Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 286



Nhóm Ma Tôn của U Minh này nói cũng không sai.

Nếu Khương trưởng lão đã từ chối giao dịch, mà Thiên Khu các còn nhúng tay

vào, thì đúng thật là vi phạm nguyên tắc trung lập rồi.

Mâu Vũ ác độc trừng Khương Thành, hoàn toàn không hiểu được quyết định

của hắn.

“Khương trưởng lão, ngươi có ý gì?”

Nàng ta cho là điều kiện giao dịch mà mình đề ra không hề nhỏ.

Chúng ta sẽ bỏ ra số lượng lớn bảo vật đổi lấy tiên khí cửu giai, ngươi có thể có

được sự bảo vệ, 3000 người Phi Tiên môn của ngươi có thể bình an phi thăng

lên thượng tiên giới.

Nhìn thế nào cũng là được lợi hai bên à.

Tự hỏi trong lòng, nếu đổi lại mình là Khương Thành, nàng ta chắc chắn sẽ

đồng ý.

“Em gái, ý tốt của ngươi ta có thể cảm nhận được hết, nhưng ca dù gì cũng là

đàn ông, làm sao có thể chấp nhận để con gái bảo vệ được?”

Thành ca cảm thấy bản thân rất phong độ, từ chối một cách uyển chuyển.

Dẫu sao là một tuyệt thế mỹ nữ, nói chuyện uyển chuyển chút, ngày sau còn gặp

lại.

Nhưng trong cái nhìn của người khác, thì đúng là đầy vấn đề.

Ai không biết còn nghĩ đây là hành vi cá nhân của Mâu Vũ, là âm thầm hứa

mình cho hắn rồi chứ.

“Khương trưởng lão, hãy tự trọng!”

Trước giờ tiên nữ không tức không vội, lần này thật sự bị làm cho tức giận hiếm

thấy.

“Nếu ngươi đã khăng khăng theo ý mình, vậy thì cứ tự sinh tự diệt đi!”

“Thiên Khu các bọn ta, không quan tâm nữa!”

Nàng ta muốn cũng không quan tâm được.

Trừ khi bọn họ muốn ở trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên hủy bỏ

chiêu bài kinh doanh vàng vô số năm của Thiên Khu các.

Câu này vừa nói ra, chính thức tuyên cáo Thiên Khu các rút khỏi vòng xoáy

tranh đấu này.

Bao gồm cả Diệp Dương Tiên Vương và 11 Tiên Vương chưa tới khác, toàn bộ

cao thủ của Thiên Khu các đều sẽ không nhúng tay vào.

“Ha ha ha!”

Phía đối diện nhóm Ma Tôn của U Minh và Tiên Tôn cười hả hê.

“Được!”

“Vậy thì chúng ta đợi rồi xem đi!”

Bọn họ cũng không ngu, mặc dù còn có hơn 80 người, nhưng đến tận bây giờ

vẫn chưa thèm tấn công trực diện với Khương Thành.

Mông Tần bị một kiếm giết chết trong một giây, không phải Tiên Vương và Ma

Vương, thì không thể nào nắm chắc được trận này.

Bọn họ phải làm bây giờ chính là nhìn chằm chằm vào Khương Thành.

Nhìn thấy bọn họ chầm chậm rút khỏi Thiên Khu các, Thành ca có chút xoắn

xuýt.

Lúc nãy vì để làm nên cảnh tượng kinh sợ chút, đã dùng trước mất bạo kích gấp

mười lần rồi

Bây giờ không còn bạo kích nữa, muốn giết hết đám này, không chừng là phải

chết một lần trước.

Ở đây nhiều người vậy…

Haizz kệ vậy, cũng không phải là lần đầu bị giết trước mặt nhiều người, không

thì sau đó tìm lý do là được.

Nghĩ đến đây, hắn ta cũng cầm kiếm lên đi theo ra ngoài.

“Lão tổ!”

“Bên ngoài nhiều người, còn có Tịch Vân Tiên Vương của Cổ Hoàng môn đó!”

Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết cũng sốt ruột.

Trong Thiên Khu các, dù sao cũng có quy tắc không được đánh nhau, ít nhất đối

phương còn sẽ có chút kiêng dè.

Đi ra bên ngoài, thì hoàn toàn không cần kiêng dè gì nữa rồi.

Chỉ là Thành ca muốn đi ra, bọn họ làm sao giữ được.

Mâu Vũ vẻ mặt thờ ơ nhìn hình bóng hắn, chỉ cho là hắn ta là đang tự tìm

đường chết.

“Xem ra không đợi được bốn vị kia của U Minh đến, hắn ta đã bị giết rồi.”

Diệp Dương Tiên Vương truyền âm tới.

Tịch Vân Tiên Vương đó của Cổ Hoàng môn không đơn giản, dù là hắn cũng

không dám tùy tiện chọc vào.

Mâu Vũ mặt không biểu cảm trả lời một câu: “Hắn ta đúng là không biết sống

chết.”

Vừa mới đưa ra bình luận, bên ngoài lần nữa đột nhiên bùng nổ chiến đấu.

Lúc ngày bên ngoài cửa, đã biến thành một thế giới khác.

Vừa bước chân vào, phía trước đã là khoảng không vô tận.

Tất cả mọi người có mặt trong đó, giống như đột nhiên bị chuyển đổi sang

không gian khác.

“Kẻ nào vậy?”

“Không ổn rồi!”

“Tịch Vân Tiên Vương, ngươi dám!”

Mặt đám Ma Tôn của U Minh biến sắc, nhưng đã không kịp nữa rồi!

Liền nhìn thấy hai viên tinh thể cực kỳ to lớn va chạm ầm ầm mãnh liệt vào

nhau.

Sau đó, ánh sáng chói mắt và nổ tung một cách khủng bố liên tiếp không ngừng.

Nhưng kỳ lạ là, nổ tung này vậy mà lại được khống chế một cách hoàn mỹ ở

trong phạm vi nhỏ, hơn nữa còn không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chiêu này, làm hơn một nửa 80 Ma Tôn ngã xuống ngay tại trận.

Một lão giả người mặc áo bào màu trắng, tóc bạc gương mặt hồng hào cầm

kiếm mà tới, đạp lên không gian trường hà, giống như là chúa tể của mảnh

không gian đó thần thánh không thể xâm phạm.

“Tịch Vân Tiên Vương, có gì từ từ nói!”

“Mau dừng tay!”

“Mấy vị lão tổ của U Minh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Tịch Vân Tiên Vương là một trong những tổ sư sáng lập nên Cổ Hoàng môn,

Tiên Vương nổi tiếng từ lâu, thực lực sâu không lường được.

Bởi vì hắn là vẫn luôn không phi thăng lên tiên giới, Cổ Hoàng môn có hắn ta

bảo vệ luôn đứng vững ở vị trí môn phải lớn đứng đầu của của Lam Hoàn thiên

vực trong nhiều năm nay.

Hắn tới đây lần này, mọi người không ngạc nhiên, dù gì cũng là tiên khí làm

người ta rung động.

Hắn ta chọn lấy cứng chọi cứng, tiêu diệt đám U Minh cạnh tranh cũng không

kỳ lạ, dù gì vì tiên khí cửu giai, làm ra việc gì cũng không bất ngờ.

Nhưng hình như là hắn ta ra tay hơi sớm thì phải?

Khương Thành còn chưa chết mà, thanh kiếm đó vẫn còn trên người hắn!

Lúc này cứng chọi cứng loại bỏ U Minh, có phải là có chút nông nổi rồi không?

Đừng nói là tiên nhân cung quanh của thế lực khác, ngay đến 30 Tiên Tôn của

Cổ Hoàng môn đến đây cùng hắn, vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên.

Mà Tịch Vân Tiên Vương đó dường như là đã hạ quyết tâm phải giết sạch đám

người cạnh tranh cùng trước!

Nhìn thấy dưới khoảng không yên tĩnh đó, từng đường kiếm quang lướt qua,

kèm theo đó là từng Ma Tôn ngã xuống theo.

Tất cả mọi người im bặt như ve sầu mùa đông.

Nghĩ tới Tiên Vương khủng bố này sau khi giết hết U Minh, tiếp theo sẽ dùng

Phi Tiên môn để khai đao, ba trưởng lão Nguyên Triết Nguyên Ngộ Nguyên

Hạc run bần bật, suýt chút là tè ra quần.

Yến Vi người đang đứng bên trong đại điện của Thiên Khu các, lúc này không

còn cảm giác an toàn rồi.

Uy lực của Tiên Vương, làm người khác ngạc nhiên và khiếp sợ, Tiên Tôn ở

trước mặt hắn ta chỉ là còn kiến mà thôi!

Sắc mặt Diệp Dương Tiên Vương nghiêm trọng, loại thực lực này khiến cho

hắn ta sâu sắc cảm nhận được mối nguy hiểm.

Khoảng không đó, đủ để chứng minh ở phương diện sáng lập tên Tiên Quốc

Tịch Vân Tiên Vương đã vượt lên trên hắn.

“U Minh có 3 Ma Vương và 1 Tiên Vương, người này vậy mà không thèm quan

tâm…”

Ngược lại, Mâu Vũ vẫn là duy trì được bình tĩnh: “Dù gì bốn người của U Minh

kia cũng chưa đến, vì cướp trước tiên khí cửu giai, Tịch Vân Tiên Vương làm

vậy cũng không có gì lạ.”

Tiếp theo sau đó người còn lại cuối cùng của U Minh ngỏm củ tỏi, khoảng

không thần bí đó biến mất.

Tịch Vân Tiên Vương thu kiếm lại, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa Thiên Khu

các.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoàng, ở bốn phía điên cuồng chạy trốn thục

mạnh.

Cho dù là một số người do môn phái cực lớn như Tà Vân cung, Minh Hải Cổ

tộc, Chúc Sơn Quần Ma cử tới cũng đồng loạt lùi ra sau.

Không ai dám bảo đảm, cái Tiên Vương đại sát tứ phương này có sẽ nổi điên

mà giết hết tất cả đám người cạnh tranh ở đây hay không.

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Tịch Vân Tiên Vương đặt chân xuống mặt

đất, đến trước mặt Khương Thành.

Biểu cảm của hắn ta rất kỳ lạ, mang theo chút kích động, lại có chút ngỡ ngàng,

đồng thời còn có chút cuồng nhiệt nồng đậm

Xem ra, giống như là dấu hiệu của việc sắp nổi điên.

Nguyên Triết và Nguyên Ngộ cùng những người khác càng thêm khủng hoảng,

bàn tay nắm kiếm đang run lẩy bẩy.

Bây giờ điều trông chờ duy nhất của bọn họ chính là Khương lão tổ có thể cản

được người này lại…

Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

“Khương chương môn… thật sự là ngươi sao!”

Người này là Tiên Vương đứng ở đỉnh núi sừng sừng ở trung tiên giới, vén vạt

áo bào màu trắng phía trước, chầm chậm quỳ một đầu gối xuống!

“Tịch Vân tham kiến Khương chưởng môn!”

Sau khi nói ra câu nói này một cách khó nhọc, đôi mắt của Tiên Vương già dặn

trải qua mọi sự đời cũng đều đỏ lên rồi.

Hắn ta giống như là nhìn thấy trưởng bối, xúc động vô cùng: “Khương chưởng

môn! Tiểu lão nhân vẫn còn có thể nhìn thấy gương mặt của ngươi… trời cao đã

chiếu cố!”

Giây phút này, không biết bao nhiêu người bị kinh hãi tới mức rơi từ trên trời

xuống!

Đến cả Mâu Vũ trong Thiên Khu các, đều đứng không vững, suýt nữa là ngã

xuống đất.

Chuyện gì vậy?

Nàng ta biểu cảm không thể tin được, giống như là nhìn thấy cảnh trưởng tiên

giới bị hủy diệt một cách thần kỳ.

Đường đường là Tiên Vương, sao lại quỳ trước người ta, hơn nữa còn tự xưng

là tiểu lão nhân?