Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 93



“Huyết mạch Ẩn Hoàng.”

Mạc Trần vô cùng hiểu biết, liếc mắt một cái đã nhìn ra xuất thân của Lâm

Ninh.

“Đúng là huyết mạch Ẩn Hoàng.”

Hắn kinh hô hai tiếng, chạy như bay tới.

Loại chuyện như thức tỉnh huyết mạch này, ở Tiên Vực này cũng xem như đã

nhìn quen.

Nhưng giữa huyết mạch với huyết mạch, là có phân chia phẩm cấp.

Huyết mạch Ẩn Hoàng rõ ràng thuộc loại đỉnh, cho dù có là ở Tiên Vực cũng

cực kì hiếm thấy đấy!

Trước đấy lúc thấy Kỷ Linh Hàm hắn cũng đã âm thầm kinh ngạc rồi, Thất

Khiếu Linh Lung Thể ở Tiên Vực cũng thuộc loại tư chất thượng đẳng.

Không nghĩ tới chưởng môn vậy mà có được một đệ tử như vậy.

Quả nhiên không hổ là vị diện chi tử, thiên sinh có thể hấp dẫn hết những vị

thiên tài đứng đầu theo đuổi.

Hiện tại nhìn thấy huyết mạch Ẩn Hoàng, lại cực kì sợ hãi.

Số mệnh của ‘vị diện chi tử’ cũng quá kinh người rồi đi!

Dù là hai người này đặt ở Tiên Vực, cũng có thể dẫn đến tranh đoạt của các thế

lực lớn.

Vậy mà đã bị thu phục từ lúc ở Hạ giới.

“Làm sao, ngươi biết huyết mạch Ẩn Hoàng sao?”

“Đương nhiên, huyết mạch của nàng thực ra vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, chỉ

vì nàng không tu luyện công pháp ám hệ…”

Khương Thành ngầm tán thành, trước đó dùng nhìn thấu mọi vật kiểm tra Lâm

Ninh, hệ thống cũng dùng từng có kiến giải tương tự vậy.

“Vậy ngươi có công pháp ám hệ không?”

“Có nhiều là đằng khác ấy!”

Mạc Trần chà xát tay, nhìn Lâm Ninh không chớp mắt, cứ như nhìn thấy bảo vật

vậy.

“Chưởng môn chẳng lẽ đã quên danh hiệu của ta, âm khí ám khí, thật ra ta tu

luyện công pháp ám hệ là chính.”

“Nếu chưởng môn không tiếc, ta bằng lòng nhận nàng ấy làm đồ đệ, hết lòng

dạy bảo!”

Lời này của hắn hoàn toàn là phát ra từ tận đáy lòng.

Đây chính là huyết mạch Ẩn Hoàng đấy, thật muốn bồi dưỡng lên đưa vào Tiên

Vực, thành tựu trong tương lai của nàng sẽ vượt qua cả người sư phụ như hắn.

Chuyện này tương đương với việc tìm một cái đùi lớn khác cho bản thân trong

tương lai đây!

Lâm Ninh bái hắn làm sư phụ khẳng định có thể phát triển tốt hơn nữa, Khương

Thành sẽ không phản đối.

“Được, chẳng qua chuyện này cần phải hỏi qua ý kiến của tiểu Hàm xem sao

đã.”

Dẫu sao nàng mới là sư phụ hiện tại của Lâm Ninh.

“Ta cũng không ý kiến gì.”

Kỷ Linh Hàm cũng không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Trước đó nàng giành nhận Lâm Ninh, chỉ vì ngăn cản nàng ta bái Khương

Thành làm sư phụ.

Còn về phần Lâm Ninh bái Mạc Trần làm sư phụ, vậy thì không liên quan nữa

rồi.

“Ta không đồng ý!”

Lâm Ninh nghe một hồi, hiểu ra chưởng môn muốn giao mình cho người khác,

lập tức không vui.

“Ngươi không muốn ta ở bên cạnh ngươi đến vậy sao? Giờ ta đã trưởng thành

rồi đấy, không hề kém cạnh các nàng!”

Nàng buông cánh tay của Thành ca ra, vỗ ngực mình, khóe mắt đỏ lên.

Ở trong Toàn Cơ Đồ bảy mươi năm, nàng đã sớm dậy thì thành công.

Phân Hồn cảnh có thể trú nhan, nàng để hình dáng bản thân dừng lại ở hai mươi

tuổi.

Thành ca cũng rất bất đắc dĩ, em gái à, đây cũng không phải sinh ly tử biệt, có

cần bi thương như thế không hả?

“Vị Mạc trưởng lão này cũng gia nhập môn phái ta, chúng ta vẫn có thể gặp măt

mỗi ngày mà.”

Lâm Ninh không thuận theo không buông tha: “Nhưng trước đó ngươi rõ ràng

đã đồng ý với ta, chỉ cần ta vượt qua Kỷ Linh Hàm, sẽ lập tức nhận ta làm đồ

đệ!”

Thành ca nghĩ thầm ta đồng ý lúc nào cơ chứ, đấy không phải là do hai người

các ngươi tự mình quyết định hay sao?

Huống hồ ngươi hiện tại cũng chưa vượt qua được Kỷ Linh Hàm.

Mắt thấy Lâm Ninh vẫn giữ nguyên bộ dáng thực tủi thân, hắn chỉ có thể cho

nàng một cái hứa hẹn chính thức.

“Vậy đi, chỉ cần ngươi có thể vượt qua tu vi của Mạc Trần trưởng lão thời kỳ

đỉnh phong, ta nhất định sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, tuyệt không nuốt lời!”

“Thật sao?”

“Tất cả mọi người trong môn phái làm chứng!” Thành ca vung tay lớn lên.

Tất cả mọi người ở đây đều ở trong tối oán thầm, ngươi đây là đang lừa người à.

Lâm Ninh mới ra khỏi Toàn Cơ Đồ, cũng không biết Mạc trưởng lão là tiên

nhân.

Vẫn còn phỏng đoán cho rằng với thiên phú của bản thân, không đến mấy năm

đã có thể vượt qua rồi.

“Vậy được!”

Lúc này Lâm Ninh mới chuyển từ ưu buồn thành vui vẻ.

Sau khi tiếp xúc với Mạc Trần, dịu dàng hạ bái, làm xong đại lễ sư đồ.

Mạc Trần mặt mày tươi cười, nhận được một thiên tài tuyệt thế như thế, cứ như

nhặt được chí bảo.

Bấy giờ, A Hoàng đột nhiên truyền âm qua đây.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mảnh vỡ! Mảnh vỡ đến rồi!”

“Hả? Con gái ngoan, con nói cái gì cơ?”

“Lại có một mảnh vỡ nữa, đã vào Phi Tiên môn rồi, mẹ nhất định phải lấy được

nha!”

“Hả?”

Khương Thành hơi ngây người, mảnh vỡ của Thế Giới Chi Tâm chẳng lẽ còn

mọc cả chân chạy đi sao?

Có thế tự mình vào Phi Tiên môn?

Ngay sau đó, mọi người chợt nghe từ phía xa xa nơi chân trời truyền đến từng

trận âm thanh tiếng trống đàn.

Ngước mắt lên nhìn, thì suýt bị dọa cho nhảy dựng lên.

Chỉ thấy một con linh điểu toàn thân trắng toát, chừng mấy ngàn thước phiêu

đãng bay về phía này.

Bốn phía linh điểu có đến mấy trăm giáp sĩ đi theo.

Dọc đường có cánh hoa rơi xuống không ngừng, cứ như mưa phùn vậy, hoa rơi

lả tả.

Phi Tiên môn vốn không có đại trận hộ tông và đệ tử thủ vệ, vậy nên lúc bọn họ

tiến vào không hề có trở ngại gì.

Mạc Trần đúng lúc tiến lại gần đây, làm công tác phổ cấp kiến thức cho chưởng

môn.

“Đó là Ly Loan, linh thú lục giai, nhưng cũng không giỏi chiến đấu, đó chính là

lý do tại sao nó dễ bị bắt làm thành tọa kỵ.”

Hắn không khó ở như các đệ tử khác đồn thổi, mà tận dụng triệt để cơ hội biểu

hiện một chút năng lực chức nghiệp, còn làm rất thuần thục nữa.

Khương Thành gật đầu, nhịn không được trong lòng có chút hâm mộ.

Không cần biết con linh điểu kia có sức chiến đấu như thế nào, quan trọng là cái

sự phô trương lớn như này á!

Nếu mà dùng để làm màu, ít nhất cũng có thể gia tăng đến 66 điểm đi.

Đến khi Ly Loan kia đến gần, lại lấn hết không gian, che đi cả ánh mặt trời, bầu

trời trở nên tối hẳn đi.

Mọi người lúc này mới nhìn thấy, hóa ra, trên lưng Ly Loan không chỉ có một

người mà là chừng hơn trăm người.

Ngồi ở giữa là một nữ tử trẻ tuổi điểm trang đẹp đẽ, y phục hoa lệ rực rỡ, mang

mạng che mặt màu ngọc bích, tà váy hồng nhạt điểm tô hoa thủy tiên, thân

khoác lụa mỏng như tơ vàng khói bạc.

Tóc mai rũ xuống trâm cài xuyên ngọc bích nghiêng, sau khi đến gần, khuôn

mặt đẹp đẽ kia liền đi vào ánh mắt của mọi người.

Trên lưng Ly Loan có một tòa hành cung lộ thiên tinh xảo khéo léo, nàng lại

ngồi thẳng trong đó.

Bên người có tám cung nữ như phù dung chớm nở hầu hạ, sau đó, nơi đánh

trống, đàn sắt, thổi kèn tất cả đều là cung nữ.

Bên ngoài Ly Loan, còn có trăm tên thị vệ cung đình thân mang giáp bạc hộ vệ

một đường.

“Đây, đây là người của Hoàng triều Càn Tinh thì phải?” La Viễn có chút không

xác định.

Những người khác như được nhắc nhở, mới bắt đầu phản ứng lại.

“Đúng vậy, nữ tử này hình như là Công chúa Ngưng Đề.”

“Không phải chứ, thật sự là nàng sao?”

“Nàng thế mà sẽ giá lâm đến Phi Tiên môn chúng ta sao? Không phải đang nằm

mơ đấy chứ?”

“Trời ạ, nàng chính là thiên tài tu luyện đệ nhất Hoàng triều Càn Tinh đấy!”

Ngoài Kỷ Linh Hàm là chưởng môn tiền nhiệm nuôi từ bé ra, thì các đệ tử khác

của Phi Tiên môn ra đều xuất thân từ các phủ xung quanh, vốn thuộc địa hạt của

Hoàng triều Càn Tinh.

Trước khi nhập môn, bọn họ tại thường giới thật ra vẫn phải chịu dưới quyền

của Hoàng triều.

Cũng bởi vì thế, Bát Vân Điện cũng không quen thuộc với bọn họ, đối với việc

cách xa Hoàng triều Càn Tinh lại rõ như lòng bàn tay.

Công chúa Ngưng Đề, là thiên chi kiêu nữ nổi danh nhất Hoàng triều, thiên tư

vô song.

Bọn họ nghe như sấm bên tai nhiều năm, đến nay vẫn chưa quên.

Nhìn thấy nàng đến đây, tất cả đều cảm thấy rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút

thụ sủng nhược kinh.

Cái loại cảm giác này miễn cưỡng phải hình dung, thì như là đại minh tinh vừa

nghe tên từ một tiếng trước, đột nhiên xuất hiện trước mắt mình vậy.

Chẳng qua, ngay sau đó, đại minh tinh hoa lệ này vừa lên sân khấu đã gặp một

chút vấn đề.

Ly Loan vốn dĩ bay rất vững vàng, đang chuẩn bị đáp xuống đột nhiên bị kinh

hãi.

Nó kêu khóc liên tục, điên cuồng vùng lên đung đưa, tựa hồ muốn rời khỏi nơi

này.

Mặc cho Công chúa Ngưng Đề và thị vệ xung quanh liên tục khống chế, cũng

vô pháp khiến cho nó yên tĩnh lại.

Làm liên lụy đến các cung nữ trên Hành cung cũng hoa dung thất sắc, hô to gọi

nhỏ không ngớt.

“Là bởi vì lão hổ kia, bậc giai của nó quá cao, hơi thở của nó dọa con Ly Loan

kia sợ rồi.”

Không cần Khương Thành đặt câu hỏi, “lão gia gia tùy thân” Mạc Trần tri kỷ

đúng lúc giải thích giúp.