Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 287



Ngay cả Mâu Vũ cũng phản ứng như vậy, những

Tiên Vương ở trung tiên giới chính là trời.

Trời quỳ gối với ngươi, chuyện này thực sự quá hoang đường.

Đường đường là Tiên Vương, cho dù nhìn thấy Tiên Đế cũng không thể quỳ

xuống.

Mà bây giờ thần phục trước mặt Khương Thành, cảnh giới của người sau hiện

ra, mà hầu hết những người có mặt đều có thể nhìn thấu nó - chỉ là Kim Tiên

nhất phẩm.

Dù là quỳ một gối cũng không thể đâu!

Không người nào có thể hiểu được.

Nghe theo câu nói kia của Tịch Vân Tiên Vương, nhiều người nghe ra hình như

hắn và Khương Thành đã quen biết từ lâu rồi, điều này cứ như như là tri kỷ lâu

năm gặp lại nhau ấy nhỉ?

Vấn đề là, cho dù là tri kỷ lâu năm gặp lại nhau, thì cái lễ này cũng hơi lớn rồi

đấy?

Cú sốc của bọn họ vẫn chưa kết thúc đâu.

Chỉ thấy có ba vị Tiên Tôn cửu phẩm bay ra từ trong 31 vị Tiên Tôn bên trong

Cổ Hoàng môn.

Rất nhiều người nhận ra, ba vị này chính là thái thượng trưởng lão của Cổ

Hoàng môn không biết bao đời trước đây rồi.

Những năm này, bọn họ rất ít khi xuống núi hành tẩu.

Nhưng khi tung hoành trung tiên giới hàng ngàn hàng vạn năm trước, thiên phú

và chiến tích của bọn họ không thua Mông Tần, chỉ là không có tiên khí thất

giai buff sức mạnh mà thôi.

Ở Cổ Hoàng môn, địa vị của ba người cách biệt, đứng sau Tịch Vân Tiên

Vương.

Mà lúc này, thì thấy ba vị thái thượng trưởng lão này cũng nhanh chóng đáp

xuống, vội vàng quỳ trước mặt Khương Thành.

“Bái kiến Khương chưởng môn!”

“Những năm này bọn ta ngày nhớ đêm mong, đều hy vọng ngươi xuống núi lần

nữa để dẫn dắt bọn ta…”

“Xem như có thể gặp lại ngươi rồi…Hu hu hu!”

Vậy mà một vị thái thượng trưởng lão ở trong đó lại ôm đùi Thành ca, kích

động tới mức khóc ròng ròng ngay trước mặt mọi người.

Mọi người lại hoài nghi nhân sinh thêm lần nữa.

Vốn nghĩ rằng trận chiến đó, liệu Tịch Vân Tiên Vương dùng sức quá mạnh nên

tẩu hỏa nhập ma, bị thiêu đến hồ đồ rồi không.

Bây giờ nhìn thấy biểu hiện của ba vị này, giống như đã từng quen biết!

Cằm của đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết suýt chút nữa rụng luôn

rồi.

Rốt cuộc chuyện này xảy ra kiểu quái gì vậy?

Lúc nãy còn nghĩ rằng sắp bị Tịch Vân Tiên Vương vung tay giết rồi cơ, kết quả

bây giờ Tiên Vương này…

Bọn họ nhớ đến đến ngày hiện thân đó của Khương sư tổ, chưởng môn Nguyên

Chân và thái thượng trưởng lão Nguyên Thịnh phản ứng kích động, hình như

giống hệt bốn vị trước mắt này!

Lẽ nào…Vị Khương sư tổ này thật sự lai lịch bất phàm sao?

Đặc biệt là Lãnh Hóa Hàn, lại nhớ lại ám chỉ của sư phụ ngày đó – lai lịch của

Khương sư tổ không hề kém hai tổ sư đầu tiên ở Tiên Hiền đường đâu.

Không lẽ là thật à?

Chưởng môn Cổ Hoàng môn cũng mang theo những người còn lại bay xuống.

“Sư tổ, bây giờ các ngươi…”

Ở đây nhiều người như thế, người hoài nghi nhân sinh nhất chính là bọn họ.

Khỏi phải nói vị sư tổ Tịch Vân Tiên Vương này, nếu như không phải lần này

tiên khí bát giai hiện thế, chưởng môn đương nhiệm của Cổ Hoàng môn đã hơn

mười triệu năm chưa từng thấy hắn, thậm chí nhiều lúc nghi ngờ lão nhân gia

hắn đã không còn nữa.

Mà ngoài ba vị thái thượng trưởng lão kia, mỗi người đều là đối tượng phải một

mực cung kính của chưởng môn hắn.

Đừng chỉ nhìn thấy mỗi Tiên Tôn cửu phẩm, gốc gác và tư chất cùng với sức

chiến đấu là một trời một vực đấy.

Huống chi ba vị này đã từng đi theo Tiên Vương từ thời điểm mới sáng lập môn

phái, bối phận là rất cao.

Hắn không tưởng tượng được cảnh bốn vị này quỳ xuống, có chút suy sụp niềm

tin thật sự…

Không phải là đã nói rồi sao, đến cướp tiên khí mà?

Chơi cái gì thế này?

Bây giờ bọn ta tay chân luống cuống, hoang mang lo sợ rồi đấy.

Các ngươi đều quỳ rồi, bọn ta có phải quỳ không thế?

Nhưng vấn đề là, tại sao phải quỳ với một tên Kim Tiên chứ?

Mà riêng lúc này, Thành ca lại mở miệng nói một câu: “Mấy người các ngươi,

là ai ấy nhỉ?”

Kỳ thực hắn nghĩ hẳn là bốn người này là những người ở vạn vực hại giới cùng

nhau phi thăng lên năm đó.

Một trăm triệu năm qua đi, trong nhóm người này lại xuất hiện mấy Tiên

Vương là điều hết sức bình thường.

Nhưng vấn đề lúc đó là đám người phi thăng kia có tới mười hai vạn người, hắn

cũng thực sự không thể biết hết tất cả mọi người.

Được rồi, kiểu lười quản chuyện này của Thành ca, người có ấn tượng thực ra

thường là mấy trăm người thường hay ló mặt kia.

Ví dụ như nhóm thủ lĩnh của các vực lớn như Quy Tàng, Hư Huyền, Kim Long

Vương, Tỉ Trường, Lăng Tinh, Thái Thường…

Những người khác, đối với hắn chỉ là tấm phông nền.

Ví dụ như Tịch Vân Tiên Vương này, hắn chẳng có chút ấn tượng nào.

Vấn đề đơn giản này, có chút tổn thương người khác.

Cho dù Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương đều cảm thấy phẫn nộ mãnh liệt

thay bốn vị kia.

Người ta đường đường là Tiên Vương mà quỳ lạy ngươi, vậy mà ngươi lại nói

một câu không quen?

Những người khác ở đây lại càng ngớ người ra.

Chán sống rồi à?

Tiên Vương đến tận cửa cũng không quen?

Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc suýt chút nữa bị dọa tè ra quần, Lãnh

Hóa Hàn thật sự muốn bịt miệng lão tổ này lại.

Đây chính là Tiên Vương đấy!

Đừng quan tâm việc ngươi quen hay không quen, nhớ hay không nhớ, cho dù là

người kia có nhận nhầm người, bây giờ ngươi cũng nên thuận thế mà đáp lại

chứ!

Đường đường là Tiên Vương sao có thể khinh thường được?

Một câu hỏi lại đơn giản như vậy, cũng đủ để khiến đối phương trở mặt nhỉ!

Nhưng mà tình cảnh bọn họ lo lắng vẫn chưa xuất hiện.

Chỉ thấy Tịch Vân Tiên Vương kia vốn lạc lõng, chợt cười rạng rỡ.

“Ngươi không nhớ ta cũng là chuyện bình thường thôi, năm đó tiểu lão đây là

Tịch Vân Đạo Thánh của Trường Thanh vực, sư huynh của ta - Thanh Vân Đạo

Thánh từng nói chuyện với ngươi đấy!”

Ở trong mắt hắn, năm đó có thể cùng Thành ca nói chuyện, đây là chuyện rất

đáng để khoe khoang đấy.

Hạ giới có đến hàng vạn vực giới đấy!

Khi đó mỗi lần gặp phải chuyện lớn, cũng là mấy trăm người mạnh nhất đó họp

ở bên trong, những người khác chỉ có thể đứng ở bên ngoài thôi.

Bàn luận về sức mạnh tổng thể của Trường Thanh vực, thời điểm đó còn chẳng

lọt nổi top 1000 về thực lực.

Nhưng sư huynh Thanh Vân Đạo Thánh của hắn lại kỳ ngộ phi phàm, là cao thủ

đệ nhất của Trường Thanh vực, thực lực mạnh mẽ đến kỳ lạ.

Sức chiến đấu không kém gì mấy vị Kiếm Thánh hàng đầu Kiếm vực, cho nên

mới may mắn được tới lắng nghe, còn có một lần phát biểu được Khương

chưởng môn trả lời.

Chuyện này là kỷ niệm đáng tự hào nhất của bọn họ sau này.

“Ba người này, cũng là ba tiểu bối năm đó cùng lên đây với chúng ta.”

“Lúc đó bọn họ cũng từng gặp ngươi, từng tiếp nhận mệnh lệnh của ngươi.”

Ba vị thái thượng trưởng lão kia cũng khom người liên tục, một mặt hạnh phúc

cười ngây dại.

Năm đó bọn họ đâu có tư cách đứng gần Khương chưởng môn nói chuyện trực

tiếp.

Hiện tại chỉ thấy vinh hạnh vô cùng, đặc biệt xúc động.

Lúc này Thành ca mới vỗ đầu một cái: “Ồ, ngươi nói Thanh Vân Đạo Thánh à,

ta nhớ ra hắn rồi!”

“Ha ha, hóa ra là các ngươi!”

Tịch Vân Đạo Thánh nước mắt giàn giụa, ngươi còn có thể nhớ ra thật đáng

mừng đấy.

“Đúng đúng đúng, chính là bọn ta.”

“Đúng rồi, sư huynh ngươi đâu?”

Tịch Vân Tiên Vương rầu rĩ nói: “Năm đó bọn ta phiêu bạt khắp nơi, sau này

cùng nhau sáng lập Cổ Hoàng môn, nhận môn đồ khắp nơi.”

“Bảy mươi triệu năm trước, hai vị sư huynh Thanh Vân và Lưu Vân bước vào

cảnh giới Tiên Vương, sau đó lần lượt phi thăng lên thượng tiên giới rồi.”

“Tiểu lão ta vẫn muốn chăm sóc hậu bối, vì thế mới ở lại.”

Hắn cảm khái nói: “May mắn được ở lại, mới có thể nhìn thấy ngươi sớm nhất,

đây có lẽ chính là ý trời!”

Thành ca cười ha ha: “Ta còn nghĩ rằng các ngươi đến cướp tiên kiếm cơ đấy.”

Mặt Tịch Vân Tiên Vương biến sắc, ngay lập tức quát lớn: “Bọn ta sao dám

cướp báu vật của ngươi? Thực không dám giấu giếm, lão già dẫn người tới đây,

chính là vì ủng hộ Khương chưởng môn ngươi đấy!”

“Cái đám U Minh đáng chết, lại dám khiêu khích ngươi, lão già đây đã không

nhìn nổi từ lâu rồi!”

“Tự ý ra tay giết chết bọn họ, hy vọng Khương chưởng môn đừng trách!”

Lời này hắn nói vô cùng khí phách, ngoài ra ba vị thái thượng trưởng lão cũng

phụ họa theo không ngớt.

Đúng đúng đúng, bọn ta nghĩ như thế đấy.

Lúc này nghe được phía sau Cổ Hoàng môn cùng một đám trưởng lão âm thầm

oán thầm, rõ ràng ngay từ đầu các ngươi tới đây cướp kiếm mà?