Khương Thành không thể chờ thêm được nữa, bây giờ hắn mới phát hiện ra mộtviệc.Có được đội cổ vũ lớn là việc làm cho bản thân được nở mày nở mặt, nhưng đôikhi nó lại sẽ kìm hãm chính mình, làm cho chính mình không được tự do hànhđộng.Quên đi, vẫn nên đi một mình thôi.Nghĩ đến đây, hắn lại đứng dậy, bước ra ngoài.“Khương chưởng môn, ngươi muốn làm…”“À, ta thấy hơi chán nên định đi ra ngoài hít thở không khí một chút. ”Nghe thấy Khương Thành nói vậy, đám cao thủ cùng Quy Tàng Kiếm Thánh vàKim Long Vương hơi sửng sốt, phát hiện ra những lời này sao lại quen tai nhưvậy.Lúc trước khi một mình hắn đi đánh nhau với Trọng Đài Chân Tiên, hình nhưchính là lấy cớ này.Lão đại, ngươi lại muốn đi làm điều đó một mình đúng không?“Khương chưởng môn, đừng vội! ”“Lần này, tình thế khác với lúc trước! ”“Đúng vậy! Lần trước là do chúng ta tập kích bất ngờ, đối phương không cóphòng bị. ”“Lần này là do đối phương chủ động bố trí…”“Hơn nữa, lần trước chỉ có một vị Chân Tiên nhưng lần này lại có đến bốn vị! ”Thành ca lại bị bao vây đến mức nước cũng không chảy qua được.Hiện tại, đám cao thủ này coi hắn như một vị cứu tinh. Vì vậy, không muốn hắnrơi vào vòng vây, là người đầu tiên bị giết.Bọn họ đều coi hắn như bảo bối, làm sao có thể giương mắt nhìn hắn đi tìmđường chết được.Thành ca rất tức giận.Chỉ số thông minh của các ngươi có thể thấp xuống một lần được không?“Ta thật sự chỉ muốn đi ra ngoài để đi dạo, hít thở không khí. Chẳng lẽ ta làchưởng môn, ngay cả một chút tự do cũng không có sao? ”Nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của hắn, mọi người chỉ có thể dần dần tách ra,tạo thành một con đường.Lúc này, Khương chưởng môn mới nhanh chóng bước ra đại điện. trời cao mặcchim bay, hắn đang định ngay lập tức xông ra ngoài giết chúng.Thì lại nghe được âm thanh bàn tán xôn xao vẫn gần hắn.Quay người lại, Khương Thành sụp đổ.Đám cao thủ này nhắm mắt theo đuôi hắn, không rời khỏi phạm vi 5 mét xungquanh hắn.Đi đến chỗ nào, đám người này cũng liền đi theo tới chỗ đó.Hoàn toàn chính là xem tư thế của hắn.Nét mặt hắn hiện rõ sự đau khổ, bất đắc dĩ buông tay ra: “Ta đi hít thở khôngkhí. Các ngươi có chuyện thì đi đi, không cần đi theo ta mãi. ”Trên khuôn mặt già nua của Quy Tàng Kiếm Thánh hiện lên đầy nếp nhăn, hắncười tủm tỉm nói: “À, ta cũng đi hít thở không khí. ”Hư Huyền Ma Thánh cũng thản nhiên nói: “Đúng vậy, bổn thánh cũng độtnhiên cảm thấy khó chịu, rất muốn đi ra hít thở không khí. ”“Thật trùng hợp, mọi người đều muốn đi hít thở không khí. ”“Ha ha, đúng đúng đúng, cùng Khương chưởng môn đi tham quan nơi này cũngkhông tệ đâu. ”Khương Thành bối rối, các ngươi quan tâm đến an nguy của ta như vậy sao?Ta chỉ muốn đi ra ngoài để làm màu một chút, trúng một cái kế thôi mà.Nếu thật sự đánh không lại thì chết thôi.Đồng đội heo phản ứng chậm chạp, thấy chết không cứu đi đâu hết rồi?Tại sao đồng đội của mình, tất cả đều tinh ranh hơn hồ ly thành tinh vậy?Sau đó, ở Phi Tiên môn liền xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.Khương chưởng môn đi vòng quanh Phi Tiên môn, tìm kiếm cơ hội để trốnthoát.Còn ở phía sau là một đám cao thủ gắt gao đi theo, không rời nửa bước.Hơn nữa, người đi theo lại còn càng ngày càng nhiều.Trên không trung tập trung rất nhiều người, người không biết chuyện còn tưởngrằng đám người này đang chơi tham ăn xà.Cuối cùng, bị ép đến không còn cách nào khác, Khương Thành đành phải áchơn.Tốc độ của lão tử là nhanh nhất trong đám người này, cùng lắm thì bay luôn đicũng được.Dù sao các ngươi cũng không ngăn cản được!Nghĩ đến đây, hắn không còn do dự nữa, đột nhiên liền hóa thành một luồng ánhsáng rồi biến mất ở phía chân trời.Lần này, phía sau thật sự bùng nổ rồi.“Khương chưởng môn chạy rồi! ”“Mau đuổi theo! ”“Không thể để Khương chưởng môn đi tìm đường chết được! ”“Mau mau mau, hắn chỉ có một mình, chắc chắn không được…”Hai người đứng đầu là Quy Tàng Kiếm Thánh và Hư Huyền Ma Thánh vộivàng chỉ huy mọi người đuổi theo.Rất nhanh sau đó, 12 vạn tu sĩ ở Phi Tiên môn đều đuổi theo.Bọn họ chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực.Chia thành hai phía, lỡ như nếu địch nhân điệu hổ ly sơn thì những người ở lạinơi này chắc chắn sẽ chết.Bay trên không trung, trong lòng của mọi người vô cùng bực bội.Vị Khương chưởng môn này, thực lực thì mạnh đấy, nhưng lại không biết dùngnão, thật là làm cho bọn họ rầu thúi ruột.“Bên kia chắc chắn có cạm bẫy, chúng ta cứ bay đến như vậy, không phải sẽ rơivào mai phục hay sao? ”“Nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Khương chưởng môn đi tìm đườngchết được. ”“Nếu hắn chết, thì chúng ta cũng không có cách nào có thể giết được Chân Tiên.”“Đúng vậy, hơn nữa cột cờ lớn này mà ngã xuống thì lòng người của chúng tacũng sẽ tan mất…”“Ài, thật là không làm cho người khác bớt lo được mà. ”“Đành đi một bước tính một bước thôi, có thể khuyên trở về là tốt nhất. Khuyênkhông được, chỉ có thể tiến hành một trận đại quyết chiến với bên kia. ”“Đến lúc đó, mong rằng các vị ở Bách Chiến vực cùng nhau thi triển sở trường,chỉ huy 12 vạn người này một cách thích đáng! ”Bọn họ đến từ những vực giới khác nhau, con đường thành Thánh cũng cónhiều cách khác nhau, trừ việc tất cả đều là cao thủ ra thì họ đều có sở trườngcủa riêng mình.Hàng năm, Bách Chiến vực đều đi chinh chiến, vài vị Binh Thánh đều dựa vàođạo binh trận mà thành thánh, vô cùng am hiểu binh pháp thao lược.Có rất nhiều người chuyên về tấn công, bây giờ đúng là thời điểm để bọn họphát huy sở trường.“Lão Kiếm Thánh yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức! ”“Từ khi biết đối phương gài bẫy, chúng ta đã có phòng bị, tương kế tựu kế! ”“Đúng vậy, Khương chưởng môn một mình tiến vào, tuy là liều lĩnh nhưngcũng không phải không thể nghịch chuyển thành tình thế có lợi cho chúng ta. ”“Hả?”Hư Huyền Ma Thánh hứng thú: “Nghịch chuyển như thế nào? ”Thấy vị Thánh Giai đỉnh phong của Bách Chiến vực kia nhẹ nhàng phất binhphù, bình tĩnh nói: “Bất kỳ bẫy rập mai phục nào, sợ nhất không phải là đốiphương không trúng kế, mà là có người bước vào trước. ”“Khương chưởng môn bước vào bẫy trước một bước, có thể khiến cho đối thủtiến thoái lưỡng nan.”“Nếu đối phương phát động mai phục trước thì chỉ có thể vây khốn được hắn,còn sẽ bại lộ bố trí. Nếu không phát động thì sẽ bị Khương chưởng môn pháhuỷ. ”“Lúc này, ta chỉ cần theo sau đánh lén đi vào, ngược lại có thể thu được hiệuquả kỳ diệu!”Ở phía sau, ba vị Cờ Thánh của Đại Dịch vực vuốt râu khen: “Đây chính là tìmđường sống trong chỗ chết, nhìn như tử cục, nhưng lại cất giấu cơ hội nghịchchuyển để dành chiến thắng! ”“Đúng vậy, trên chiến trường không có gì không thể lợi dụng. ”“Cho dù là sai lầm của ta, cũng có thể chuyển hóa thành cơ hội! ”Mọi người tâm phục khẩu phục, tinh thần chiến đấu được tăng lên gấp bội.Nếu Khương chưởng môn cũng ở chỗ này, có lẽ hắn sẽ nôn ra máu.Các ngươi có còn là người hay không?Rõ ràng lão tử là đi để bị trúng kế, các ngươi còn có thể chuyển bại thànhthắng?Nhân tài cũng có quá nhiều rồi đấy?Mỗi ngày đều ở cạnh đám tài giỏi này thì Khương Thành làm gì có cơ hội đểlàm màu nữa?Nhưng mà cũng may, hắn chưa thấy được cảnh này.Lúc này, hắn đã bay tới địa điểm mà tứ đại Chân Tiên hỗn chiến.Tập trung nhìn, liền phát hiện cục diện không giống với suy nghĩ của chínhmình.tứ đại Chân Tiên đúng là quyết đấu theo cặp, nhưng ngoài hai phe này, còn cómột phe khác cũng gia nhập trận chiến này.Phe kia cũng chỉ có ngàn người, tất cả mọi người đều để trần thân trên, vénquần lên, ăn mặc giống như người nguyên thủy, ngay cả vũ khí sử dụng cũngđều là gậy gộc và nĩa.Nhưng mà thân hình của bọn họ cao hơn rất nhiều so với người bình thường,hầu như tất cả đều cao từ 10 mét trở lên.Cơ bắp màu đồng cổ phát sáng một chút, lúc ra tay cũng không có kiếm manghay đao mang, thậm chí đều không phát hiện được khí tức của thánh vực.Phương thức tấn công cũng rất nguyên thuỷ, chỉ đơn giản là đập chém, nhưngmà lại có một đám cao thủ Thánh Giai chết dưới vũ khí thô sơ ấy của bọn họ.Ở bên trong thánh vực, bọn họ như ở cùng đất không thuộc về ai cả.Mỗi một cú đánh đều có thể làm cho mảnh trời đất này chấn động.Cũng chỉ có đạo tâm của tứ đại Chân Tiên công kích mới có thể làm cho bọn họda tróc thịt bong, máu chảy như suối.Nhìn vào khung cảnh hỗn chiến thảm khốc này, Khương Thành liếc mắt một cáiliền nhận ra lai lịch của đám người khổng lồ.Đây là Hoang tộc, xếp thứ nhất trong vạn vực ở hạ giới.Không ngờ bọn họ lại là người đầu tiên rơi vào bẫy