Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 263



Giờ phút này, đừng nói là đám đệ tử, ngay cả mấy trưởng lão cũng kinh ngạc.

Đến cả Nguyên Chân tiên tôn cũng làm ra vẻ mặt không thể tin được.

Cứ hệt như nhìn thấy kỳ tích vậy.

Không khỏi khiến hắn kinh sợ.

Bởi vì từ lúc xây dựng tháp Trảm Yêu đến nay, đây là lần đầu tiên có người có

thể thông qua cửa ải này.

Bởi vì bản thân tòa tháp này cũng có quy tắc cấm chế, cùng lắm thì đến Kim

Tiên cửu phẩm có thể vào, Tiên Tôn hoàn toàn không thể vào được.

Mà quái vật thử luyện ở tầng thứ mười ba không chỉ là cấp bậc Kim Tiên cửu

phẩm, mà bọn nó căn bản toàn tập hợp thành một nhóm, rất ít khi xuất hiện đơn

lẻ.

Cộng thêm việc nếu là Kim Tiên ngũ phẩm sẽ tự động được thăng lên làm

trưởng lão của tông môn, mà tòa tháp này dùng để khảo hạch mỗi đệ tử thôi.

Cho nên là từ lúc sáng lập môn phái cho tới bây giờ, không hề có ai có thể vượt

qua cửa ải này hết.

Chỉ thấy trên trời cao kia, dưới vầng hào quang chiếu sáng rực rỡ, một bóng

người chầm chậm bay từ trong tháp ra.

Tất cả mọi người đều nhìn rõ bóng hình của Thành ca.

Lại nhìn xung quanh hắn, thân tháp đáng không ngừng dâng những bông hoa do

tiên khí hình thành lên, nhìn khá là ngượng ngùng!

Đây là bản thân tòa tháp đang chúc mừng đó.

Nhưng vấn đề là kẻ này không phải là người của tông môn họ mà!

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi chán nản, tất cả mọi người lại tức giận hằm

hằm rút tiên khí pháp bảo ra, bao vây chặt lấy Thành ca ở giữa như nêm cối.

Tháp Trảm Yêu của tông môn mình lại bị một kẻ khác phá trước, hoàn thành

lần vượt cửa ải đầu tiên.

Làm gì có chuyện như vậy?

Điều này mà truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ mất.

Cái này nhục nhã lắm đó!

Huống chi trước đó còn chuyện Cổ Thanh Ngọc bị nhục nhã nữa!

Bây giờ tất cả mọi người hận không thể chém Thành ca thành trăm ngàn mảnh

để trút giận.

Đáng tiếc là dường như người trong cuộc không hề cảm nhận được nguy hiểm

đang đến kia, hắn vẫn cười tủm tỉm vẫy tay về phía mọi người.

Bởi vì lúc vừa này vượt qua cửa ải, tự dưng hắn nhận được hơn 100 vạn điểm

giá trị kinh sợ, tăng thêm 105 điểm giá trị công đức.

Nếu như là trước đây thì đã là hơn 1000 tỷ điểm tích phân rồi đấy.

Cái này kiếm được dễ cmn dàng luôn.

Vậy nên tâm trạng hắn rất tốt.

Chẳng qua nụ cười này của hắn lại bị mấy người khác coi thành khiêu khích.

Đám người nhao nhao đỏ cả mắt.

“Giết!”

“Giết hắn!”

“Bắt tên tặc tử này lại!”

Ngay lập tức, dao động tiên lực đáng sợ của vô số tiên khí xông tới.

Thành ca thở dài một hơi.

Nếu như đám người này không động tới hắn thì hắn cũng chẳng buồn ra tay

đâu, bởi vì họ cống hiến nhiều điểm giá trị kinh sợ thế kia cơ mà.

Nhưng mà con đường này chẳng dễ đi đâu.

Chẳng qua là bọn họ muốn giết mình, vậy thì bản thân cũng chỉ đành đáp lễ lại,

tiêu diệt tất cả bọn họ.

Mặc dù trong đám người này đó hơn hai mươi tiên tôn, cơ mà bản thân hắn

không chỉ có bạo kích gấp mười lần mà còn có cả hack hồi sinh.

Đúng lúc hắn đang rút tiên kiếm cửu phẩm, định xông lên chém giết thì lại thấy

hai bóng người nhanh chóng chắn trước mặt mình.

“Không…”

“Dừng tay!”

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, dường như khiến cả trời đất phải biến sắc.

Vào lúc tất cả dừng lại, ai nấy đều ngơ ngác.

Bọn họ vẫn thấy Khương Thành chẳng bị tổn hại chút nào đứng đó, đến kiếm

còn chưa rút ra.

Bởi vì hắn hoàn toàn không bị đánh, hai người kia đã thay hắn đỡ hết tất cả

công kích rồi.

Lúc này, hai người đó dính đầy bụi bặm, mũ miện bị đánh rớt, tóc tai bù xù,

người thì hết xanh lại tím.

Tiên bào trên người thì rách lỗ chỗ, quả thật là không thể nhếch nhác hơn được

nữa.

Nhìn kĩ lại, chẳng phải chưởng môn Nguyên Chân tiên tôn và đại trưởng lão

Nguyên Thịnh tiên tôn thì còn là ai vào đây được nữa?

“Chưởng môn?”

“Sư phụ?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đám người vừa mới ra tay ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.

Đáng tiếc là đối tượng bị kinh ngạc không phải là Thành ca nên chẳng góp chút

giá trị kinh sợ nào hết.

“Dừng tay lại cho bổn chưởng môn!”

“Ai hạ lệnh cho các ngươi ra tay hả?”

Nguyên Chân tiên tôn vội vàng điều chỉnh lại khí tức, may mà vừa nãy mười

mấy trưởng lão tiên tôn còn lại không ra tay, nếu không thì e rằng cái mạng này

phải tiêu tùng ở đây rồi.

Nguyên Thịnh tiên tôn còn tức đến thở hổn hển, tiên kiếm của hắn bị gãy rồi,

tiên giáp thì thủng lỗ chỗ.

“Các ngươi làm gì thế hả?”

“Hả? Chưa hạ lệnh đã ra tay, ai cho các ngươi cái gan này hả?”

“Điên hết rồi à?”

Đám người liếc nhìn nhau, chúng ta còn đang định hỏi ngươi đây, ngươi điên

rồi hả?

Ngoại địch ngay trước mắt, ngươi già nên hồ đồ rồi à?

Không phải ngươi nói là kẻ địch vừa ra cái là xông lên sao?

“Chưởng môn, chuyện gì thế này?”

“Tại sao vậy?”

Đừng nói đến đám đệ tử, ngay cả các trưởng lão cũng thấy khó hiểu.

Người đó đã lẻn vào tháp Trảm Yêu, lại còn làm nhục đồ đệ thân truyền của

ngươi đó!

Ngươi không những không giết hắn mà lại còn cứu hắn nữa?

Cổ Thanh Ngọc bay qua, trên gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ không thể chấp nhận

nổi.

“Sư phụ, tại sao ngươi lại cứu tên tặc tử này?”

Nguyên Chân tiên tôn giận dữ, nghiêm nghị quát lớn: “Tặc tử cái gì hả, nghiệt

chướng ngươi còn không mau nhanh nhanh bồi… bồi tội với vị tiền bối này!”

Hắn mắng Cổ Thanh Ngọc xối xả.

Nàng nhập môn lâu như vậy rồi, cơ mà đây là lần đầu tiên bị sư phụ mắng.

Nhưng mà lúc này, sư phụ mà nàng yêu quý lại không hề để ý tới phản ứng của

nàng, sau khi mắng xong thì lập tức quay người về phía Khương Thành.

Đại trưởng lão Nguyên Thịnh đã thay đổi thành vẻ mặt mỉm cười tôn kính từ

lâu rồi, hắn xoay người cúi đầu, hận không thể quỳ xuống ngay ở đây.

“Ngươi… là Khương, Khương lão tổ ư?”

Thậm chí hắn còn không dám gọi thẳng tên thật của Thành ca.

Thành ca gật đầu: “Đúng vậy, ta họ Khương.”

Hắn cũng cảm thấy khó hiểu.

Vừa giết ta lại vừa cứu ta, hoàn toàn chẳng cho ta cơ hội ra tay gì cả, chơi kiểu

gì đấy, diễn kịch à?

Mà anh đây cũng tới thế giới được mấy năm, lão tổ cái gì chứ, các ngươi có

nhầm lẫn ở đâu không thế?

Nghe hắn nói đúng là họ Khương xong, dường như hai người đứng đầu tông

môn đã xác định được thân phận rồi.

Thế là hai người đồng thời quỳ “bịch” xuống một cái.

Chưởng môn Nguyên Chân tiên tôn ba đập chín vái, đỏ hết cả đầu hết, cả người

gần như kích động rồi phấn khởi: “Vãn bối là chưởng môn Nguyên Chân của

Phi Tiên môn, tham kiến tổ sư gia…”

Khương Thành bị sốc ngay tại chỗ.

Hả?

Tông môn có đến mấy chục vạn môn nhân này là Phi Tiên môn ư?

Vậy Phi Tiên môn ở dưới hạ giới chỉ là một nhánh thôi ư? Sao bản thân hoàn

toàn không biết gì thế này?

Hơn nữa hắn không quen biết bất cứ môn nhân nào ở đây hết.

Đù má, chuyện gì thế này?

“Ting, chúc mừng kí chủ nhận được 25750154 điểm giá trị kinh sợ, tự động đổi

thành 2575 điểm công đức.”

Chưởng môn và đại trưởng lão đều cùng quỳ xuống hành đại lễ với hắn, tác

phong cung kính đến mức khiến toàn bộ những người ở đây đều kinh ngạc.

Không cần nói cũng biết, mức độ kinh ngạc hơn hẳn việc hắn vượt qua cửa ải

của của tháp trước đó không biết bao nhiêu lần.

Suy cho cùng thì đối với hầu hết các đệ tử tông môn mà nói, những ngày bình

thường, bọn họ rất ít khi gặp được chưởng môn hay đại trưởng lão.

Mà hiếm khi được gặp một lần thì lại phải chứng kiến cảnh tượng có thể nói là

hoang đường này.

Vậy mà chưởng môn và đại trưởng lão lại quỳ xuống trước kẻ khác…

Mà mục tiêu của lần kinh ngạc này, đương nhiên là Thành ca rồi.

Rốt cuộc người này là ai?

Tại sao chưởng môn và đại trưởng lão lại cung kính với hắn như vậy?

Trừ khi hắn thật sự là một vị lão tổ tiền bối của Phi Tiên môn?

Nhưng quan sát kĩ thì người này mới Kim Tiên nhất phẩm thôi.

Thực lực này làm đệ tử chân truyền ở Phi Tiên môn còn được, chứ làm trưởng

lão nội môn thì còn chưa đủ tư cách đâu.

Nhưng mà thực lực của người này không thể chỉ phán đoán qua cảnh giới bên

ngoài được, suy cho cùng thì mới nãy hắn đã phá tháp Trảm Yêu rồi đó.

Nếu như không ngoài dự đoán thì hẳn phải là Kim Tiên cửu phẩm?

Nhưng thế thì cũng đâu có đáng để hai vị tiên tôn là chưởng môn và đại trưởng

lão bái kiến đâu chứ!

Thực tế thì cũng chính bởi vì một loạt những điều không thể hiểu nổi này mới

tạo thành hiệu quả kinh ngạc mạnh mẽ như vậy.

Giúp Thành ca hốt được một tá công đức.

Khóe miệng của hắn cũng suýt nữa thì cong tớn cả lên.

Thần kỳ quá đi, bản thân hắn còn chưa bắt đầu biểu diễn mà giá trị kinh sợ đã

ào ào như thế rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu hỏi một vấn đề quan trọng hơn.