật đầu.

“Đúng vậy, việc làm quen với Cửu Tiên Khốn Sát Trận đó không thể chậm trễ

thêm một giây phút nào nữa!”

“Khương chưởng môn, không thể tiếp tục trì hoãn được nữa đâu.”

Ánh sáng tà ác lóe lên trong mắt Hư Huyền, uy nghiêm nói: “Có phải Khương

chưởng môn không muốn cướp pháp bảo của sáu bộ kia đúng không? Bây giờ

cũng không phải là lúc để mềm lòng đâu!”

“Nếu như thật sự không đành lòng thì bổn thánh sẽ thay Khương chưởng môn

giải quyết bọn họ.”

Các Ma Thánh khác của Ma vực cũng lập tức âm ỉ sát khí.

“Bọn ta sẽ xử lý việc này một cách sạch sẽ.”

“Xong việc cũng sẽ tính lên đầu Ma vực bọn ta, Khương chưởng môn cứ yên

tâm.”

Khương Thành không nói nên lời.

Khó trách các ngươi được gọi là Ma tu, quả nhiên làm việc chẳng chú ý tí gì

hết.

Hắn không lấy sáu món pháp bảo kia là do hắn không muốn bố trí Cửu Tiên

Khốn Sát Trận gì đó.

Trung tâm của Khốn Sát Trận kia chỉ là Khí Tiên Thương, tám chiếc pháp bảo

khác đến lúc đó cũng sẽ bị rút hết lượng lớn tinh hoa, tổn hại vô cùng lớn, thậm

chí có thể sẽ bị rớt cấp.

Mà việc Thí Tiên Thương lấy được uy năng gấp bội cũng cũng là tạm thời.

Cũng không phải là tăng lên vĩnh viễn.

Đây rõ ràng là vụ làm ăn không có lời.

Nhất là Luyện Cốt Phiên là của Vu bộ, hắn cũng không muốn vì một trận chiến

mà hủy diệt bảo vật trong lòng của Lam Đề.

“Không cần nữa!”

Hắn xua xua tay, nhàn nhạt nói: “Bổn chưởng môn đã có kế hoạch đánh địch từ

lâu rồi.”

“Các ngươi không cần gây thêm rắc rối nữa đâu.”

Mọi người sửng sốt, chợt ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Không biết Khương chưởng

môn có diệu kế gì?”

“Lão hủ nguyện lòng nghe rõ ràng!”

Thành ca có diệu kế khỉ gì cơ chứ, chỉ là lấy lệ với bọn họ thôi.

Bây giờ điều khiến hắn phiền nhất chính là tại sao mà kẻ địch còn chưa đánh tới

đây.

Không lẽ bắt bản thân hắn phải đi tìm khắp nơi hả sao?

Không phải nói mình là Chân Tiên sao, sao lại nhát gan như vậy?

Chẳng qua vào lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào.

“Cấp báo!”

“Hai vị Chân Tiên là Hoàn Thung và Ninh Ô đang đánh nhau với hai vị chân

tiên Thiệu Sùng và Tân Tuyền ở chỗ các đây năm trăm dặm!”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy.

“Bọn họ tự đấu đá lẫn nhau hả?”

“Đây là một cơ hội tuyệt vời!”

“Được lắm, thừa dịp hai con hổ đánh nhau ắt có một con bị thương, chúng ta đi

đánh lén, một lần là đã có thể tiêu diệt được bọn họ!”

Rất nhiều người vô cùng hưng phấn, Thành ca thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng

cũng xuất hiện rồi.

Ngày nào cũng bị đám người kia kéo đến tổ chức bàn bạc, hắn cũng phiền chết

rồi.

“Vậy thì nhanh xuất phát thôi.”

“Không được!”

Quy Tàng Kiếm Thánh lại chặn hắn lại.

“Khương chưởng môn, chuyện này quá kỳ lạ.”

Hư Huyền Ma Thánh cũng gật đầu mạnh: “Dựa vào kinh nghiệm tung hoành

ngang dọc tám triệu năm của bổn thánh thì rất có thể đây là một cái bẫy.”

Nha Thử Vương vuốt vuốt râu, cười lạnh một tiếng nói: “Không phải là có thể,

là chắc chắn. Đây chính là một cái bẫy rồi dụ chúng ta cắn câu!”

Phệ Khuyển Vương ngạc nhiên nói: “Sao các ngươi lại chắc chắn như vậy?”

Thái Thường Thư Thánh của Thiên Thư vực nhàn nhạt nói: “Nếu như các ngươi

là mấy vị Chân Tiên kia, ngươi biết được có người giết được Chân Tiên, còn có

được Thí Tiên Thương thì sẽ nghĩ như thế nào?”

Cái này…

Ban đầu một số người kêu gọi muốn xông lên giết bây giờ đã bình tĩnh lại.

Cẩn thận nghĩ lại đúng là có gì không đúng lắm.

Trong tình huống bình thường thì bây giờ mấy vị Chân Tiên đó phải xem

Khương Thành là kẻ thù số một mới đúng.

Nhất là có một trăm hai mươi nghìn người tụ tập lại ở đây và mơ hồ trở thành

một lực lượng mạnh nhất.

Cho dù bốn vị Chân Tiên kia chia thành hai phe, không thuận mắt đối phương

thì hẳn là cũng sẽ không cắn xé nhau vào giây phút quan trọng này.

“Nhưng cơ hội hiếm có như thế này không đi xem thử một chút thì thật là đáng

tiếc.”

Thật ra Thành ca biết bọn họ nói có lý lắm.

Giống như liên minh Tôn Lưu đối đầu với Tào thừa tướng vậy, lúc ba bên đối

đầu thì hai bên yếu hơn sẽ bắt tay để hợp sức chống lại bên mạnh nhất thì mới

được xem là cách làm bình thường.

Nhưng hắn vẫn muốn lập tức xuất chiến.

Bởi vì hắn đủ mạnh rồi!

Mặc kệ hắn có cạm bẫy mai phục gì, nhìn thấy người rồi thì xử thôi.

Cho dù thực sự không đánh lại được cũng còn có hack hồi sinh, chắc chắn thắng

được chưa?

Chỉ tiếc rằng những người khác không nghe thấy tiếng lòng của hắn.

“Khương chưởng môn nhất định đừng hấp tấp, chỗ này có chúng ta tọa trấn, đợi

quân địch mệt mỏi rồi tấn công!”

“Đúng vậy, hơn nữa còn có thể chiếm được địa lợi nhân hòa, đây là cái mà nhà

binh cần.”

“Lấy bất biến ứng vạn biến, ngược lại đối phương sẽ mất đường lui, lộ ra sơ hở

thực sự… ”

“Phòng ngự dễ đánh hơn so với tiến công nhiều, mong Khương chưởng môn

nghĩ lại.”

Nghe đám đại lão hạ giới này ngươi một lời ta một lời, Thành ca sắp sụp đổ rồi!

Các ngươi sao lại thông minh như vậy?

Kẻ địch khó khăn lắm mới bày ra được một cái bẫy, kết quả đều bị các ngươi

nhìn thấu tất cả, còn chơi cái khỉ gì nữa?

Nếu đây mà ba bên liên tục giằng co thì phải đợi đến năm tháng nào mới kết

thúc?